Originally Posted by: Tonka
Thỉnh thoảng có những lúc gặp ai tui cũng "quạt" hết, nghe ai nói cái gì nghe ngứa tai là nẹt liền. Mấy đứa nhỏ khi đó xì xào "Mẹ cranky" Tui đoán chừng Bình bông cũng có thể đang ở cái dạng đó, nên khi thấy mình làm đúng mà có đứa nó cà bựa thì "phang" liền
Nói qua tới chuyện báo bổ, tui hông bao giờ đọc báo VN ở đây hết á.
Yeah, chắc lúc đó, em đang "cranky", vì mình đang hứng chí là sắp sửa được đọc tờ báo mới, để theo dõi tiếp mấy truyện dài ở trong đó (nó ghiền như xem phim bộ, hi hi
) Bình là người quen, có nhiều khi, người quen không mua gì, người ta cũng sẵn sàng cho một tờ báo, Bình đã không lợi dụng là người quen để xin báo không, số tiền Bình mua cũng không thiếu nhiều, Bình nghĩ, hôm đó, vì có nhiều khách hàng Việt khác đang ở chung quanh, chị ta sợ mấy người kia so bì, nên nói to lên là không thể cho Bình được. Nhưng Bình đã ra mua thêm mấy ổ bánh mì, cho dư ra cái số quy định của tiệm rồi, chị ta đâu cần phải "phang": "Tiền mua ở cái tiệm bánh mì không có tính được đâu "người đẹp"!" Chắc là sợ làm Bình buồn lòng, nên kèm thêm 2 chữ "người đẹp" ở đằng sau để lấy lòng lại sau khi từ chối thẳng thừng. Chưa bao giờ, Bình thấy hai chữ "người đẹp" người ta gán cho mình nó mỉa mai đến thế!
Mặt Bình lúc đó vốn dĩ đã đỏ lại càng đỏ thêm, nhìn giống như mình đang ăn xin vậy, giận không chịu nổi! Chính vì thế, Bình mới "cranky", hi hi..., đúng là phải phang liền, để không bả "cà bựa" không chịu nổi, chị này đã từng nổi tiếng "cà bựa" từ xưa đến giờ với rất nhiều người không chỉ với Bình, nên Bình rất e dè với chị ta. Ngay như câu chuyện trước đó mấy phút chị ta đã kể với Bình, tuy có không đầu không đuôi nhưng Bình có thể hiểu sơ sơ như vầy: Chị ta ra ngoài quán McDonald's ngồi để đợi đến giờ làm hay sao đó, nên ngồi từ hồi 6 giờ mấy, và hỏi "refill" cà phê đến mấy lần. Người waitress của quán McDonald hỏi chị có phải chị ngồi ở đây từ sáu giờ mấy rồi không? Chị nói, mày đâu có quy định là tao được ngồi đây bao lâu đâu? Nếu mày muốn khách hàng chỉ được ngồi bao lâu thì mày phải viết lên trước tiệm cho người ta biết chứ? Đây là nguyên văn của chỉ: "Tui đâu có sợ nó đâu bà, tui lấy cái Ipad ra chụp hình nó liền (cốt ý khoe với Bình là có Ipad và biết dùng ipad) để tui đưa cho manager của nó coi, tui sẽ complaint với chủ của nó." Đúng thiệt là câu nói không đầu, không đuôi, khó có thể hiểu nổi là chị ta muốn nói cái gì, và muốn phàn nàn cái gì, nhưng đó, cứ gặp mặt khách hàng người Việt là kể vội vàng, không cần biết người ta có hiểu hay muốn nghe hay không. Bình đoán, gặp khách hàng người Hoa, chắc chị ta cũng kể bằng tiếng Hoa, vì chị ta biết cả tiếng Hoa. Thấy người khách hàng người Tây nhìn chị như để cố tìm hiểu xem chị nói cái gì, chị nói với người khách hàng trả tiền trước Bình, khi bà ta ngó cái miệng của chị: "We talk the same language!" Đơn giản là: tụi tao nói ngôn ngữ của tụi tao mày không cần hiểu để làm gì! Thế đó, cùng chung ngôn ngữ, đồng hương với nhau, nhưng làm khó được thì chị vẫn làm khó, chứng tỏ cho người khác biết là chị có toàn quyền quyết định trong việc cho báo. Chính vì bực mình cho thái độ "láo liên" của chị, nên Bình mới ra phàn nàn với người manager, là chuyện trước giờ Bình rất ít khi làm, vì cho rằng những chuyện đó không quan trọng lắm để làm mất thì giờ của mình.
Em đọc báo VN ở đây rất nhiều đó chị Tonka, trước kia mỗi tuần Bình phải xin được ít nhất 5 tờ báo để đọc, bây giờ một tờ đã đóng rồi, Bình chỉ còn 4 tờ để đọc mỗi tuần. Tin tức thì Bình có thể coi trên TV, nhưng truyện dài, truyện ngắn thì trên TV lại không có, nên Bình thích đọc trên báo, nhất là những kỳ có truyện gì hay hay, là Bình nhất định kiếm cho bằng được tờ báo để đọc, còn nếu hôm nào có hình hay có bài mình ở trên báo thì khỏi cần phải nói rồi, Bình nhất định phải kiếm một tờ để giữ làm kỷ niệm rồi (cái này em có ít nhất là 20 tờ đang giữ để làm kỷ niệm đó)
Thiên hạ đâu có biết là em cũng là "văn sĩ", "ca sĩ", "đa sĩ", họ không biết nên họ "coi thường" em thôi, xin có một tờ báo mà cũng bày đặt làm khó, làm dễ!!! Ghét, nên em "phang" cho bõ ghét, hi hi!
Còn cái chuyện chính tả, sau khi sửa chính tả cho PNV, em trở nên "dễ tính" hơn, em không khó khăn lắm với mấy tờ báo, vì biết rằng các toà soạn báo đâu phải lúc nào cũng "may mắn" như PNV là kiếm được những người bắt bọ tận tâm như em?
Cho nên em chỉ phiên phiến thôi, không còn khó khăn với họ lắm!
Hi hi... Cho đến hôm nay, em cũng chưa xin được 3 tờ kia, hôm qua đến hôm nay buồn quá, không có gì để đọc, bèn đem tờ báo Mỹ ra đọc. Hôm nay, nhất định sẽ ra xin mấy tờ khác nữa. Hôm qua, biểu mấy đứa nhỏ đi ăn phở đi để mẹ xin mấy tờ báo, mấy cô ở tiệm phở này quen thân, lúc nào cũng thiên vị cho chị Bình nhiều báo hơn người ta, nhưng vô xin không thì cũng kỳ nên phải rủ mấy đứa con đi ăn phở, nhưng tụi nó không thèm ăn phở, mà đòi ăn tiệm Tàu, ra cái tiệm Tàu vẫn thường có báo Việt để ăn và lấy báo thì họ cũng bị lấy hết rồi, không còn tờ nào nữa. Thành ra lại về tay không, sĩ diện, không dám vào tiệm phở xin báo không, nên hôm qua đến hôm nay buồn lắm nè, nên cứ vào PNV càm ràm mãi là vậy, mọi người thông cảm cho Bình nghen, hi hi...
BN.