quote:
Gởi bởi vuthithienthu
Chị PC
Đã biết đời sống vô thường thì không nên nghĩ đến những nợ nần...còn duyên còn nghiệp , còn ngaỳ nay biết ngaỳ nay...
Chị TT ơi,
Thật là bất ngờ và cảm động quá, đã nhận được gói nụ vối của chị tối qua. Cầm gói quà mà thật tình nao nao lòng. Sáng hôm nay nấu nước sôi, châm vào một nhúm (không biết liều lượng ra sao đây, bóc đại đó) và đang vừa ngồi vừa thưởng thức hương vị của nụ vối. Mỗi khi nói tới nước vối, thì PC lại nhớ tới truyện Cái Ấm Đất của Khái Hưng, trong đó kể chuyện một anh con trai tên là Ba. Anh bị anh Cả chia gia tài lấy hết chỉ dành cho anh ta cái ấm đất. Hàng ngày anh nấu nước vối mang đi bán cho các người thợ làm ruộng. Một ngày kia, anh tốt bụng rót nước tặng không cho một lão ăn mày, dù lão già nua làm đổ nước của anh mà anh vẫn kiên nhẫn không chút bực bội, về nhà rót cái khác cho lão. Không ngờ lão là ông tiên hay Bụt thử lòng chàng, nên ban phép cho cái ấm đất ra nước hòai hòai, không cần phải nấu nữa. Anh Ba nhờ phép tiên nên được suốt đời sung sướng. Và anh cũng không cầu mong điều gì khác, chỉ mong được bình an trong lòng mà thôi.
Truyện trẻ con, nhưng mà nhớ hòai, không hiểu sao không bao giờ hồi đó nghĩ tới chuyện đi tìm xem nước vối ra sao. Nhưng văn chương sách vở đã để lại trong lòng mình một gợn chút ước ao (không hẳn, nhưng hình như là thế!). Vậy mà lại có ngày, ngồi trong căn phòng an bình vào một sáng mùa thu trên xứ Mỹ (chao ơi, California cũng từng là một gợn mơ ước ngày nào) , ngòai trời hàng cây đỏ lá, nắng vàng nhạt nhạt, nhâm nhi nước vối được gởi từ một từ một người bạn... ảo xứ ngũ đại hồ, nụ vối đến từ miền Bắc của quê hương, thật là một niềm vui nhẹ nhàng, thân tình.
Cám ơn chị thật nhiều, chị TT ơi,