Trời lại mưa, những trận mưa thu dai dẳng, sáng vừa thức dậy đã nghe tiếng mưa, tôi còn mơ mơ, màng màng, mình có cần phải dậy sớm hôm nay không nhỉ? Hôm nay là thứ mấy nhỉ? Hình như hôm nay là thứ bảy mà, mình vẫn có thể ngủ nướng thêm một tí nữa chứ, đâu cần phải lo cho bọn nhỏ đi học đâu? Thôi thì dậy lo cà phê cho anh vậy, đằng nào thì cũng chẳng ngủ lại được nữa, dậy uống cà phê, xem báo hay lên internet có phải thú vị hơn không? Anh hỏi sao dậy sớm vậy? Tôi bảo, không nhớ rõ hôm nay là thứ mấy, nó thành thói quen lo lắng mất rồi, lúc nào cũng lo lắng, thì thôi, dậy thôi vậy, anh uống cà phê, ăn bánh canh không? Mới đầu, anh từ chối, không ăn, cũng tính không uống cà phê, đi làm luôn, nhưng chắc là không muốn phụ lòng tốt của tôi hay là tiện dịp đì được con vợ, ngu gì không đì, thì tôi không biêt, anh đổi ý uống cà phê, ăn bánh luôn.
Hôm nọ, cũng nói chuyện với chị văn sĩ NSTN, chị nghe tôi nói chuyện với anh trên điện thoại, tôi dặn anh tự lấy đồ ăn ăn một mình đi, vì tôi đang bận cho mấy đứa nhỏ đi tập nhạc, nói xong tôi còn cám ơn anh. Chị thắc mắc, tại sao tôi phải cám ơn anh, sao anh có vẻ hà hiếp tôi quá vậy? Tôi cười, biết tính chị không thích nghe nói chuyện bậy bạ, lại rất ngây thơ mỗi khi chúng tôi nói đùa, nói giỡn, hay nói lắt léo, tôi làm bộ làm mặt đau khổ, nói số em nó khổ, bị hà hiếp quen rồi chị ơi! Chị trố mắt lên ngay, thiệt đó hả em, sao tội nghiệp em quá vậy? Thế là tôi được dịp cười lớn, mèn ơi, dữ dằn như tôi mà ai ăn hiếp được chứ? Tôi không ăn hiếp ai thì thôi, ai mà dám ăn hiếp tôi? Tôi làm cái gì là tại tôi tự nguyện làm như vậy, đừng hòng ai bắt được tôi, đây là xứ tự do mà. Nhưng tôi thích chọc chị, thấy đươc chị thương, tôi chọc chị tí chơi, biết ngay là chị sẽ tội nghiệp tôi mà. Kể ra, cũng có lúc anh ăn hiếp tôi thật. Cách đây mấy bữa, tôi thức dậy sớm như mọi ngày để lo cho mấy đứa nhỏ ăn uống rồi đi học, anh gọi tôi bảo lại nghe cái tin tức gì đó ở trên internet, tôi nhăn mặt bảo, buổi sáng em rất bận, không có thì giờ để nghe mấy tin tức đó đâu, thế là anh nạt lớn, đến thằng con tôi đang ngồi gần đó cũng giật mình. Lúc đó, tôi chợt muốn khóc, anh ở với tôi bao nhiêu năm vẫn có lúc không hiểu được tôi, vẫn có lúc anh tỏ rõ quyền trưởng thượng, tôi phàn nàn, anh vô lý quá! Rồi thôi, không nói nữa, cũng tự nhủ mình không được khóc, có gì đâu mà khóc, và cũng không nên giận, có gì đâu mà giận, đã có nhiều lúc mình còn bị rơi vào tình huống tệ hơn như vậy nữa cơ mà? Đấy, cuộc sống hôn nhân là như vậy đấy, "nhẫn", cái nhẫn đã đeo vào tay rồi, thì lúc nào cũng phải kiên nhẫn, nhẫn nhịn, nhẫn!
Tôi vẫn mong chờ ở anh một lời xin lỗi, nhưng hình như anh rất ngượng để làm chuyện đó, nên tôi cũng làm lơ, không nhắc lại nữa, nhiều khi im lặng lại tốt hơn, để người làm lỗi tự gặm nhấm cái lỗi của mình. Sáng nay, anh cũng bât máy lên như mọi ngày, anh không gọi tôi nghe nhưng tôi vẫn lắng nghe, đã bảo tôi làm gì là tự nguyện tôi làm, không thích nghe ai bảo, nhưng chính là tại câu chuyện ở trên internet đã thu hút sự chú ý của tôi. Họ phát lại buổi nói chuyện của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, thi sĩ nổi tiếng "Hoa Địa Ngục", người vừa mới vĩnh viễn ra đi trong tháng này. Tôi đã có hân hạnh được gặp ông một lần, cũng được hân hạnh ngồi bán sách của ông, tôi cũng thích văn phong của ông. Khen ông một câu như vầy, tôi lại nhớ đến cô bạn của tôi, cô ta bảo tôi là người hay nịnh bợ, không dám nói thật, nói thẳng, và cô ta không thích tôi ở điểm đó. Cô ta không bao giờ hiểu được, rằng trong đời sống nhiều khi cũng không thể thẳng thắn quá, nhiều khi cũng phải "nịnh bợ" một chút để không làm mất lòng ngưởi đang nói chuyện với mình, tại sao lại cứ thẳng thắn phê phán người ta để cho người ta ghét? Nếu không thích cách hành văn của một người, tôi sẽ không phát biểu gì về cách hành văn của người đó cả, mà sẽ kiếm cái ưu điểm khác của người đó để mà khen. Thành ra, khi tôi khen cách hành văn của ông Nguyễn Chí Thiện là tôi khen thật. Còn hỏi tôi có thấy cái tính chất ông nói về "cái tôi" của ông không? Thì tôi xin thưa là có, không ai viết cái gì mà không có "cái tôi" của họ trong đó, ai viết cái gì cũng đều lồng vào bài viết cái quan điểm, cái nhân sinh quan của họ, và họ phải có đứng đâu đó trong câu chuyện, thường là như vậy, đó là lẽ thường tình! Ông NCT cũng đã từng bị người ta nghi ngờ, đánh phá, chửi rủa trên các báo và các diễn đàn, nhưng ông hay ở chỗ là không trả lời lại, không đính chính, không đánh phá lại. Ông làm gì tự ông biết, ai thông cảm được thì thông cảm, không thông cảm được, ông cũng không thắc mắc, không nài nỉ. Tội nghiệp ông, bao nhiêu tháng ngày tranh đấu bằng ngòi bút của mình, cũng có lúc đã tưởng phải chết trong tù thế mà ông đã không chết, ông vẫn sống được tranh đấu cho đến bây giờ. Nhưng cuộc đời mà, đâu ai thoát được hai chữ "Lão", "Tử", khoẻ mạnh sờ sờ ra đó còn chết nữa là 27 năm trời tù tội như ông! Tội nghiệp ông Nguyễn Chí Thiện, ông đã vĩnh viễn ra đi. Sáng mùa thu, mưa thật buồn, nghe những lời nói chuyện của ông tôi lại thấy ngậm ngùi, thương cảm!
BN.