Yes XV, Mình mê mẩn, mơ màng, chìm đắm trong ánh hào quang, hi hi hi...
Mấy hôm rồi, gặp chị, hai chị em nói chuyện với nhau thâu đêm suốt sáng, ai cũng hỏi chuyện đâu mà lắm thế???
Đàn bà thiếu gì chuyện để nói, chỉ cần một con vịt và ba người đàn bà đã thành một cái chợ rồi mà? Mình chưa thành một cái chợ thì 2 người đàn bà với hàng trăm câu chuyện ở chung quanh, và những câu chuyện của cả mấy chục năm tích lũy lại, đến cả ngàn chuyện để mà nói, thì chắc cũng được "nửa" cái chợ, hi hi...
Chị bảo em cười nhưng nụ cười của em gượng gạo, không có thật, cứ nhất định với chị, em chẳng có gì buồn, chỉ có chị buồn thì có, vì chị nhạy cảm quá!
Nhưng rồi nghĩ lại, ừ, có lẽ mình buồn thật, người ta đối với mình nhiều khi tệ quá, có muốn vui, cũng vui không nổi, la toáng lên những khi giận dữ, nhưng nghĩ lại lại thấy thôi, thây kệ, ... miễn mình cảm thấy vừa lòng với chính mình, (miễn được đứng trên sân khấu...
)
Nghĩ lại chuyện xảy ra với mình và một người bạn, bạn bảo mày có stress, mình thì lại nhất định là tao không có stress, thế là 2 đứa cãi nhau, mình không biết mình "ăn thua đủ" với bạn để làm gì, ừ, thì cứ nói mình có stress thì đã có sao???
Cái chuyện chị dập đầu em xuống đất u một cục của bao nhiêu năm trước, mình nhắc lại, tuyệt nhiên không nhớ làm sao mình bị đánh, chị nhất định lần đó em sai, cái kiểu xin lỗi của em là kiểu xin lỗi dằn dỗi, không thật sự chịu nhận là mình sai. Nhìn lại mình, ừ, có lẽ mình là người như vậy thật, sai mà không nhận lỗi. Buồn! Ừ, nhìn lại mình, có lẽ, nào giờ mình làm nhiều lỗi lắm mà không biết cứ dương dương tự đắc, tự nhiên cảm thấy hối hận! Buồn!
BN.