Vẫn không ai chia sẻ nỗi niềm, thôi, để Bình chia vậy.
Hôm nay, lại chở thêm một đứa vào nội trú, nhớ hôm nào nói chuyện này với ông l/s, ông bảo, chắc tụi nó sợ mẹ nó quá nên không dám ở nhà chứ gì? Và cười... hắc hắc! Sợ cái gì mà sợ, chính chúng nó không biết sợ là gì, chúng nó mới đòi đi như vậy. Thôi thì, cứ để tụi nó ra đời, tụi nó mới biết rằng, chẳng có ai trong đời hầu hạ tụi nó như mẹ tụi nó cả. Mình đã qua giai đoạn đó, không ai cản được mình, thì tụi nó cũng vậy thôi, cản để làm gì? Đứa trẻ nào, ở vào lứa tuổi đó cũng đều mơ ước bay cao, bay xa, vuột khỏi tầm tay cha mẹ, nghĩ rằng mình sẽ tự do. À há, chiều nay, ra ngoài gặp chị bạn cũ, hỏi thăm chị, chị cũng bảo, con chị đã qua Mỹ, học nha, năm thứ ba, sau khi đã tốt nghiệp 4 năm đại học. Rẩm rẩm thế mà nhanh, nhớ năm nào đứa nào cũng chút xíu, có đứa còn chưa ra đời, vậy mà bây giờ đứa nào cũng đã lớn lớn và đều vuột khỏi vòng tay cha mẹ.
BN.