Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Trịnh Gia Mỹ
Phượng Các
#1 Posted : Friday, November 26, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)



Trịnh Gia Mỹ




sinh năm 1953
thân phụ người Phúc Kiến Trung Hoa
thân mẫu người miền Nam Việt Nam
trưởng thành tại Chợ Lớn,
theo học chương trình Việt
hiện định cư tại Hoa Kỳ
một trong những người chủ trương
tạp chí Tuổi Ngọc tại hải ngoại


tác phẩm đã xuất bản :

Yêu Em, Mùa Xuân (thơ)
suong mai
#2 Posted : Thursday, December 30, 2004 10:34:58 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)

Trích trong mục đọc thơ của nhà thơ Vĩnh Hão

Trịnh Gia Mỹ







Tình

Rồi mai, rồi mốt, chia xa

Tình, cơn gió thoảng bay qua cánh đồng

Rồi mai, rồi mốt, thinh không

Tình, cơn mưa bụi rớt lòng biển xanh



Rồi mai, rồi mốt, thôi đành

Tình theo sợi khói mong manh về trời.



Niềm vui, nỗi nhớ

Trong đất có hoa

Trong hoa có trời

Trong ta có một khoảng đời để yêu



Trong nắng có gió

Trong gió có mây

Trong ta có những tháng ngày với nhau



Trong đêm có mộng

Trong mộng có người

Trong ta có những niềm vui tuyệt vời



Trong những ngậm ngùi

Có nhiều nỗi nhớ

Trong từng hơi thở

Có nỗi niềm riêng

Trong ta có mối ưu phiền lặng thinh



Có trời cho một bình minh

Có ta vui nỗi một mình nhớ, quên.



Chiêm bao

Chiêm bao, người nụ cười ngoan

Tôi con phố lạ rộn ràng tiếng chân

Đi qua, bước lại, tần ngần

Tình sao dầu dãi bao lần nắng mưa



Dẫu cho người vẫn nói chưa

Tôi xin chỉ một góc thừa, tim ai



Chiêm bao, người tóc thả vai

Đôi con mắt có đuôi dài, dễ thương

Tôi người lỡ bộ bên đường

Đang loay hoay kiếm bờ tường nghỉ ngơi



Dẫu người chẳng hứt nửa lời

Tôi xin chỉ một nụ cười, mắt ai.















Phượng Các
#3 Posted : Saturday, September 3, 2005 8:40:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
NGUYÊN SA

Trịnh Gia Mỹ

Cuối năm 1993, Nguyên Sa bất ngờ đến thăm tôi. Dạo đó ông đang chuâ?n bị cho loạt bài viết về nền điên toán của Hoa Kỳ năm 1994. Ông khê nê ôm đến cho tôi môt chồng sách.
- Thầy khỏe?
Ông gât đầu :
- Thầy vẫn khỏe, con.
Vẫn những câu nói ngắn, gọn của Nguyên Sa. Ông ngồi xuống cái ghế trước bàn làm viêc của tôi. Đặt những quyê?n sách lên bàn. Cười. Vẫn cái cười hiền lành của người Thầy học cũ. Nhưng ông có vẻ gầy và yếu hơn trước, lúc tôi thường lên thăm ông ở căn nhà xinh xắn khu Irvine, lúc Ông chưa bị mô? ung thư cô? họng. Tình trạng sức khỏe của Nguyên Sa, thoáng chốc, bỗng làm tôi bùi ngùi. Thời gian quả trôi nhanh hơn người ta tưởng. Thoắt đó mà đã mấy năm. Tôi đứng cạnh bàn, nhìn Thầy tôi ghi chép những con số và nghe ông bàn về vấn đề thị trường điên toán môt cách rất nhà nghề. Giọng ông vẫn khỏe, đầu óc vẫn nhanh lẹ. Đám mây xám chưa kịp tụ đã nhanh chóng bị những làn gió tươi mát thô?i tan đi. Nguyên Sa đó. Cách nhìn vấn đề, cách nói chuyên của Ông luôn lạc quan và khi chuyên trò với người khác,người ta thường hay bị lây cái cảm giác lạc quan ấy của Ông. Ông môt con người bình dị, chân thât. Mãi sau nầy, theo học Ông môt thời gian dài, tôi thấy điều đó càng rõ nét hơn. Thuở đó, lũ con gái mới lớn chúng tôi bỗng nhiên có thêm môt thần tượng mới: Nguyên Sa. Những bài thơ dễ thương của ông là những bông hoa tươi thắm làm chúng tôi quên bẵng đi Nguyễn Bính, Huy Cân, Xuân Diêu... mà chúng tôi vốn thích. Với chúng tôi thuở đó, thơ Nguyên Sa mượt mà nhưng giản dị. Kiêu sa mà vẫn gần gũi."Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu. Nhâ?y bằng chân chim trên dòng suối cạn. Ấy là em trên đường đi buô?i sáng. Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn." Bằng những vần thơ trong sáng, mượt mà, thơ Nguyên Sa đã tô thắm môt thời thiếu nữ của chúng tôi thêm rực rỡ hơn.

Nguyên Sa ăn mặc giản dị, áo trắng ngắn tay bỏ ngoài quần, đầu đôi nón lưỡi trai. Tôi chưa bao giờ thấy Ông mặc áo mầu khác trong thời gian theo học. Ông cũng giản dị ngay trong cách giảng bài Ông nói năng châm rãi, khúc chiết. Những bài Tâm Lý, Đạo Đức tưởng chừng khô khan nhưng với Nguyên Sa thì những thí dụ, những ví von cụ thê? làm cho lớp học vui vẻ và trở nên thích thú hơn. Nguyên Sa thương học trò, lo cho học trò nhưng không đê? lô. Ông có bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất tình cảm. Nhớ môt hôm trong giờ Triết của Nguyên Sa, cô bạn Thục ngồi cạnh tôi bỗng kêu đau bụng quá rồi gục xuống bàn. Nguyên Sa trên bục gỗ vẫn thản nhiên giảng bài. Môt lúc Ông đến bảo tôi đưa Thục xuống phòng nằm nghỉ và cho uống thuốc. Tôi đưa Thục xuống phòng bịnh. Môt hồi lâu vừa dọa dẫm, vừa dụ dỗ mãi Thục mới chịu "khai thiêt" là nó có bịnh hoạn gì đâu, chẳng qua là vì sáng nay, trước giờ đi học, nó có chuyên cãi nhau với mấy bà chị ở nhà, bị mấy bà chị dùng quyền lớn hiếp nhỏ cho nên ức quá, định uống vài viên thuốc đê? "hù". Nào ngờ, ở nhà thì không sao mà đến khi vô lớp mới bị thuốc hành. Môt lúc sau Nguyên Sa xuống thăm. Ông không vào mà chỉ đứng ở cửa, nhìn. Biết tình trạng không có gì, Ông se se cây thước kẽ trong tay, cười, hỏi trống "Sao? nó chết chưa?" rồi bỏ đi. Thục đang nằm lim dim bỗng ngồi phắt dây, giẫy nâ?y "Sao Thầy không hỏi tao hết chưa mà lại hỏi là tao chết chưa? Chắc là ai cũng mong cho tao chết lắm đó!"

Nguyên Sa là thế, không có chuyên gì đối với Ông là quan trọng. Cũng chưa lúc nào tôi thấy Ông lô vẻ bi quan. Tôi đã học được của Ông cách nhìn đời bằng lăng kính màu hồng, lăng kính thơ. Với Nguyên Sa, tôi nghĩ , cuôc đời cũng thât giản dị. Đó là cách sống mà có lần Ông nói với tôi. Giản dị, và khiêm tốn. Không bao giờ Nguyên Sa mang thơ vào lớp học. Nhưng ngoài giờ, Ông giảng thơ cho học trò môt cách say sưa. Nguyên Sa yêu lục bát. Và lục bát không ngừng quyến rũ Ông. Bởi thế, thơ lục bát của Nguyên Sa kiêu sa và rực rỡ như môt bà hoàng.Những bài thơ của trí tuê và cảm xúc .Tôi nhớ, Chiếc cầu thang hẹp dẫn lên lớp học có vuông cửa sô? nhìn xuống mặt đường Phan Thanh Giản, ở đó, những giờ ra chơi, chúng tôi đã đọc thơ Nguyên Sa, Từ Kế Tường, Nguyễn Đình Toàn... Cái tuô?i, nói theo Huy Cân là cái tuô?i "bỗng nhiên mà họ lớn" của chúng tôi tâp tành bước vào thế giới văn học bằng những bài luân triết của Nguyên Sa, của Văn, của Bách Khoa, của Tuô?i Ngọc...Tác giả "Áo lụa Hà Đông" đã mở cánh cửa cho chúng tôi nhìn ra cánh đồng văn chương bát ngát. Ở đó, chữ nghĩa đã nhấc chúng tôi bay bô?ng vào khung trời mênh mông, vô tân.

Đầu năm 1983, lúc mới đến Mỹ khoảng môt tháng, tình cờ tôi đọc được tạp chí Đời do Nguyên Sa chủ trương, tôi viết cho Ông bức thư. Hai ngày sau, Nguyên Sa gọi điên thoại cho tôi. Giọng Ông ân cần,vui vẻ. Vẫn là giọng của người Thầy và phấn trắng. Ông hỏi thăm tôi nhiều chuyên, chỉ dẫn cho tôi rất nhiều điều. Chính Nguyên Sa là người đầu tiên khuyến khích tôi viết ở những ngày tôi mới chân ướt chân ráo đặt chân lên đất nước nầy. Tôi viết những bài tùy bút đầu tiên cho báo Đời. Hồi đó Ông còn làm băng nhạc. Lần nào gặp Nguyên Sa cũng có báo, có băng và tiền nhuân bút. Có lần Nguyên Sa ngỏ ý muốn tôi coi sóc tạp chí Đời cho Ông, Ông than phiền nhiều đại lý ở xa nhân báo hoài mà không chịu trả tiền. Ông chưa tìm được người hoàn toàn tin tưởng đê? giao cho mọi viêc. Rất tiếc tôi đã rất khô? sở đê? không làm được điều Nguyên Sa mong muốn vì lúc đó tôi vừa phải trở lại trường, vừa đi làm và vừa trông coi hai cháu nhỏ. Tôi sợ không đủ sức chu toàn công viêc mà Ông giao cho.

Bẵng đi môt thời gian với nhịp sống nhanh như đôi hia bảy dặm, cuối năm 88, tôi nghe môt người bạn văn cho biết Nguyên Sa vừa trải qua môt cuôc giải phẫu ung thư cô?. Tôi vôi vàng gọi phone cho Nguyên Sa. Giọng Ông bên kia đầu giây nghe vẫn thản nhiên, tuy có hơi mêt nhọc. Ông nói "Thầy không sao cả!" và còn chỉ tôi cách tự tìm những hạch trên cô? trước khi nó lớn nữa. Tôi cầm ống nghe, không biết nói gì. Thay vì gọi đê? hỏi thăm sức khỏe Thầy. Nguyên Sa lại là người lên tiếng trấn an tôi. Ông nói Ông không ngồi được lâu, viết bài cũng phải ngồi tựa lưng vào gối đê? viết cho nên phải ngưng viêc làm báo lại môt thời gian. Nhưng Ông ngưng không lâu, sau đó tôi lại thấy Dân Chúng xuất hiên dưới hình thức khô? tạp chí và tôi còn nghe nói Ông có môt nhà in nhỏ đê? chuyên in sách của mình.

Nguyên Sa là môt người năng đông và có tình với mọi người. Hồi xưa, có lần Ông cho cả trường nghỉ đê? đi đưa đám Cụ Nguyễn xuân Chữ. Trên báo Dân Chúng, tôi thích đọc Sô? Tay của Nguyên Sa. Ở đó Ông viết nhiều chuyên, nhắc đến nhiều người, đề câp đến nhiều vấn đề. Ngay cả tin tức, Ông cũng đọc và viết lại với lối viết của Ông chứ không dịch, làm cho bản tin dễ đọc hơn và mạch lạc hơn. Ông làm báo vì vui, thích hơn là vì nhu cầu "Bây giờ Thầy già rồi, không có nhu cầu gì cả nhưng không làm báo thì buồn lắm". Đó là lúc tôi hỏi sao Thầy không nghỉ ngơi cho khỏe? Ông chẳng những không nghỉ, mà còn in thêm Thơ Nguyên Sa tâp ba. Nguyên Sa nặng lòng với văn chương chữ nghĩa như Ông đã nặng lòng với trường lớp, với học trò. Nhiều lúc vui, Ông gọi, và đọc cho tôi nghe môt bài thơ mới của Ông. Giảng cho tôi nghe về những phối hợp giữa cảm xúc và kỹ thuât Ông dùng trong những bài thơ. Nguyên Sa có vẻ thích những bài lục bát sau nầy. Riêng tôi, thời gian nào, thơ Nguyên Sa cũng đều quyến rủ tôi cả.

Mới đó vây mà đã hơn hai thâp niên. Nguyên Sa trên bục gỗ và Nguyên Sa bây giờ vẫn vây. Chẳng có gì thay đô?i. Vẫn làm viêc cặm cụi. Vẫn hết lòng tân tụy. Vẫn lo lắng, thương yêu đám học trò như xưa, tuy chúng đã lớn. Tấm lòng Ông bao la.. Chúng tôi bước xuống cuôc đời bằng lòng thương yêu của gia đình và bằng sự dạy dỗ của Thầy Cô. Cây thước kẽ nhịp nhịp trên tay, cái bảng xanh, viên phấn trắng, và những lời giảng đã đưa bao người tự tin bước xuống cuôc đời đê? thành người hữu dụng?


- Thôi, Thầy về
Nguyên Sa buông cây viết và thu xếp đồ đạc. Nhớ tới lần mô? năm xưa, tôi nhìn Ông, ái ngại :
- Thầy có cần nghỉ môt chút? lái xe cũng xa.
Ông lắc đầu rồi đứng lên :
- Không sao, từ đây về Irvine chừng hai mươi phút thôi à, Thầy lái được.
Tôi đi theo Nguyên Sa ra xe. Ngồi vào tay lái, Ông còn mở kiếng xe xuống, dặn :
- Hôm nào rảnh, Vợ Chồng dắt mấy đứa nhỏ lên ăn cơm với Thầy.
- Dạ, Thầy lái câ?n thân.
Ông mỉm cười
- Không sao, Con đừng lo.
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe từ từ lăn bánh cho đến khi bóng nó mất hút ở cuối đường. Nguyên Sa, người Thầy học đã dạy tôi những điều tốt đẹp trong sách vở. Người Thầy học đã giảng cho tôi những gương xử thế ở ngoài đời. Tôi biết ơn Ông. Chợt dưng; tôi nhớ, đâu đó, ở trong môt bài thơ của Nguyên Sa "Cuôc đời dẫu có phù vân. Ở trong mây nô?i có phần thiên thu"

Trịnh Gia Mỹ

http://members.tripod.com/~quandenvang/tgm12.htm
Phượng Các
#4 Posted : Saturday, September 3, 2005 8:46:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Tấm Lòng Bắc Cali



Trịnh Gia Mỹ

Lúc nào cũng vây, vùng Thung Lũng Hoa Vàng luôn là nơi cho tôi những nôn nao ở mỗi chuyến đi. Lần nầy, cuối tháng tám, có đám cưới của cô cháu ở LaFayette . Định đã không lên được San Jose, nhưng vì sự quý mến Anh Chị HGT và cái Email tha thiết quá, cuối cùng chúng tôi cầm lòng không đâu lại khăn gói lên San Jose,đi theo tiếng gọi của sự ham vui và phớt tỉnh ăng lê mà quên đi lời hứa trọng đại với cô cháu hôm nào.

Quả tình, quyết định bỏ LaFayette chuyê?n hướng đi San Jose lần nầy không có sai tí ti ông cụ nào cả. Thứ sáu, Anh NTD gọi, hỏi có "chương trình" gì chưa ? Tôi trả lời chẳng có ngâp ngừng "chưa". Có sao được, lên gặp đúng lúc Vợ Chồng cô Em tôi đi Pháp nghĩ hè hai tuần . Giao cho cái chìa khóa bỏ trong thùng thơ, và cái nhà trống. Tôi nghe giọng Anh vui vẻ bên kia đầu giây, hứa hẹn cho những ngày ở San Jose của tụi tôi có nhiều hấp dẫn.

Buô?i sáng, dây sớm, lo cho mấy đứa nhỏ xong là "dzọt". Tháng tám, trời vẫn còn nắng gắt của mùa hè và mặt đường hừng hực hơi nóng. Chiếc xe Van già cô?i của chúng tôi hầm hừ nuốt từng chặng đường môt cách không lấy gì làm thoải mái cho lắm . Con đường xa nhưng đi riết quen rồi cũng thấy gần. Vừa đi vừa ngắm cảnh "enjoy", vừa ghé "outlet" cho bọn nhỏ "Àshopping" rốt cuôc rồi ba giờ cũng đến nơi. Nghĩ ngơi môt chút lại lo thay quần áo lên Oakland dự tiêc cưới của cô con gái đầu lòng của Anh Chị HGT.

Oakland, thành phố chúng tôi đến lần đầu, cũng giống như những khu phố Tàu khác ở Cali nhưng có vẽ xanh tươi hơn nhờ những hàng cây trồng bên đường. Những buiding san sát dọc lề đường cho tôi cái cảm giác gần gủi với Oakland hơn tôi tưởng. Chúc kiếm ra nhà hàng ngay nhờ bản đồ chỉ dâ?n rất chi tiết và rõ ràng. Chúng tôi gặp ngay những khuôn mặt quen thuôc của Điên Lực và Công Chánh . Rất nhiều người rất lâu không thấy " xuất đầu lô diên " ở đâu cũng có mặt ở đây. Rất nhiều người ở rất xa , khó có dịp đi đâu cũng có mặt ở đây. Rất nhiều người không thích khung cảnh ồn ào náo nhiêt , cũng có mặt ở đây. Đủ cả. Thôi thì tha hồ mạnh ai nấy tay bắt mặt mừng mặc cho Ông Bà chủ nhà chạy tới chạy lui phờ râu tiếp khách. Quang cảnh nhôn nhịp như chợ họp buô?i sáng. Vui vẻ, ồn ào, và... náo nhiêt. Nếu không nhìn thấy Cô dâu mặc áo cưới đứng tiếp khách ở ngay cửa vào thì chắc có nhiều người lầm tưởng đây là buô?i họp mặt chung của Công Chánh và Điên Lực lắm. Chuyên nô? như pháo rang. Máy hình cứ chớp loạn xạ . Nhất là Điên Lực, nếu người ta thường nói "tương tư là bênh của chàng " thì cho tôi xin phép sửa lại là "chụp hình là bênh của dân Điên Lực". Cả đám hò hét nhau ra ngoài chụp hình, làm quên đi cả cô dâu, chú rê? là những nhân vât chánh của buô?i tiêc. Những cái đèn Flash tranh nhau chớp lia, chớp lịa làm hoa cả mắt . Cuối cùng, vui quá, có nhiều người ra về mà quên cả lời chào đến Ông Bà gia chủ nửa.

Sáng hôm sau, hẹn nhau đi chơi theo sự hướng dẫn của Anh D. Chúng tôi được thăm Tu Viên Kim Sơn, môt Tu Viên nằm riêng lẽ trên ngọn đồi yên tịnh tôi nghe tiếng từ lâu mà mãi đến hôm nay mới có duyên ghé đến.Đường lên Tu Viên ngoằn ngoèo, làm nhớ những con đường hẹp ở Đơn Dương, làm nhớ những con dốc của Đa Nhim, làm thương những con đường đèo Ngoạn Mục. Tu Viên Kim Sơn, quả là môt nơi lý tưởng cho viêc thiền định. Đứng ở triền dốc Tu Viên, lắng nghe tiếng chuông văng vẳng vọng ra, người ta dễ đễ lòng mình lắng xuống, mà quên đi chuyên thế tục. Tôi vào Chánh Điên lễ Phât, phảng phất mùi trầm hương mênh mang làm mình thấy gần hơn cái lẻ vô thường của Trời Đất. Rải rác quanh sân Tu Viên là những câu thơ rất nhẹ. "Lắng lòng nghe, lắng lòng nghe. Tiếng chuông thanh tịnh đưa về nhất tâm." Chúng tôi đi quanh sân Tu Viên, không mang theo máy ảnh, cho nên Anh D và Anh H chụp cho mấy tấm hình làm kỹ niêm.

Rời Tu Viên Kim Sơn vào giữa trưa, Anh D hướng dẫn cả bọn đi Mystery Spot.

Trong khi chờ đến lượt đễ vào, môt bửa ăn dã chiến được diễn ra chớp nhoáng. Bánh mì chả, gà rút xương, chip, cà phê, nước ngọt... đủ cả. Cả đám vừa ăn vừa vui đùa thả giàn, mặc cho những người Mỹ chung quanh... nghe mà tha hồ không hiê?u..Anh D và nôi tướng tất bât, lo cho người nầy, lo cho người kia ; rất chu đáo , không thiếu thứ gì, ngay cả Chip cho con nít nhà nầy, và cả cái máy chụp hình nửa.

Rời khu Mystery Spot, ai nấy cũng choáng váng, cả bọn lại kéo thẳng về nhà Anh Chị NGH, lại môt tiê?u đại hôi ngay sau sân nhà. Các Ông, các bà lại tha hồ đấu hót. Rồi lại... tha hồ chụp hình. Chúng tôi được hân hạnh nếm món xôi bắp tuyêt vời của gia chủ. Và những món ăn cây nhà lá vườn của mấy Chị . Món nào cũng ngon cả vì nhờ cái tài vừa nấu vừa cười vừa tiếu lâm làm bọn khách chúng tôi cũng cảm thấy thoải mái, vui lây.

Buô?i chiều, chúng tôi phải chia tay ra về đễ chuâ?n bị sáng hôm sau về lại Tiê?u Saigon. Đúng như câu "Tiêc tàn như tiếng pha lê vỡ. Gặp gở nhau rồi đễ biêt ly". Chủ, khách ai cũng bịn rịn, không muốn rời.

Riêng tôi, cảm thấy lòng mình nặng thêm vì tấm lòng của những người ở Bắc Cali. Chợt dưng, tôi bỗng thèm môt câu hát tôi thường nghêu ngao trên đường đến sở, môt mình "... Sống trong đời sống, cần có môt tấm lòng. Đễ làm gì em biết không ? -Đễ gió cuốn đi...." Vâng, chỉ đễ gió cuốn đi...

Trịnh Gia Mỹ
PC
#5 Posted : Thursday, January 10, 2008 12:02:13 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Nụ xuân xanh

Tóc đường ngôi chảy thẳng
Má còn thẹn chiêm bao
Mắt xanh màu con gái
Môi thắm nụ hoa đào

Em đứng bên thềm đợi
Đón chờ mùa xuân sang

Thiết tha hơn bão nổi
Nồng như men rượu cay
Sóng lòng sao vời vợi
Tình chưa tỏ mà say

Chàng đến bên đời hẹn
Trao em cành hoa xuân

Cành hoa xanh lá thắm
Em về ươm ước mơ
Tim chàng rung cánh nhớ
Nở đóa mộng mong chờ

Mộng tình gởi mây bay
Theo gió mùa xuân tới

Sáng em ra thềm đợi
Ô kìa xuân vừa sang
Trong ngàn hoa khoe sắc
Em bỗng thấy tình chàng

Tình xanh như lá nõn
Trong gió mùa xuân sang

Tình chàng, cơn bão lớn
Cuốn trôi em chốn nào
Sóng lòng sao vời vợi
Vút hồn em bay cao

Đây nụ tình vừa chớm
Ngày xuân em gởi chàng.

Trịnh gia Mỹ

Users browsing this topic
Guest (4)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.