Lê Uyên
THỦY TIÊN ghi
Ca sĩ Lê Uyên
Nhạc sĩ Lê Uyên Phương đã ra đi 6 năm trước (1999-2005), nhưng, theo ca sĩ Lê Uyên, những hiện tượng linh hiển của Phương, chồng chị vẫn còn hiển lộ, không phải lúc anh mới nằm xuống...mà tới bây giờ vẫn còn! Tin hay không thì tùy, nhưng đây là chuyện của người trong cuộc kể lại
VW: Chị Lê Uyên có thể cho biết tâm tình của chị từ khi anh Phương ra đi?
LU: Từ khi tôi gặp anh Phương cho đến ngày anh nằm xuống, đối với tôi anh không chỉ là một người đàn ông rất đặc biệt mà anh là đời sống, là hạnh phúc của tôi. Cho đến ngày hôm nay, dù anh đã ra đi 6 năm rồi, đối với anh tôi vẫn luôn yêu thương.
VW: Chị có thể cho biết những điều gì dù đang ở một thế giới khác anh Phương vẫn gắn liền với cuộc đời chị?
LU: Có thể nói là vào những ngày giỗ, vào những lúc hát những bài hát của anh Phương trên sân khấu, lúc đó tôi mới nhận ra rằng anh Phương không còn nữa. Còn hầu hết những thời gian, dù trong bất cứ một công việc gì, tôi vẫn nghĩ anh Phương vẫn đang ở nhà và chia sẻ với tôi hoàn toàn. Tôi xin kể một vài sự việc đã xảy ra.
Chuyện về ông Nguyễn Long
Trong ngày anh Phương còn nằm trong nhà quàn, ông Nguyễn Long (chụp hình), đến viếng, có mang theo một số sách viết về nghệ sĩ, ông nói rằng. “Lộc ơi, Lộc cho Long bán làm sao đủ $100 để rửa hình cho Lộc.” Trong một đám ma, có ai đến để mà mua sách đâu. Nhưng khoảng một nửa tiếng sau, ông Long bán được 5 cuốn sách, mỗi cuốn $20, đủ một $100.
Chuyện Thiên Hương
Thiên Hương vừa mới đến viếng anh Phương ở nhà quàn, về đến quán Tao Nhân, lúc đó đang rất là lộn xộn. Đúng vào lúc, Health department đến xét, trong đợt mỗi ba tháng. Thiên Hương quýnh lên và than thở rằng, “Chết rồi anh Lộc ơi, anh phải làm sao giúp em với, quán em như vậy làm sao bây giờ, nó phạt em chết?” Một nhân viên của Health department vào trong quán và nói là, quán thật là messy nhưng chắc là vì bận rộn, họ sẽ trở lại tuần tới, nhưng mà phải dọn dẹp sạch sẽ đừng để bừa bộn như vậy nữa. Họ chỉ nói vậy thôi và đi, không phạt gì cả.
Chuyện xảy ra trước khi anh Phương mất một ngày
Trong lúc anh đang nằm ở nhà thương, vào lúc 1:30 sáng, anh giật mình dậy, lúc đó tôi đang đứng bên giường chưa ngủ. Anh nói tôi đi ngủ đi. Tôi nói với anh là tôi ok, anh làm sao. Anh bảo tôi mở đèn lên, lúc đó tay anh xua lên và nói rất nhỏ với ai đó là đi ra đi, đi ra đi. Khi tôi mở đèn lên, anh bảo tôi đưa cho anh cuốn sổ, vì anh nói chuyện hơi khó khăn. Anh viết số 16. Tôi mới hỏi cái gì vậy. Anh nhắm mắt lại không nói gì hết. Hai phút sau, anh mở mắt ra, anh viết số 2 và khoanh con số lại. Lúc đó tôi còn nhớ là 1:35 sáng. Tôi mới hỏi là chuyện gì vậy. Anh không nói gì hết. Tôi hỏi thêm một hồi, anh mới lật sang trang sau và viết là làm kiểu 16. Tôi mới hỏi là anh muốn làm cái gì. Anh giận lắm, anh vất cuốn sổ xuống sàn nhà. Tôi hỏi tại sao, anh không nói gì, anh nằm xuống và ngủ. Lúc đó chưa tới 2 giờ sáng. Tôi ra ngoài và gọi điện thoại cho Lyly, tôi hỏi là từ sáng tới giờ ba có nói chuyện gì về 16 không. Lyly nói là không có gì hết. Qua ngày hôm sau, 12 giờ trưa, y tá định đưa anh đi làm chemo, nhưng check thì thấy anh yếu quá rồi nên không đưa đi nữa. Lúc đó, tôi có linh tính, tôi gọi tất cả đến nhà thương gặp anh, tôi vẫn nghe tim anh đập dù rất yếu. Rồi một lúc không thấy tim anh đập nữa, lúc đó một người em của anh nhìn đồng hồ, đúng 2 giờ. Lúc đó có mặt anh Đỗ Ngọc Yến, Thiên Hương, Trần Quốc Bảo, Nguyễn Thái Cường, Vũ Công Lý, anh Đỗ Đức Kim bạn rất thân của anh Phương… và những người thân trong gia đình, ngồi xung quanh giường của anh. Anh Đỗ Ngọc Yến mới lấy chi tiết để làm cáo phó, anh mất lúc 2 giờ chiều, ngày 16. Sau này, tôi mới thấy rằng là đáng lẽ anh phải đi lúc 2 giờ khuya, nhưng anh xin đến 2 giờ chiều. Vì lúc 2 giờ sáng, chỉ có tôi và Mimi (con gái em Lyly) trong nhà thương thôi, làm sao tôi chịu nổi. Có lẽ lúc anh xin được đến 2 giờ chiều rồi, anh mới đuổi những người đến đón anh là đi ra đi, đi ra đi. Tôi nghĩ là như vậy. Lúc tôi đến nhà quàn, để mướn phòng cho anh, người nhân viên của Peek Family mới nói là phòng tôi muốn có người lấy rồi, hay là tôi lấy phòng ông Mai Thảo. Mà phòng của ông Mai Thảo là nhà thờ, anh Phương theo Phật giáo, thêm nữa phòng đó không được rộng rãi để các thầy làm nghi lễ tụng kinh Phật giáo. Nhưng tôi cũng phải chịu thôi, thế là làm giấy tờ. Nhưng một tiếng sau, người nhân viên lại cho tôi biết là phòng tôi muốn lấy, người ta không lấy nữa. Tôi nói với anh nhân viên là tôi muốn lấy căn phòng đó, anh ta than phiền là ngại không muốn phải làm lại giấy tờ, nhưng tôi muốn lấy căn phòng đó, thế là phải đổi lại hết tất cả giấy tờ. Hai ngày sau, tôi đến để đưa anh ra liệm, trên đường đi vào, tôi thấy trên cửa ghi số 16, phòng đó là phòng 16. Khi làm giấy tờ, chỉ biết là phòng A, B, C thôi đâu có biết số. Anh chọn như vậy. Sau này, tôi mới nghĩ ra là chết ngày 16, làm kiểu 16, số 2 quành lại là thay vì là 2 giờ khuya là 2 giờ chiều hôm sau. Anh đã biết trước ngày giờ anh ra đi.
http://65.45.193.26:8026/cms/acct/vietweekly/issues/vw3n29/vanNghe/leUyen.html