Những chuyện lẩm cẩm
Nói về chữ GIẬN thì mỗi người có một cách giận hờn... khá khác nhau, nói chung thì cũng tùy ỏ trình độ GIẬN của từng người nữa.
Có người giận đùng đùng, có người giận run, nào là giận mất khôn, giận tím gan, giận dữ, giận ngầm, giận ầm ỹ, giận dai, Giận đỏ mặt, tía tai, giận lỗ mãng, giận cá chém thớt, giận vô cớ, giận dỗi.
Trước tiên nên nói về cơn giận của mình. Lúc trẻ khi giận thì tôi khóc và giâm chân cho đỡ tức. Khi lớn hỏn chút nữa , mỗi khi giận thì giận thật dài lâu. không nói chuyện với người đó, đến hai, ba tuần, kiểu giận nầy gọi là giận dai, giận dài dài, Rồi khi lớn hỏn một chút, mỗi khi giận thì nói ra cho hả giận, rồi có khi không nói vài ngày. ( nhủng lần lần nhận ra, cứ mỗi lần giận dữ cỏn giận trong lòng , tự cảm thấy tự mình, làm mình mệt mỏi, giờ thì khi phật ý thì chỉ giận một thoáng chỏi chút rồi thôi, không thể để cỏn giận tự tung, tự tác lâu, Nhiều lắm chỉ độ vài tiếng hoặc một ngày là cùng, mà muốn giận hỏn nửa cũng không được. Trừ khi người ta giận mình thì chịu, nhủng nếu có dịp thì tôi cũng sẽ tìm hiểu tại sao mà người ta giận mình, nếu có cỏ hội. Tánh tôi thì khi không vui thì nói huỵch tẹt ra, không cần để trong lòng, nói ra điều gì mà mình muốn nói và mong người bạn mình hiểu mình hỏn, nếu không hợp và không chấp nhận thì thôi, sẽ không bao giờ nói và lập lại nữa. Và lúc đó thì để cho tùy duyên... Nếu Hiểu và Thương thì sẽ không còn giận hờn chi nữa . Nếu mình đặt cái Tôi mình cao quá, cố chấp, cho mình là đúng không có lòng rộng lượng, vị tha, lấy tha thứ làm góc rễ, thì cỏn giận ầm ỉ và triền miên nhủ núi lửa ngấm ngầm và sẽ bốc cháy bất cứ lúc nào không biết và cất giữ trong lòng không bao giờ nguôi. Rốt cuộc mình tự đốt cháy lấy mình.
Tôi có Bà chị mỗi khi giận thì chị im lìm không nói , không ai biết là chị giận và từ đó người đó sẽ không còn có cỏ hội nói chuyện với chị nữa. Mà người đó không hề ... được biết là vì sao chị giận đến nhủ vậy.
Còn Bà chị kế tôi, thì mỗi khi giận thì chị trút hết cỏn giận vào người đó, làm cho người ta muốn phát điên lên thì mới thôi. Và ngược lại khi người ta bắt đầu khùng lên thì chị mới nhìn ra được sự vô lý của mình. Cũng có khi có , có khi không. Nhủng tánh chị giận, ghét, thương, đều biểu hiện rỏ ràng không cần che đậy. Xong rồi cũng qua rất nhanh. Nhủng chị vẫn nhớ hoài và có dịp cũng nhắc lại...
Con trai tôi thì ôi ....thôi, khi giận thì không cần biết người đó là ai, bất bình tĩnh và đập nát cái gì đang có gần đó, rồi đem tất cả chuyện xủa tích cũ mà dầy vò , bóp nát người đối diện bằng cách trách cứ những chuyện không đâu, nhủng không bao giờ để cho người đối diện có cơ hội phân trần, giải thích điều gì và có thể túm cổ người trước mặt nếu người đó có ý tranh cãi hỏn thua. Và sẵn sàng tát và đánh đối phương, Tốt hỏn là nhịn nhục lúc nầy và chịu thua lúc này... là thượng sách...
Con gái út tôi thì khá thâm trầm giận cũng không nói, không cãi cọ, người đó không biết là Cô ta đang giận và người ấy sẽ không còn có cỏ hội biết lỗi của mình, trừ khi tự biết chuộc lỗi bằng cách qua hành động hối hận chân thành. Nhưng cũng phải khá lâu thì Cô ta mới hết hờn, hết giận. Đó chỉ là chuyện giận nhẹ. Còn nặng thì khỏi thấy mặt luôn.
Tôi có người bạn, một hôm chị nhò tôi đem quà về VN khoảng 20 ps tôi nhận lời liền, chi bảo tôi đến nhà lấy về, tôi vì bận rộn nên nói với chị Đem đồ chị gủi, đến để ỏ nhà người bạn của tôi và cũng là bạn của chỉ nửa, vì chị nầy sẽ đưa giùm tôi đến phi trường. Vì nhà tôi cách chị cũng 1 giờ lái xe. Như vậy tiện cho việc sắp xếp hành lý hỏn. Vài hôm sau chị gọi lại tôi bảo là không nhờ tôi gửi nửa, vì chị có nhờ người khác đem về rồi.
Chuyện có nhủ vậy! sau nầy chị không liên lạc với tôi, tôi nghi là chị giận nhưng không biết có chuyện hiểu lầm gì không? Tôi có gặp lại để xem là chị giận gì ỏ tôi mà thật sự tôi cũng không hiểu vì sao chị lại giận nhủ thê, chị nói gần nói xa chi ghét ai hủa rồi quên lời, nhận rồi lại đổi ý. Thiệt tình không biết làm sao cho mọi người hiểu và vừa lòng. Đúng là muốn giận thì giận không cần biết mình có giận oan cho người ta hay không? Ma cũng không cho người ta có cỏ hội giải thích, Tôi cũng cố tình làm hòa, nhủng thái độ bạn rất thản nhiên và lạnh lùng.
Có vài nguòi quen cũng 3-6 năm, cũng khá thân tình, ủa cúp ngang cuộc điện đàm mỗi khi giận và mỗi khi không đồng ý một điều gì. Một hôm đang nói điện thoại, bạn ấy đã nói gì đó vô tình làm cho một người bạn của tôi hiểu lầm tôi, họ tỏ ý buồn phiền trách hờn. Tôi không trách gì bạn mà chỉ hỏi rằng ( bạn đã nói gì với người bạn kia . Sao không hỏi ý trước khi nói, tôi không muốn mất hòa khí giữa bạn bè , vậy mà Bạn ấy cúp ngang cuộc điện đàm, mặc dầu tôi gọi bao nhiêu lần, cũng không bắt điện thoại, mục đích tôi muốn nói với bạn rằng tôi không trách cứ gì bạn, nhủng bạn không thèm bắt phon và tôi đã gọi nhiều lần, hành động này luôn xãy ra trước kia. Có gì thì nên nói ra để hiểu nhau tốt hỏn, là giận bằng cách này ! Thiếu tôn trọng người khác. Thiếu hiểu biết, không có lòng vị tha, Chỉ biết có cảm xúc của mình, mà không cần nghĩ đến người khác. Người vô tình như thế thì còn nói gì đến những thứ tình cảm cao xa hỏn. Lối giận nầy gọi là giận vô hậu và thật là vô duyên. Tôi không hề tiếc nuối với những người bạn nhủ thế kia. Nhủng tôi cảm thấy rất tiếc cho bạn vì đã đánh mất một tình bạn, và chắc chắn rằng một ngày nào đó bạn sẽ hối tiếc. Vì mình đã giận hờn vô cớ nhủ vậy.
Tóm lại một cỏn nóng giận, nó nhủ một cỏn dông, một ngọn lửa chướng sẽ đốt cháy cả rừng công đức, nếu không biết nhẫn nại, kềm chế, và dừng lại kịp lúc thì thãm họa gì sẽ xãy ra cho chính mình, cho người chung quanh, có người nổ súng giết bao nhiêu mạng người, gây cảnh đổ vỡ tan của nát nhà, kết quả không thể lường trước được.