Originally Posted by: Phượng Các Nếu việc nhà chu toàn thì phải cho người ta giải trí chứ\. Chưa kể việc viết lách nếu có ích cho thiên hạ thì càng có ý nghĩa chứ sao\.
Bà nội ngày xưa hay dạy Bình: "Giáo đa thành oán". Ngẫm lại, thấy thật là đúng, "sự thật thường hay mất lòng", chỉ bảo người ta nhiều người ta chỉ càng ghét mình thêm, chứ người ta chẳng cám ơn mình!
Hồi xưa, có một lần, có một chị đó xức dầu thơm, cái mùi dầu thơm gì đó mà Bình chịu không nổi, bèn nói với chị, "đi ra đường chị nên cẩn thận, có thể có nhiều người thích mùi đó nhưng cũng có thể có người không thích." Chị đi nói lại với cô bạn Bình, cô bạn đi nói lại với Bình, "bà thẳng thắn quá như vậy nhiều khi mất lòng chị ấy, không nên!" Cô bạn nói lại với chị rằng, "Bình nó trực tính lắm, nhưng không có ý xấu gì với chị đâu, chị đừng giận nó!" Ừ, nghĩ lại, mình trực tính thiệt! Mà rồi có được gì đâu, nhiều khi còn làm chị đó ghét, thế là mất một người bạn!
Hai đứa chơi thân với nhau, mà ai cũng bảo cô bạn đó khéo nói hơn Bình! Bao nhiêu năm rồi, Bình cũng học được chút chút cách nói của cô bạn, nhưng người ta vẫn bảo "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", thỉnh thoảng, Bình vẫn lộ ra cái trực tính, không chạy đi đâu được!
Hôm qua, Bình đi dự một buổi tiệc, người MC đọc tới đọc lui một phần quà của xổ số là "I, C, E wine", ax thắc mắc "tại sao lại không đọc là ice wine mà lại đọc là I, C, E wine? Tại sao phải đánh vần chữ "ice" ra?" Bình nói có thể tại chị ta không biết cái rượu đó làm bằng nho đông đá ra nên được gọi là "ruợu đá", chị ta cũng có thể không biết đọc chữ "ice" ra làm sao, nên chị đánh vần ra luôn cho ... gọn!
Thành ra, nói người làm MC rất khó, ở chỗ, là phải có kiến thức rộng rãi, phải có tài ứng xử, biết nhìn tình hình chung quanh để điều khiển chương trình, chứ không phải cứ cứng nhắc đọc những câu văn chương bóng bẩy ra là có thể trở thành MC giỏi.
Xong Bình thắc mắc, mà ngộ ha, sao hông có ai chịu nói cho MC đó biết, ít nhất là người partner cùng làm MC, bộ cũng không biết luôn sao? Ax bảo, có nhiều khi người ta không dám nói, nói ra sợ mất lòng. Vì thế, cho nên, người Mc đó sẽ không bao giờ học được bài học đó, trừ khi biết đường vào PNV để "học" trong quán Tào Lao này, hi hi ... (Chuyện này chắc chẳng bao giờ xảy ra, hihi...
)
Đó, nhiều khi mình nói chuyện viết lách có ích cho thiên hạ là tốt, nhưng con người ta thường bị cái tôi rất lớn, họ không cho đó là điều ích lợi, còn ghét bỏ người viết hay người bàn về vấn đề đó và cho cái người viết đó là "nhiều chiện"! Bình cũng tự an ủi Bình giống như chị PC nói là viết lách là thú giải trí của Bình, cái gì mình không nói ra được, hay chưa có dịp để nói ra thì viết thành chữ, nếu người nào cho là hữu ích để đọc thì Bình cám ơn, người nào không cho là có ích lại có ý giận mình, thì Bình cũng cám ơn luôn, vì Phật dạy không được tham sân si mà, hi hi... Người ta nói mình mà mình giận thì mình cũng giống người ta luôn rồi còn gì?
Như chuyện của 2 chị đàn bà trong phòng Gỡ Rối. Có một cặp vợ chồng đi trễ tới dự một buổi tiệc, bàn chỉ còn một chỗ ngồi, bạn cùng bàn bảo người vợ ngồi xuống bàn này, còn người chồng thì qua bàn khác. Chị vợ từ chối ngồi xuống bàn đó, chỉ vì cái chỗ còn lại duy nhất đó là ở ngay kế bên chỗ ngồi của một chị khác, cũng là bạn của chị nhưng hai người đang giận nhau! Hai người đang "kình" nhau, nên ngồi xuống kế bên nhau là điều "không thể". Bạn bè thấy được điều đó nhưng tế nhị không dám nói ra. Bình cảm thấy áy náy cho hai người bạn, cho cả hai vợ chồng, họ còn bảo, không đủ chỗ người thì họ đi về, chứ không chịu ngồi chật, cái kiểu nói lẫy. Bình thấy bất mãn lắm, thế nào Bình cũng sẽ viết một bài về chuyện đó, về phong cách giao thiệp nhưng chưa có thời gian để viết, thì thôi vào trong quán Tào lao thiên địa này nói trước đi để không câu chuyện nó ... nguội! Mất hứng viết rồi mai mốt quên luôn thì sao?
BN.