Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Các bài với chủ đề MẸ
Phượng Các
#41 Posted : Sunday, July 23, 2006 10:25:08 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mẹ tôi

Hoàng Đức



Tôi bắt đầu làm quen với sách truyện từ năm lên chín tuổi, lúc học lớp Ba trường Tiểu học, nhờ học chung lớp với một thằng bạn, con của một giáo sư môn Sử nổi tiếng thời bấy giờ.

Tôi đến nhà thằng bạn cùng lớp và tò mò xem thư viện của Bố nó rồi được nó kể cho nghe những truyện về lịch sử Trung Hoa mà nó đọc được trong các truyện trưng bày trên các kệ sách của Bố nó. Thế là tôi mê say và mượn những cuốn truyện kia về nhà đọc để không cần phải nghe kể nữa mà chính mình tự kể cho mình nghe..Tôi đọc đủ mọi thứ truyện nào là Tiết Đinh San chinh Đông rồi Tiết Nhân Quý chinh Tây, Phản Đường, Thuyết Đường rồi Tàn Đường. Hết đời nhà Đường với giòng họ Tiết, tôi quay sang đọc nhà Tống vói giòng họ Dương, rồi thời nhà Hán với Hán Sở Tranh Hùng rồi Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc và rồi thừa thắng xông lên tôi đọc chuyện thần thoại với Đông Du Bát Tiên, Tây Du Tề Thiên Đại Thánh, Nam Du Huê Quang, Bắc Du Chơn Võ rồi tiếp qua Phong Thần , Thuỷ Hử vv...Đọc chán truyện Tàu tôi đổi hướng, đọc truyện võ hiệp với Chu Long Kiếm, Lục Kiếm Đồng, Bồng Lai Hiệp Khách, Huyết Hùng tráng sĩ vv... Rồi với sự tiến hoá của tâm tư, tình cảm theo năm tháng, tuổi tác, tôi mê say thích thú truyện trinh thám như Vũng Máu Đào, Nguời Nhạn Trắng và đọc truyện của Phạm Cao Củng với nhân vật thám tử Kỳ Phát mà những suy luận trinh thám giống với Sherlock Holmes của Conan Doyle.

Đến năm 14, 15 tuổi khi những nốt mụn của tuổi dậy thì bắt đầu xuất hiện trên mặt là lúc tôi làm quen với những tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn đọc ngấu nghiến mê say những câu chuyện tình lãng mạn như Hồn Bướm MơTiên, như Đôi Bạn, Đoạn Tuyệt, Tiêu Sơn Tráng Sĩ với mối tình thơ mộng của Phạm Thái, Trương Quỳnh Như đến nổi tôi yêu đơn phương một cô cũng mang tên Quỳnh Như, một mối tình câm thật là câm vì cho đến lúc sau 1975 cô ta lấy chồng rồi mắc bệnh gan, từ trần, cô ta cũng không hề biết rằng có người si cô quá trời quá đất, yêu mà không dám tỏ tình. Ngu ơi là ngu!

Những câu chuyện tình lãng mạn trong sách truyện và của ngay chính bản thân tôi rồi cũng qua đi, nhưng có hai tác phẩm dù cho tôi không còn nhớ rõ nội dung nhưng tôi vẫn luôn khắc ghi tên của tác phẩm vì đã gắn liền với những kỷ niệm khó quên.. Đấy là ngày tôi học lớp Nhì bậc Tiểu học, Mẹ tôi mua cho tôi hai cuốn tiểu thuyết của nhà văn Lê Văn Trương nhan đề "Tôi là Mẹ". Lúc bấy giờ tôi đang say mê với các truyện Tàu nên tác phẩm "Tôi là Mẹ" thật chẳng mang đến cho tôi một tí ti thích thú nào vì nội dung quá mới lạ đối với tôi. Tôi nhớ là tôi đã cằn nhằn Mẹ tôi tại sao lại bắt tôi đọc tác phẩm này. Mẹ tôi đã ôn tồn bảo tôi, con thương Mẹ thì con phải đọc những truyện nói về Mẹ chứ không phải chỉ đọc những truyện Tàu thuộc loại dã sử. Thế là tôi đã phải miễn cưỡng đọc tác phẩm này của ông Lê văn Trương cũng như đã từng đọc không mấy thích thú những loại sách nhi đồng thuộc loại "Sách Hồng" của Pháp (livre rose) mà Mẹ tôi bắt tôi đọc để trau dồi luận văn. Nhưng càng đọc tôi lại càng thấy thích câu chuyện của ông Lê văn Trương nhưng rất tiếc tôi chẳng còn nhớ được gì. Tôi chỉ nhớ là vì tôi thích câu chuyện "Tôi là Mẹ" nên tôi đã xin Mẹ tôi mua cho tôi những cuốn như "Trường Đòi" và "Thằng Còm phục thù" cũng của văn hào Lê văn Trương. Mẹ tôi lúc nào cũng đọc xong những cuốn truyện tôi yêu cầu và nếu xét thấy vô hại mới bằng lòng để cho tôi đọc. Cũng vì thế mà tôi đã phải đợi đến năm 16 tuổi mới đọc lén được cuốn "Cánh sen trong bùn" mà lúc bấy giờ, lúc tôi còn học Tiểu học, Mẹ tôi đã không cho tôi xem vì bảo là tôi chưa đến tuổi để đọc cuốn này. Quả thật nhà văn Lê văn Trương đã đưa tôi vào thế giới của người lớn qua cuốn "Cánh sen trong bùn" mô tả cảnh ăn chơi trác táng nơi chốn Bình Khang.Và câu chuyện này đã ảnh hưởng không ít đến tâm tình của tôi khiến dôi khi tôi đã chạnh lòng thương xót những mảnh đời bất hạnh của những nàng ca kỹ tuổi xế chiều. Một mối tình bâng quơ không đối tượng cụ thể theo kiểu thương mây khóc gió của mấy anh chàng "lãng mạn tử". Cuốn sách thứ hai mà nhan đề đã khắc ghi vào tiềm thức tôi là "Mẹ tôi sớm biệt một chiều thu". Tôi quên mất tên tác giả vì có lẽ tác giả không thuộc vào hạng nổi tiếng. Nhưng câu chuyện thì thật bi thảm, tôi đã khóc sướt mướt lúc đọc, chẳng khác gì lúc còn bé khi được mẹ tôi kể cho nghe câu chuyện Phạm Công, Cúc Hoa đến đoạn bà Cúc Hoa hiện về bắt chí cho con thơ bên mộ của bà. Câu chuyện đã bi thảm mà thời gian lúc tôi đọc truyện này lại trùng hợp vào giai đoạn Mẹ tôi bị bệnh mất ngủ. Lúc bấy giò tôi đang học lớp Đệ Tam ( lớp Seconde của chương trình Pháp) Mẹ tôi gần như thức trắng đêm không thể ngủ được, thế mà ngày ngày bà vẫn phải đến trường dạy học trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh. Bà bảo với tôi rằng bà có cảm giác như bước trên khoảng không, chân không dính đất, đầu óc mơ mơ màng màng, lửng lửng lơ lơ như người mộng du. Gương mặt mẹ tôi trông phờ phạc như người mất hồn, đôi mắt long lanh, đẹp dịu hiền và thông minh lúc bấy giờ đã trở nên lạc thần. Thuốc thang đủ thứ: Tây y, rồi Đông y, thuốc Bắc , rồi thuốc Nam, rồi châm cứu, rồi thuốc ngoại khoa, bác sĩ Việt Nam rồi bác sĩ người Pháp rồi ông ngự y tức là thầy thuốc của nhà vua từng phục vụ trong cung điện nhà Nguyễn. Nghe ở đâu có thầy thuốc giỏi là Mẹ tôi tìm đến . Nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Một hôm Mẹ tôi đã gọi tôi đến bên cạnh giường và trối trăn bảo tôi phải chăm lo học hành để nên người và phải thương yêu chăm sóc cho các em của tôi.

Lúc bấy giờ tôi chỉ mới 16 tuổi, còn khờ dại, bỗng dưng thấy trách nhiệm mình quá nặng nề. Tôi lo sợ và thương Mẹ tôi vô vàn, hai mẹ con tôi ôm nhau và tôi đã khóc vùi trong lòng Mẹ. Dĩ nhiên mẹ tôi cũng nước mắt đầm đìa vì thương con. Tôi liên tưởng đến câu chuyện trong tác phẩm "Mẹ tôi sớm biệt một chiều thu" và tôi âm thầm đau khổ nghĩ đến cảnh phải mất Mẹ trong một buổi chiều mùa thu ảm đạm, mây sầu giăng mắc bốn phương trời và lá vàng tan tác cảnh chia ly.Tôi không cho Mẹ tôi biết là tôi đã đọc cuốn truyện buồn đang đè nặng trên tâm tư tôi. Tôi âm thầm chịu đựng nỗi đau mà tôi hình dung trong cảnh mất Mẹ. Trí tưởng tượng của tôi vẽ ra những cảnh đời đen tối của những đứa trẻ mồ côi Mẹ mà tôi đã biết trên thực tế và trong sách truyện. Tôi hồi tưởng lại chuỗi ngày hạnh phúc, thời gian tôi học nội trú được Mẹ tôi cưng chiều. Những ngày Chúa nhật tôi được rời trường về thăm nhà , Mẹ tôi tự tay nấu cho tôi những món ăn ngon mà tôi thích..Tôi nhớ đến những ân cần trìu mến Mẹ tôi hỏi han tôi về việc học của tôi trong tuần vừa qua. Những lời khuyên bảo vàng ngọc của một người Mẹ, của một nhà mô phạm tận tuỵ với nghề, tôi vẫn còn nhớ mãi đến hôm nay. Mẹ tôi dù thương tôi, không muốn rời xa tôi nhưng Người cố nén tình thương, gửi tôi vào học nội trú vì Bà biết rõ những ích lợi của trường nội trú dành cho học sinh vì Người cũng đã từng là học sinh nội trú trường "Đầm" tức là trường Đồng Khánh thời Pháp thuộc. Gia đình tôi là một gia đình trung lưu, Bố Mẹ tôi chỉ là những tiểu công chức, thế mà hai ông bà đã cần kiệm dành dụm tiền bạc để cho tôi học nội trú ở một trường tư thục nổi tiếng của các linh mục giòng Tên, học phí thật cao so với đồng lương cố định của Bố Mẹ tôi.Thực ra tôi theo học chương trình Pháp là do ý kiến của Bố tôi vì Người đã từng là giáo sư trường tư thục Pháp có tên là Saint Pierre nên ông ham chuộng văn hoá và văn chương Pháp. Mẹ tôi vốn người bình dị và phục tùng Bố tôi một cách tuyệt đối nên bà đã đồng ý cho tôi theo học chương trình Pháp mặc dù Bà thương tôi, e ngại tôi phải vất vả học hành khi phải chuyển đổi đột ngột từ lớp Nhất sau khi thi đỗ cấp bằng Tiểu học sang lớp Sixieme của chương trình Pháp. Sau này khi tôi phải chọn lựa ngành chuyên môn ở bậc đại học Mẹ tôi đã khuyên tôi nên chọn nghành Sư Phạm để tránh khỏi phải học nhiều, vất vả, vì chỉ cần học 3 năm thay vì phải học 7 năm Y khoa hay 5 năm Dược khoa và Nha khoa. Mẹ tôi lý luận rằng thời gian học ngắn, ra trường hành nghề thì nhàn hạ lại có đựoc 3 tháng nghỉ hè trong lúc học y khoa dài năm tháng, ra trường thì phải thường xuyên chung đụng với bệnh hoạn, chết chóc, những đau thương tử biệt, phân ly và làm ra tiền nhưng không có được thòi giờ nghỉ ngơi dành riêng cho mình để hưởng thụ vì phải thường xuyên trau dồi kiến thức y khoa để theo kịp đà tiến hoá của khoa học. Tóm lại, học y khoa chỉ có vợ con là sung sướng còn bản thân mình thì cực nhọc suốt đời. Mẹ tôi vì thương con nên bà chỉ nghĩ đến những tiện ích cho con mà quên rằng y khoa là một nghề cứu nhân độ thế. Ôi tình Mẹ thật bao la! Bố tôi thì chỉ muốn tôi trở thành kỹ sư vì ông biết tôi có khả năng về toán học nhưng ông quên mất rằng tôi rất dốt môn kỹ nghệ hoạ. Tôi vẽ bản đồ Việt Nam hình cong như chữ S mà trông giống củ khoai sùng thì làm thế nào thi đỗ vào ngành kỹ sư được. Giờ Địa lý ở tiểu học Mẹ tôi phải vẽ bản đồ Việt Nam cho tôi. Cho đến tận bây giờ, mua một cái bàn hay cái ghế, về nhà, xem hình vẽ và lời chỉ dẫn tôi cũng loay hoay mãi mà không lắp ráp thành công thì thật là vô phương trở thành kỹ sư. Thế mà Bố tôi giận tôi mấy tháng liền vì tôi thi rớt kỳ thi tuyển sinh viên ban kỹ sư công chánh vì môn thi kỹ nghệ hoạ tôi nạp giấy trắng.

Trở lại với thời kỳ tôi ở nội trú trường trung học: Chúa nhật, lúc chiều về, Mẹ tôi lại đưa tôi trở về trường mặc dù tôi có thể tự đi một mình vì Mẹ tôi muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh tôi, Người muốn đi bộ với tôi cho tôi vui trên đoạn đường khá dài từ trong nội thành của Huế qua mải đến bên kia cầu Trường Tiền xuyên qua khu phố Tây với những biệt thự sang trọng của Pháp kiều. Thỉnh thoảng Mẹ tôi cho tôi vào "kéo ghế", tức là ăn ở nhà hàng, tại tiệm mì Khê Ký nổi tiếng của Huế đô. Hai Mẹ con sì sụp ăn những tô "cao lầu" ngon lành mà sau này lúc vào Sai Gòn học đại học tôi nghe người dân Nam gọi là hoành thánh mì chứ dân Huế chúng tôi thời bấy giờ chỉ gọi là "cao lầu" hay cao lầu mì. Hương vị ngon ngọt đậm đà của món ăn này theo tôi mãi trong ký ức và tôi hầu như không bao giờ tìm thấy lại tại bất cứ nơi đâu vì hoàn cảnh khác xa với những lúc cùng Mẹ tôi kéo ghế thuở thanh xuân. Mẹ tôi đưa tôi vào trường, rồi bà một mình cuốc bộ trở về nhà trên đoạn đường dài vì Mẹ tôi tính cần kiệm không muốn phí tiền đi xe xích lô. Hơn nữa Mẹ tôi vốn là một thể tháo gia đã từng là cầu thủ của đội bóng chuyền trường nữ trung học Đồng Khánh nên đi bộ Bà xem như là một cơ hội để tầp thể dục, chơi thể thao. Tôi chia tay từ giã Mẹ tôi tại cổng trường và lủi thủi vào lớp học. Tôi nhớ Mẹ tôi một hôm đã trách tôi là lúc chia tay, tôi không bao giờ nhìn lại Mẹ tôi lúc Bà cất bước trở về nhà. Bà là một con người nhiều tình cảm nên bà không chấp nhận sư "vô tình" của đứa con cưng. Tôi đã phải trần tình, thanh minh thanh nga là Mẹ không biết chứ con thương Mẹ vô cùng, những lúc con rời tay Mẹ vào trường bao giờ con cũng nước mắt lưng tròng, con không muốn nhìn lại Mẹ vì con sợ nước mắt sẽ vỡ oà thương nhớ. Mẹ tôi đã cảm động không cầm được nước mắt vì đã trách oan thằng con ngoan, hiếu đễ. Một nét tình cảm nữa của Mẹ tôi mà sau này tôi vẫn thường nhắc nhủ các con tôi : Mẹ tôi muốn rằng bất cứ lúc nào ăn một món gì cũng phải mời Mẹ tôi dù rằng món ăn đó Mẹ tôi không thích hay món ăn đó Mẹ tôi dành riêng cho tôi. Cử chỉ mời ăn đó, theo Mẹ tôi không mang ý nghĩa khách sáo mà biểu tỏ một tình thương mến dành cho Mẹ, luôn luôn nghĩ đến Mẹ.

Kỷ niệm hai mẹ con chiều cuối tuần nắm tay nhau đi trên con đường trở về trường, sau này tôi đã ghi lại bằng một bài thơ theo Đường luật gửi về cho Bố Mẹ tôi xem và được Mẹ tôi gửi thư khen khiến tôi sung sướng vô ngần đã mang đến cho Mẹ tôi một niềm vui, hồi tưởng những ngày xanh.

Cuối tuần theo Mẹ trở về trường
Lác đác hoàng hôn lợp nẻo đường
Con phố thênh thang chiều nhạt nắng
Hàng cây lặng lẽ bóng tà dương
Ngần ngừ, tay vẫy gieo niềm nhớ
Lưu luyến, chân đưa thoáng nỗi buồn
Thui thủi một mình vào lớp học
Mẹ về ngõ vắng ngập trời thương
Tưởng đâu Mẹ tôi đã sớm lìa cõi thế sau lúc trối trăn với tôi, thời gian bà mắc chứng bệnh mất ngủ. Nhưng Trời Phật đã thương anh em chúng tôi nên Mẹ tôi đã sống đến 82 tuổi mới vĩnh viễn ra đi. Số là dạo đó, nhân một phúc duyên đưa đẩy, Mẹ tôi đã gặp được một nữ danh y vốn là con của một bậc ngự y triều nhà Nguyễn. Cô (Thời đó nữ danh y còn trẻ nên dân chúng trong vùng thường gọi bằng Cô) đã bắt mạch cho Mẹ tôi và bảo là Người vì "tâm thận bất giao" nên sinh ra chứng mất ngủ và chỉ sau một thời gian ngắn chữa trị, Mẹ tôi đã bình phục hoàn toàn trong niềm vui bao la của gia đình chúng tôi. Cô thầy thuốc tài hoa này đã truyền y bát cho một ông con trai, giáo viên tiểu học tại thành phố Nha Trang. Lúc bấy giờ tôi còn nhỏ nên không nghĩ đến chuyện phải ghi nhớ tên họ và địa chỉ của ông này phòng khi cần đến kiến thức y học của ông ta và nếu có dịp thì biểu tỏ lòng biết ơn của tôi đến mẫu thân của ông ta. Tôi chỉ nhớ nhà của nữ danh y ở trong vùng núi Ngự Bình, một nơi im vắng, tĩnh mịch y hệt như nơi cư trú của các dị nhân trong các truyện kiếm hiệp tôi say mê suốt cuộc đời cho mãi đến tận bây giờ vẫn còn mê. Muôn vàn cảm ơn Nữ danh y! Tôi vẫn nhớ tên của Người và vóc dáng của Người thon nhỏ, dịu hiền, nói năng thật khoan thai, từ tốn đúng phong cách của một bậc từ mẫu. Vì bận rộn sinh kế, tôi đã không có dịp về ghé thăm ân nhân của gia đình tôi, dù vẫn ghi lòng tạc dạ cái ơn trời biển này.
Viết về MẸ, biết bao nhiêu người đã viết, biết bao giấy mực đã dùng để ghi lại công ơn của Mẹ, làm sao mô tả được trọn vẹn tình mẫu tử bao la như trời biển. Nhân ngày của MẸ con xin dâng lên Mẹ một bài thơ nói lên nỗi lòng con thương nhớ Mẹ, bài thơ viết theo thể thơ Đường để cho ý thơ thêm trang trọng:


THƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN

Nhớ Mẹ, con côi nhớ lạ thường
Con buồn khóc Mẹ ngập trời thương
Mẹ đi hạ úa tàn hoa rụng
Mẹ vắng thu sầu rủ lá buông
Mẹ dạo non Tiên chốn vĩnh hằng
Mẹ nương cõi Phật cảnh vô cương
Mẹ hiền di ảnh con hằng ngắm
Tưởng Mẹ hiện về vượt đại dương.

Hoàng Đức
samantha
#42 Posted : Monday, July 24, 2006 3:58:31 PM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
Sam có biết một bài hát về mẹ. Nhưng sam quen tựa bài hát cũng không nhớ tên tác giảShy


Tôi muốn làm hạt nắng, để đến bên mẹ
Hôn lên sợi tóc, để tóc sáng lóng lánh
Tôi muốn làm ngọn gió, để đến ôm mẹ
Hôn lên đôi mắt hằn sâu dấu chân chim

Sợi tóc màu mây trắng kể tôi nghe
Ngày xưa mẹ chuyền cơm qua vách cấm
Vượt qua ngàn sóng gió, mẹ vẫn ung dung
lòng sắt son, mẹ Việt Nam sáng ngời

Các chị có ai biết tựa bài hát này hoặc tên tác giả post lên dùm sam nha
thank you!
Binh Nguyen
#43 Posted : Wednesday, August 2, 2006 2:01:02 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
MẸ

Mẹ, là đề tài mà tôi chưa bao giờ viết. Hồi trước, có một lần tôi nói chuyện với một người chị họ của tôi, chị ấy nói chị ấy rất tự hào về mẹ chị ấy. Tôi im lặng, hoặc nếu tôi có trả lời thì tôi sẽ nói là tôi chẳng có gì tự hào về mẹ tôi cả. Không phải là tôi không thương mẹ, nói thế là sai, nhưng tự hào về mẹ và thương mẹ là hai chuyện khác nhau. Tôi hay đòi hỏi mẹ làm theo ý tôi, nhưng ít khi tôi làm theo ý mẹ, đơn giản là vì ý của mẹ tôi thường là nghịch lại với ý của tất cả mọi người khác trong gia đình, mà chính tôi cũng thấy điều đó là nghịch, và tôi nói điều đó ra, thì thường bị mẹ tôi la là tôi không biết thương mẹ.

Nếu bạn tự hào về mẹ bạn, thì bạn sẽ dễ dàng viết về niềm tự hào ấy, tôi không có gì gọi là tự hào nên tôi không có gì để viết. Sắp đến mùa lễ Vu Lan, người ta viết bao nhiêu chuyện về mẹ, người ta nói mình nên cảm thấy tự hào là còn mẹ, bạn sẽ được tặng một bông hồng đỏ, người ta nói mình nên có hiếu với mẹ, đừng để mẹ đi rồi, lúc đó mới ngồi khóc. Người ta nói nhiều lắm, người ta khuyên nhiều lắm, mà tôi vẫn không làm được những gì người ta khuyên, những gì người ta nói, và tôi cũng vẫn không biết viết gì về mẹ.

Mẹ tôi nắng mưa nhuộm bạc mái đầu... Tóc mẹ tôi bây giờ đã bạc trắng, đừng nói gì đến mẹ tôi, đến tôi bây giờ cũng đã nhiều sợi bạc, vậy thì mái tóc của mẹ không có gì là đáng nói. Người già thì da nhăn nheo, không còn đẹp như người trẻ nữa, thành ra cũng không có gì đáng nói. Người già lẩm cẩm hơn người trẻ, điều đó là điều thường xảy ra, mẹ tôi tính tình đã lẩm cẩm từ xưa, thành ra cũng không nói về điều ấy được. Mẹ tôi cũng bình thường, không đẹp tuyệt vời, sắc sảo gì, để tôi có thể ca tụng mẹ. Vậy thì tôi biết viết gì về mẹ bây giờ? Những lời sáo rỗng tôi không làm được, gọi điện thọai, nói mẹ ơi con thương mẹ lắm, tôi không làm được. Bàn thảo với mẹ về văn chương, thì mẹ tôi lại không làm được, vậy thì tôi biết nói gì về mẹ bây giờ?

Tôi chỉ muốn nói về chữ "tình mẹ", cái chữ ấy là cái chữ không có bút mực nào diễn tả được, nó mênh mang, nó cô đọng, nhiều khi mẹ chẳng cần phải nói gì hết, tôi chẳng cần nói gì hết, mà chỉ cần nhìn ánh mắt mẹ là tôi rơi lệ, vì đằng sau ánh mắt ấy là một mối tình thăm thẳm, mối tình mà tôi không bao giờ đền trả được. Tôi thương mẹ tôi nhiều hơn từ lúc tôi có con, có làm mẹ mới biết thương mẹ mình, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, chứ không bao giờ chảy ngược. Có con rồi mới biết thương mẹ thêm, điều đó có muộn màng quá chăng?

Dù muộn hay không muộn, con cũng muốn nói về tình mẹ, mẹ ơi!


Bình Nguyên
Tháng 8, 2006.
samantha
#44 Posted : Wednesday, August 2, 2006 2:40:10 PM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

MẸ




[quote]Tôi chỉ muốn nói về chữ "tình mẹ", cái chữ ấy là cái chữ không có bút mực nào diễn tả được, nó mênh mang, nó cô đọng, nhiều khi mẹ chẳng cần phải nói gì hết, tôi chẳng cần nói gì hết, mà chỉ cần nhìn ánh mắt mẹ là tôi rơi lệ, vì đằng sau ánh mắt ấy là một mối tình thăm thẳm, mối tình mà tôi không bao giờ đền trả được. Tôi thương mẹ tôi nhiều hơn từ lúc tôi có con, có làm mẹ mới biết thương mẹ mình, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, chứ không bao giờ chảy ngược. Có con rồi mới biết thương mẹ thêm, điều đó có muộn màng quá chăng?


Chị BN viết bài này hay quá!Approve Thật giản dị nhưng vô cùng cảm động. Sam cũng chỉ biết thương mẹ từ khi sam được làm mẹ. Đọc bài của chị sam giật mình tự hỏi : Có con rồi mới biết thương mẹ thì đúng là có muộn màng quá không?Sad

RoseRoseRose

Binh Nguyen
#45 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:30:54 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi samantha

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

MẸ




[quote] Tôi thương mẹ tôi nhiều hơn từ lúc tôi có con, có làm mẹ mới biết thương mẹ mình, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, chứ không bao giờ chảy ngược. Có con rồi mới biết thương mẹ thêm, điều đó có muộn màng quá chăng?


Chị BN viết bài này hay quá!Approve Thật giản dị nhưng vô cùng cảm động. Sam cũng chỉ biết thương mẹ từ khi sam được làm mẹ. Đọc bài của chị sam giật mình tự hỏi : Có con rồi mới biết thương mẹ thì đúng là có muộn màng quá không?Sad

RoseRoseRose





Chị Samantha,

Vẫn biết là muộn màng, vẫn cố gắng hết sức, nhưng không làm sao làm được tốt hơn, chị Sam à, vì nước mắt chảy xuôi, mãi mãi chảy xuôi, không chảy ngược lại được, và người mình còn có câu: "Nước đổ rồi làm sao hốt lại được?", con tạo cứ thế xoay vần, Mẹ, vẫn là đề tài khó diễn tả hết.

BN.
ngodong
#46 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:52:35 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)





MẸ

Hôm nay nhận được bó hoa con gái và con rể gởi chúc Mẹ vui bình an , đọc câu :"chúng con yêu mẹ" tự dưng mắt nhòa đi vì hạnh phúc , nhưng sau niềm hạnh phúc đó lại vấn vương nhớ Mẹ . Ngày còn mẹ có bao giờ mình làm gì cho mắt Mẹ nhòa đi vì hạnh phúc chưa ? Có bao giờ mình nói cho Mẹ nghe :"Con yêu Mẹ" chưa . Mẹ dịu hiền, đôn hậu , thương con tùng phục chồng , chưa bao giờ một lần nghe mẹ lớn tiếng, chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau , nhớ đến Mẹ chỉ là nụ cười hay giọt nước mắt thầm che dấu .
Mẹ không đẹp như bác, như cô , Mẹ không học trong trường Tây, trường Trưng Vương, Mẹ chỉ học đủ để viết thơ, tính tóan nhưng Mẹ thuộc nhiều ca dao lắm, Mẹ thêu đẹp lắm, Mẹ nấu ăn ngon lắm . Mẹ yêu các con lắm .
Ngày Mẹ mất bất ngờ như không thật . Ngày đầu niên học , được về sớm, Mẹ và Bố đi công việc, sợ mai mốt vào niên học, các con bận Mẹ không đi được nữa . Và Mẹ đi luôn, đi mãi mãi không về vì tai nạn .
Thế là hết , mười sáu năm có Mẹ không biết là mười sáu năm hạnh phúc nhất đời người . Nhìn áo mẹ mặc còn treo đầy trong tủ, nhìn những vật dụng mẹ dùng, mùi hương của mẹ còn phảng phất , cả lọn tóc mẹ vừa cắt còn gói kỹ càng cất trong hộp gỗ . Mẹ có mái tóc dài , mẹ muốn đi cắt cao lên , bố đùa bảo:"Cô mà cắt tóc, anh đem trả về Me (bà ngoại)". Nói thế nhưng bố đưa mẹ đi cắt và uốn hơi gợn sóng. Cuối tuần đó bố sẽ đưa mẹ đi dự tiệc, buổi tiệc họp bạn mỗi năm. Những người bạn rất thân của bố mẹ. Mẹ muốn thay đổi kiểu tóc . Cuối tuần chưa đến mẹ đã đi thật xa , để lại bao ngỡ ngàng tiếc nuối.
Con gái lớn của mẹ vừa tròn trăng, con gái út của mẹ vừa lên bảy, mẹ có những năm cô con gái , cậu út mẹ yêu biết bao vừa biết đi, biết nói bi bô. Thế mà mẹ đi mất.
Mẹ ơi cảm giác lạnh người khi con chui từ cốp xe của bác ra, thấy cổng nhà xác bệnh viện Chợ Rẫy . Hơn một ngày không có mẹ, hỏi ai cũng bảo mẹ bị thương nặng , bác sĩ không cho thăm . Nhất là buổi chiều khi bác đến bảo con lấy cho mẹ chiếc áo dài trắng . Bác đùa :"mẹ mày điệu rơi điệu rụng, nằm nhà thương còn đòi mặc áo đẹp" con hỏi bác :"sao lại áo trắng ?" bác bảo :"chướng thế đấy, thôi chiều mẹ đi con" . Buổi tối bố về , đưa cho con sợi dây chuyền có thánh giá mẹ đeo, chiếc áo của bố vương máu , con hỏi :"Sao bố không ở trong nhà thương với mẹ ?" Bố nói : "trong phòng lạnh người ta không cho người nhà vào" . Khi bác đến, chở bố đi, con lẻn chui vào xe, không kịp thay quần áo, vẫn bộ quần áo mặc trong nhà, con cắt may lấy một mình mẹ khen đẹp và bảo :"mai mốt con may quần áo cho các em thay mẹ" . Mẹ ơi ! con đã ngất đi vì biết con mất mẹ thật rồi, trước đó, con vẫn tin mẹ sẽ về nhà sau khi bị xe đụng, mẹ chỉ gẫy chân thôi mà . Tỉnh dậy , trong vòng tay bố, chung quanh các anh chị con của bác, các bác . Bố nói :"Con lớn nhất , giúp bố chăm sóc các em, khoan cho các em biết " . Chị con của bác vừa khóc vừa nói :"em muốn thăm mẹ không ?" . Vào thăm mẹ, đầu mẹ quấn băng trắng, khuôn mặt mẹ bình an thanh thản, hai tay khoanh trước ngực , ngủ vùi .
Các em khóc không còn nước mắt, tay quíu hẳn lại khi biết mẹ đã chết . Sáng sớm ngày thứ ba , trời còn tối, vừng đông chưa mọc , bà nội gào từ ngòai cửa :"con ơi là con , đi bỏ con bỏ chồng cho ai con ơi" bà thuê xe đi suốt đêm từ Vũng Tàu về , khi nghe tin mẹ mất . Họ hàng thân thuộc không ai tin, gởi điện tín , gởi thơ tay qua xe đò , không ai chịu về . Đánh điện hỏi lại đúng hay sai ? Làm sao có thể như thế ?
Từ Bảo Lộc cả xe đò chở vừa người vừa chè về đưa mẹ . Đám của mẹ đầy tiếng than thở :" Đi sao đành hả em ?" Hình của mẹ đẹp lắm, trẻ lắm , bà ngọai cứ ngất đi tỉnh lại mấy lần , bà khóc không nên tiếng , cứ lịm đi . Con trai của mẹ , đạp chiếc xe con nít đụng vào hòm gỗ cười vang, chiếc mũ rơm em đội tang cho mẹ cứ bị ném xuống đất, bác lại đội lên, chép miệng bảo :"bằng cái kẹo đã mất mẹ con ơi" . Chú đang đi lính ở xa , bất ngờ lấy phép về nhà, ngay ngày động quan, mẹ rất thương chú . Thắt tang chị lên đầu xong chú ghé vai khiêng mẹ ra xe . Hôm ấy các bạn học cùng lớp đến đưa mẹ đi , áo dài trắng , trắng lạnh người, mang từng vòng hoa tím, thành hai hàng dẫn xe tang rời dần nhà đến nghĩa trang .
Ngày nhập quan, giao cho anh con của bác chụp hình , những tấm hình rửa ra trắng xóa, mẹ không muốn ai lưu giữ hình ảnh ngày mẹ vĩnh biệt cõi tạm ra đi . Chỉ còn những thước phim quay lại hình ảnh ngày đưa tiễn , con thấy bố và các con trong ấy , không còn khóc nữa chỉ những khuôn mặt vô hồn .
Mẹ đi rồi mới biết vì sao băng đêm chờ ngóng mẹ , chính là linh hồn mẹ , chào vĩnh biệt con gái , mới biết tự dưng tại sao mọi vật trong nhà mất đi một chiếc , con bướm bà màu cam to hơn mặt người cứ lưu luyến bay vòng vòng trong nhà những ngày có đám của mẹ. Đưa mẹ đi cũng con bướm ấy bay trước xe , đến tận huyệt.
Linh hồn có thật, mẹ có thật , dù đi xa lúc nào mẹ cũng quanh quẩn bên các con , mãi đến bây giờ con đã lớn tuổi hơn mẹ ngày xưa , mẹ vẫn quẩn quanh che chở.
Mẹ ơi ! Ước gì . . . con quay vòng lại mặt trời, con chuyển ngược mặt trăng , để con được bên mẹ . Con được ôm mẹ thật chặt, nói thầm cho mẹ nghe :"Mẹ ơi con yêu mẹ" , con được chở mẹ trên chiếc cady, hai mẹ con sẽ đi chợ Saigon mua vải may áo dài , như điều mẹ nói với con trước khi mẹ bỏ con đi mãi .


Ấu Tím
oc huong
#47 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:56:13 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Hei Sam va BN

Thương mẹ, thương ba không bao giờ muộn màng cả hai cô em mè nheo.

Hai cô nương đã đọc đoản văn của Nhất Hạnh chưa?
Nếu chưa thì OH mời đây.
Mến
OH

Thích Nhất Hạnh

BÔNG HỒNG CÀI ÁO


Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến :

Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.

Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.


Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức :


Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.


Ngon biết bao ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay ? hay là tơ trời đâu la miên ?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận.


Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra .


Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương.

Đạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước.

Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ ( Mother's Day ) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng.

Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.

Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!"

Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi ngừơi cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.

Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận.

Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa!

Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Để mai này anh chị đừng có than thở rằng: Đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.

Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi.

Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.

Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Để chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi.

Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ.

Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.

Nhất Hạnh (1962)
_________________
ngodong
#48 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:57:18 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Giỗ Mẹ

Đêm qua nằm mơ mãi khuôn mặt một người tôi yêu quý. Mẹ tôi.
Ngày hôm nay là ngày giỗ mẹ.
Cứ mỗi khi nhớ Mẹ là tôi lại nhớ đến khoé mẹ cười, âm thanh mẹ nói , dáng mẹ đi.

Nhớ hoài không quên được là tà áo mẹ xoắn vào chân , ngày hai mẹ con đi thăm bố nằm ở bệnh viện Cộng Hòa về. Tôi lên 9 mặc chiếc áo đầm phùng , có hình hoa be bé mẹ may. Mẹ may đẹp lắm , nhìn những mẫu áo trong sách mẹ may theo. Áo dài mẹ cũng may , may tay , không thèm dùng máy. Chiếc máy may Singer bà ngoại cho để một góc. Mẹ hay bảo may máy nhanh quá, mẹ hết việc làm buồn lắm. Khi tôi lên 9 đã biết nghịch đến chiếc máy may. Một lần may áo cho búp bê , không biết tại sao cây kim máy may xuyên được qua mép tay trỏ bàn tay trái , tôi lì lợm không kêu ngạy Đến khi máu loang đỏ mảnh vải mới kêu :"Mẹ ơi" , Mẹ chạy vội đến, xoay cho kim lên cao rồi băng tay cho tôi. Sau ngày ấy, tôi biết xử dụng máy may nhuần nhuyễn và tha hồ nghịch với những mảnh vải dư còn lại.
Mẹ vừa khâu vừa trông chừng chị em chúng tôi. Tôi nhớ cô em thứ ba, khi ấy chừng 4 tuổi, đang chơi chạy lại ôm mẹ và cắn mẹ ngay má , dấu răng in lên má mẹ. Mẹ đau hất em ra, em khóc, mẹ ôm em vào lòng , em vừa khóc vừa kêu :"Con thương mẹ mà con thương mẹ mà". Mẹ bảo :"chó con thương mẹ mà cắn mẹ đau quá".
Mẹ lấy chồng qua mai mối. Thời của mẹ không có chuyện "đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo" Mẹ hiền dịu duyên dáng , mẹ không sắc sảo mặn mà , nhưng nhìn mẹ , ngắm mẹ không chán mắt. Mỗi lần các con bị đòn vì nghịch , mẹ thường ngồi trong ghế mãi đằng xa , giả vờ khâu, để bố ra oai. Các con mẹ sinh đứa đầu cách đứa thứ hai 2 năm, hai năm sau đó ba năm hai đứa , nghỉ một năm thêm một đứa , cả năm đứa đều là con gái. Mỗi lần bị đòn là năm đứa nằm sấp, mặt úp lên tay, trên chiếc phản gỗ lên nước bóng lưỡng. Bố như ông tướng ra trận , nhịp chổi lông gà kể tội từng đứa. Tôi lén nhìn thấy mẹ mỉm miệng cười. Tôi hết sợ. Mẹ chờ có tiếng khóc sụt xịt là mẹ đứng lên xem con nào của mẹ , không cô thứ ba cũng là cô út. Mẹ lấy ly nước sẵn , mà bố đã đánh roi nào đâu. Thường bố đánh tôi trước , chỉ một roi thị oai , là bốn cô kia đã òa ra khóc, bố nhịp lên mông mỗi đứa một nhịp, rồi được đứng lên xin lỗi. Mẹ bế ngay cô út vào lòng. Thường sau khi bị đòn , cả lũ được bố chở đi ăn cà rem. Bị đòn từ lúc lên 8 tuổi , tấm phản gỗ lúc đầu có 3 đứa , tăng dần lên năm đứa. Sáu năm sau mẹ có một cậu út . Tôi nhớ hoài câu mẹ nựng nịu con trai :"Sương sương í à mẹ thương , mẹ thương con trai của mẹ" , cô em gái út của tôi đã lên 6 đi học rồi, mà nghe thế vẫn ghen với em , mẹ thấy mắt cô ấy long lanh , vội kéo cả vào lòng và dỗ dành :" sương sương mẹ thương con gái của mẹ ". Em trai út của tôi đến bây giờ vẫn cà nanh với các chị là không được bị đòn. Mẹ ra đi khi em chưa tròn hai tuổi. Khi ấy tôi đã may cho mình được những bộ đồ mặc trong nhà, mẹ ngắm nghía khen khéo, và bảo bây giờ con may cho các em mặc thay mẹ được rồi , và mẹ đi. Đi không ai ngờ. Mẹ ra đi khi chưa đến tuổi bốn mươi.
Đến ngày giỗ mẹ lại nhắc , nghĩ đến mẹ. Nhớ mẹ không nguôi. Chỉ được gần mẹ 16 năm thời gian không đủ cho một người con thỏa lòng trong biển yêu thương của mẹ. Tôi lúc nào cũng thèm thuồng có mẹ.
Có mẹ chồng, tôi yêu quý chăm sóc như mẹ mình. Ai khoảng độ tuổi mẹ là tôi yêu tôi quý , từ bác hàng xóm , đến bà bán gạo. Thèm thuồng đến độ ước ao :"Phải mà mẹ còn sống hai mẹ con sẽ..." khi vui tôi cũng ước ao có mẹ, khi buồn tôi cũng ao ước cùng mẹ. Nhiều lúc cáu kỉnh với chồng , nhớ đến mẹ dịu dàng lại thôi cơn giận dỗi. Đôi lúc quát mắng con, lại nghĩ đến mẹ , chưa bao giờ to tiếng với mình , lại nghen ngang chừng câu mắng.
Mẹ mất rồi , bố hay nhìn tôi và bảo :" Con giữ của mẹ ánh mắt dịu dàng cương quyết "
Tờ thơ cuối bố viết trong trại học tập gởi ra :"Bố tin con đủ cương nghị thay bố lo lắng cho các em , vì trong mắt con bố đọc được ánh nhìn của mẹ"
Từ mắt tôi đang tuôn ra những hạt nước. Tôi không biết mình đã làm đủ những điều hai đấng sinh thành gởi gấm cho tôi chưa.


Ấu Tím
ngodong
#49 Posted : Saturday, August 5, 2006 1:01:30 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Mối Tình của Má

Má ơi !
Hai mươi mấy năm rồi Má !
Con biết yêu , thấm hiểu tình , Má xưa
Ngày còn Má khi chiều tà nắng úa
Con đâu hay tại sao mắt Má buồn ?

Thời con gái Má hẳn là đẹp lắm !
Tóc Má dầy, môi mọng khoé đồng tiền
Con yêu Má giọng ầu ơ buồn lắng ,
Con nào hay Má bầy tỏ niềm riêng .

"Ầu ơ ! Bướm vàng đậu ngọn mù u
Lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn"

Hồi Ngoại gả , Má y lời không cãi ,
Chôn tình riêng sâu kín huyệt tim mình
Con lên hai, Ba đèo bồng nhơn ngãi
Má ru con giọng thảm buồn thing không

"Ầu ơ ! gío đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ"

Má dẫn con theo, bỏ về nhà Ngoại ,
Ngoại khóc âm thầm thương Má long đong
Dậu bông bụp nở rần màu xác pháo
Mà Má rầu rầu , không thấy Má cười .

Rồi một ngày Má soi gương trở lại
Chải mái tóc dài , giòng suối mượt mà
Má tô lại môi , khóe cười e ấp
Khi có người khách lạ ghé thăm nhà .

Con khờ khạo nên ghen hờn với Má
Người ta tới chơi , con khóc sau hè
Ngoại dỗ con :" Má con còn trẻ lắm ,
Bạn Má tới chơi sao con không vui ?"

Ngoại hiểu Má , còn con làm sao hiểu ,
Chuyện tình xưa ngày Má chưa co’ chồng ,
Chuyện tình xưa Má một lần chôn kín
Chuyện tình xưa , giờ sống lại huy hoàng .

Tại vì con thêm một lần Má khóc
Cắt đứt tình riêng để sống vì con
Trời mưa dập dồn con nghe Má hát ,
Giọng buồn hơn xưa , não nuột u hoài

"Ầu ơ ! trời mưa bong bóng phập phồng
Má đi lấy chồng con ở với ai ? "

Má ơi !
Hai mươi mấy năm rồi Má
Biết yêu rồi , con thương Má xót xa
Những chiều hôm Má dõi trông xa vắng
Chắc Má nhớ người , nỗi nhớ thịt da .

Ngày Má mất có người xa tới viếng
Đóa hồng nhung người đặt cạnh di hài
Giọt nước mắt lăn dài khuôn mặt thép
Di ảnh Má cười , Má nhận ra ai ? ?

Con hối hận ngập ngừng lời xin lỗi
Chậm mất rồi , Má ơi chậm mất rồi
Con biết yêu thấu hiểu thâm tình Má
Phương trời nào Má tha thứ cho con . . .

"Ầu ơ ! Má ơi con biết yêu rồi
Bâng khuâng thương Má bồi hồi ruột đau"


BN đọc xem chị viết cho ai?
Song Anh
#50 Posted : Saturday, August 5, 2006 1:40:18 AM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

quote:
Gởi bởi ngodong



MẸ
...
Ấu Tím







Black EyeBlack EyeBlack Eye
Binh Nguyen
#51 Posted : Sunday, August 6, 2006 11:22:27 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Mối Tình của Má

[purple][i]Má ơi !
Hai mươi mấy năm rồi Má !
Con biết yêu , thấm hiểu tình , Má xưa
Ngày còn Má khi chiều tà nắng úa
Con đâu hay tại sao mắt Má buồn ?

Thời con gái Má hẳn là đẹp lắm !
Tóc Má dầy, môi mọng khoé đồng tiền
Con yêu Má giọng ầu ơ buồn lắng ,
Con nào hay Má bầy tỏ niềm riêng .

"Ầu ơ ! Bướm vàng đậu ngọn mù u
Lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn"

Hồi Ngoại gả , Má y lời không cãi ,
Chôn tình riêng sâu kín huyệt tim mình
Con lên hai, Ba đèo bồng nhơn ngãi
Má ru con giọng thảm buồn thing không

"Ầu ơ ! gío đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ"

BN đọc xem chị viết cho ai?



Bình thấy giống giống chuyện chị V... nhưng không dám chắc. Thôi thì chị nói đi, chuyện của ai dzị? Truyện Mẹ của chị cảm động lắm, chị SA khóc hết 3, 4 tờ kleenex, Bình cũng cảm động lắm, dzị mà hổm nọ nay chị không chịu đăng lên cho mọi người đọc với, phải để chị Sam dzí Bình nài nỉ mới chịu đăng. Truyện của Thiền sư Nhất Hạnh thì Bình có đọc đâu đó rồi, nhưng Mẹ là vậy đó, những câu chuyện chỉ đến khi người đã ra đi, tại sao?

BN.
Binh Nguyen
#52 Posted : Tuesday, August 8, 2006 7:35:34 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hãy thử đặt câu hỏi là mình nên làm gì khi mình còn mẹ? Bình không trả lời được, còn các chị thì sao?

BN.
hc
#53 Posted : Tuesday, August 8, 2006 9:06:03 AM(UTC)
hc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 261
Points: 0

Phượng Các
#54 Posted : Thursday, August 24, 2006 11:58:19 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mẹ...

Bích Phượng



"Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau
Mẹ như bể rộng trời cao
Ngọt dòng suối mát sáng sao chín tầng."
(Dáng mẹ hiền - Việt Hải)
Tình mẹ là biểu tượng thiêng liêng cao đẹp nhất, truyền thống thờ mẹ kính cha đã in sâu vào tâm hồn của người dân Việt và văn hóa dân tộc Việt Nam. Người dân Tây phương có ngày lễ Hiền Mẫu, tổ chức vào ngày chủ nhật thứ hai của tháng 5 dương lịch...Cũng như người dân Việt Nam có ngày lễ Vu Lan để tỏ lòng kính yêu người thân mến nhất trên đời, tức là người Mẹ của chúng ta.
Mẹ là tất cả, là những gi ngọt ngào và trân quý nhất ...Từ lúc cất tiếng khóc oa oa chào đời đến lúc thân xác trở về với cát bụi, không ai có liên hệ mật thiết và dịu dàng với ta cho bằng Mẹ. Không ai yêu thương và chăm sóc ta cho bằng Mẹ. Mẹ cưu mang ta chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, nâng niu bú mớm vỗ về yêu thương...

Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ năm canh
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
Ca Dao Việt Nam
Mẹ vui với niềm vui của con thơ, đau đứt cả ruột gan mỗi khi chăm sóc con trẻ ốm đau, Người vui trong cái vui nhỏ bé nhất, đau khổ trong cái khổ đau lớn nhất ...Suốt cuộc đời, đời mẹ đã gắn liền với đời con...Mẹ là dòng suối trong, là bóng mát dịu êm che chở và nuôi nấng ta lớn khôn, là chốn ta tựa nương tháng năm... Chỉ có trong vòng tay yêu thương của mẹ ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, thơm nồng nàn như "chuối ba hương", dịu như "xôi nếp một" và đậm đà ngọt lịm như "đường mía lau".
Mẹ, Mẹ là lọn miá ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm mương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời...
(Bông hồng cài áo - Thích Nhất Hạnh)
Mẹ là tình thương . Tình mẹ là nguyên thủy , là cội nguồn của mọi tình cảm thương yêu. Như dòng nước trong nguồn chảy ra, tình mẹ là bất tận. Mẹ yêu thương con, vô bến bờ, vô điều kiện. " Không có tình yêu nào hơn được tình của người thí mạng vì người mình thương. Đây mới là cách dựng xây tình yêu đích thật, bằng hy sinh quên mình " . . Trái tim mẹ chan chứa tình người, hy sinh, chịu đựng, sẳn sàng cho đi mà chẳng bao giờ chờ hồi đáp lại ...
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.

Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.

Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên...
(Lòng Mẹ - Y Vân)

Mẹ là vị giáo sư đầu tiên dạy cho ta biết thế nào là yêu thương, biết thể hiên tình yêu và cảm nhận tình yêu... Tục ngữ Việt nam có nói: "mất mẹ liếm lá đầu đường" ...Không có mẹ trái tim ta trở nên khô héo vô tình...
Mẹ là Thơ.Trong ngôn ngữ thi ca của thế giới, dân tộc nào cũng có những vần thơ chứa chan tình mẹ.

Only One
Hundreds of stars in the pretty sky;
Hundreds of shells on the shore together;
Hundreds of birds that go singing by;
Hundreds of bees in the sunny weather.

Hundreds of dewdrops to greet the dawn;
Hundreds of lambs in the purple clover;
Hundreds of butterflies on the lawn;
But only one mother the wide world over.
George Cooper (1820 - 1876)

Mẹ chỉ một mà thôi !

Trên trời lấp lánh hàng trăm vì sao
Dưới biển trăm ngàn ốc đảo xinh xắn
Hàng trăm loài chim đua hót cùng nhau
Trăm chú ong thảnh thơi bay trong nắng

Trăm giọt sương mai chào đón ngày mới
Hàng trăm cừu non nhởn nhơ trên đồi
Trăm con bướm lạ đùa vui bay lượn
Nhưng trên đời, mẹ chỉ một mà thôi!
(Diễm Vi phỏng dịch)

Mẹ là kết tinh, là nguồn sống của tất cả những thiên anh hùng ca, những đại sử thi, những trường thiên tình sử và cả trong những vần thơ đường thi đơn sơ, thâm thúy. Thế giới Đường thi là một thế giới huyền thoại thần tiên thoát tục, phong phú, đa dạng, bát ngát, vô biên, vô tận...Những bài thơ Đường Thi thường đậm nét trung- hiếu - nhân- nghĩa...Nhà thơ thời Trung Đường Mạnh Giao đã vinh danh hình ảnh người mẹ hiền qua bài " Du tử ngâm " :
DU TỬ NGÂM
Từ mẫu thủ trung tuyến
Du tử thân thượng y
Lâm hành mật mật phùng
Ý khủng trì trì quy
Thùy ngôn thốn thảo tâm
Báo đắc tam xuân huy
Mạnh Giao

KHÚC NGÂM CHO ĐỨA CON ĐI XA

-Bản dịch của Trần Trọng San:

Mẹ hiền sợi chỉ cầm tay
Khâu lên tấm áo trước ngày con đi
Đường kim khăng khít chinh y
Sợ con chậm trễ không về lại ngay
Ai rằng tấc cỏ lòng này
Mà đền đáp nỗi ánh trời ba xuân?

Bản dịch của Trần Trọng Kim

Mẹ từ sợi chỉ trong tay
Trên mình du tử áo may vội vàng
Sắp đi mũi chỉ kỹ càng
Sợ con đi đó nhỡ nhàng trễ lâu
Chút lòng tấc cỏ dễ đâu
Bóng ba xuân đáp ơn sâu cho người

Hình ảnh người mẹ già chịu đựng đớn đau một đời như những bà mẹ Việt Nam, trong cảnh khói lửa triền miên ly loạn, giữa tang thương đổ nát điêu tàn, lặn lội nắng mưa, gánh nặng vai gầy sương gió, lưng còng lam lũ nhọc nhằn, chua xót đau quặn thắt ruột gan khi những người con du tử của Mẹ ra đi bảo vệ giang sơn gấm vóc, như những cánh chim bạt gió bay đi không hẹn ngày về...Mẹ già ngồi khâu chiếc áo nghĩa tình, gửi từng sợi nhớ sợi thương vào từng mũi chỉ đường kim, thầm mong manh áo có thể đủ sưởi ấm thân con trên con đường lưu lạc viễn xứ tha phương nơi đất khách quê người.
Mẹ là câu ca dao, là tiếng hát ru hời. Từ khi còn nằm nôi, lời ru của mẹ dắt dìu con thơ chập chững vào đời.

Gió mùa thu mẹ ru mà con ngủ
Năm (ơ) canh chày,
Năm (ơ) canh chày, thức đủ vừa năm
Hỡi chàng chàng ơi, hỡi người người ơi
Em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng
Hãy nín nín đi con, hãy ngủ ngủ đi con
Con hời là con hỡi, con hỡi con hời
Con hỡi con hời, hỡi con!
(Ru con- Dân ca Nam Bộ)

Hình ảnh người mẹ hiền đong đưa võng, ru con trong những buổi trưa hè oi bức hay trong những đêm trường, vò võ thức đủ năm canh cho ta thấy tình yêu của mẹ sâu diệu vợi, bao la như biển cả, êm ả như tiếng sáo chiều thu, ngọt ngào như cơn mưa đồng nội:
Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh, lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình
Trịnh Công Sơn

Tình mẹ như hơi thở sưởi ấm lòng các con trong những ngày lữ thứ xa quê hương. Trên bước chân phiêu dạt xứ người, thời gian âm thầm trôi qua những tháng ngày phiền muộn nhớ thương, tưởng nhớ về mẹ luôn âm ỉ trong lòng từng đứa con du tử

Thấm thoát ra đi mấy độ rồi
Nhớ về quê mẹ mãi không thôi
Bao năm xa vắng lòng ray rứt
Nấc nghẹn tuôn trào lệ đắng môi
Mẹ ơi, con yêu nhớ mẹ nhiều
Âm thầm lăng lẽ dạ xót xa
Phố lạ gi ờ đây con lỡ bước
Lẫn thẫn lang thang mỗi sớm chiều...
(Nhớ mẹ - thơ VK)

Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Có bao giờ ta quên được những nụ cười hiền hoà, những ánh mắt trìu mến của Mẹ đã dành cho ta? Cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay, trái tim chúng ta sẽ vẫn còn rộn ràng xúc động khi nghe tên Mẹ, vì mẫu tử là tình yêu vĩnh cửu. Tất cả đều là hiện thân của mẹ.
Cám ơn mẹ đã là mẹ của con và đã yêu thương con... Giờ đây con cũng đã là mẹ , con đã hiểu thế nào là tấm lòng của mẹ . Nơi phương xa, con thành tâm dâng về mẹ lời nguyện chúc bình an...Con gái vẫn yêu mẹ suốt đời!

Mẹ chờ con gái đã lâu
Lấy chồng xứ lạ đêm thâu nhớ nhà
Bây giờ ở xứ người ta
Nguyện cầu cho mẹ tuổi già bình yên...
(Nửa đêm nhớ mẹ - thơ Việt Hải)
Bích Phượng
Viết tại Paris, ngày 14/5/2006

http://chimviet.free.fr/23/bphn050.htm
Phượng Các
#55 Posted : Thursday, August 31, 2006 5:52:42 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
2. TRÁI TIM CỦA MẸ

Ngày xưa, có một cậu bé ở với mẹ trong một túp lều ven rừng. Ngày ngày cậu đi vào rừng hái củi bán để nuôi mẹ. Mẹ cậu ở nhà nấu cơm, vá áo, chăm sóc những luống rau. Hai mẹ con sống nghèo nàn hẩm hút, nhưng không kém vẻ đầm ấm, bởi vì tình thương của mẹ vốn đã là điều kiện cần và đủ cho một con người.

Nhưng cậu bé lớn dần và bắt đầu đi xa hơn trong những buổi kiếm củi. Hồn cậu cũng bay xa hơn trong những mộng ước, mong chờ. Cho đến một chiều nọ, trên đường hái củi cậu bắt gặp một bóng hồng thiếu nữ bên suối biếc. Kể từ hôm ấy, bát cơm nguội trên tay mẹ âu yếm đưa cho cậu ăn đỡ đói lòng mỗi khi trở về, không còn hương vị nữa. Cậu bắt đầu tiếc nhớ bâng khuâng, người trở nên thờ thẫn, mất hồn. Bà mẹ lo lắng hỏi han, cậu gắt gỏng với mẹ. Tình yêu hay đúng hơn, sự mê gái, đã làm cậu lú lẫn mê muội rồi. Mẹ càng chăm sóc ân cần, cậu càng khó chịu, muốn bỏ nhà ra đi... theo bóng hồng bên suối biếc.

Ối, phải chăng nàng là tiên nữ giáng trần? Cậu cảm như chưa bao giờ thấy một người con gái đẹp đến thế. Mỗi đáng vẻ, động tác của nàng đều làm cho cậu mê mẩn tâm thần:

Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Em xinh, em đứng chỗ nào cũng xinh.

Huống chi nàng lại đứng bên bờ suối phản chiếu ánh trời chiều long lanh với muôn màu sắc: màu xanh của mây, màu vàng, đỏ, tím của hoa rừng, màu lục biếc của cây lá ...Giữa thiên nhiên kỳ tuyệt ấy, nàng nổi bật như một đóa hoa vương giả khoe tươi.
"Thầm yêu trộm nhớ bấy lâu đã chồn"... Thanh niên đánh bạo đến gần người đẹp. Thiếu nữ vừa trông thấy cậu đã khóc òa:

- Chàng ôi! Thiếp không còn sống được bao lâu nữa nếu ....

Giọng oanh vàng nấc nghẹn. Thanh niên hỏi dồn:

- Tại sao, tại sao, nàng hỡi! Tôi sẽ làm bất cứ gì để đem lại sự sống cho nàng, dù có phải mất mạng.

Thiếu nữ mở lớn đôi mắt bồ câu xinh:

- Thật không, ồ xin chàng hãy cứu thiếp! Thiếp đau bệnh nan y, thầy thuốc bảo chỉ có nuốt vào mình trái tim nóng hổi của một người mới tắt thở, họa may hết bệnh. Nếu chàng cứu thiếp, thiếp xin hứa sẽ trọn đời sửa túi nâng khăn.

- Xin nàng hãy đứng chờ.

Thanh niên chạy như bay một mạch về túp lều. Bà mẹ tựa cửa trông con, trong chỗ tranh sáng tranh tối, cậu va cái cốc vào đầu mẹ. Tiện thể, cậu rút ngay con dao ở vách lều, thọc vào ngực bà, moi ra trái tim còn nóng hổi. Cậu bưng trái tim mẹ hối hả chạy ngược trở lại bờ suối.

Mặt trời đã lặn khuất sau đồi. Bóng lá cây đen dầy che rợp lối đi. Ba bốn lần cậu suýt vấp ngã vì vội vàng hấp tập. Bỗng nghe một tiếng nói hiền từ đâu đây vọng lại:

- Con ơi, chạy chậm bước lại kẻo té, con ạ!

Cậu giật mình đứng lại ngơ ngác nhìn quanh. Nhưng cậu chợt hiểu. Thì ra tiếng nói kia vang lên từ trong hai lòng tay cậu, từ TRÁI TIM CỦA MẸ!

Thích Nữ Trí Hải
(Đường vào nội tâm)




mienthuy
#56 Posted : Friday, September 1, 2006 3:25:29 AM(UTC)
mienthuy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 0

Nhân ngày lễ Vu Lan , MT xin được gửi vào đây giòng thơ & nhạc dành cho riêng Mẹ như một chia sẻ chân thành... Mẹ muôn đời vẫn là một kỳ quan tuyệt diệu hơn tất cả mọi kỳ quan của nhân lọai


Xin mời bấm vào hình để nghe nhạc

Nhớ Mẹ

thơ Miên Thụy nhạc Cao Ngoc Dung
trình bày Miên Thụy


Mỗi lần nghe khúc hát
Lại thấy thương mẹ nhiều
Con một đời lầm lủi
Dòng nước mắt quạnh hiu

Biết làm sao mẹ hỡi
Một kiếp người lưu vong
Vẫn nhớ thương về mẹ
Vẫn nước mắt thành dòng

Mẹ ơi con lại khóc
Như ngày đầu bé thơ
Làm sao khô nước mắt
Mỗi đêm con nằm mơ

Vai mẹ giờ thêm gầy
Gánh đời nặng trên vai
Mẹ ơi con của mẹ
Đau khổ cả hình hài

Con sẽ về bên mẹ
Lau khô dòng lệ buồn
Đến bao giờ mẹ nhỉ
Nước mắt đừng rơi tuôn
viethoaiphuong
#57 Posted : Tuesday, September 5, 2006 4:20:18 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi mienthuy

Nhân ngày lễ Vu Lan , MT xin được gửi vào đây giòng thơ & nhạc dành cho riêng Mẹ như một chia sẻ chân thành... Mẹ muôn đời vẫn là một kỳ quan tuyệt diệu hơn tất cả mọi kỳ quan của nhân lọai


Xin mời bấm vào hình để nghe nhạc

Nhớ Mẹ

thơ Miên Thụy nhạc Cao Ngoc Dung
trình bày Miên Thụy


Mỗi lần nghe khúc hát
Lại thấy thương mẹ nhiều
Con một đời lầm lủi
Dòng nước mắt quạnh hiu

Biết làm sao mẹ hỡi
Một kiếp người lưu vong
Vẫn nhớ thương về mẹ
Vẫn nước mắt thành dòng

Mẹ ơi con lại khóc
Như ngày đầu bé thơ
Làm sao khô nước mắt
Mỗi đêm con nằm mơ

Vai mẹ giờ thêm gầy
Gánh đời nặng trên vai
Mẹ ơi con của mẹ
Đau khổ cả hình hài

Con sẽ về bên mẹ
Lau khô dòng lệ buồn
Đến bao giờ mẹ nhỉ
Nước mắt đừng rơi tuôn




ok! MThuy nói đúng rồi đó ! Trang này đã đề sẵn nhạc nền bài hát khác về Mẹ rồi, nên chỉ đọc thơ của MThuy được thôi. Theo HP thì MThuy dán thêm bài hát này của MThuy vô trang thơ của MThuy í nha - sẽ nghe ở đó cũng được??
HP nghe bài hát này của MThuy rồi hay lắm!!
viethoaiphuong
#58 Posted : Tuesday, September 5, 2006 4:44:48 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Người Mẹ!


"Ai rồi cũng sẽ một lần trải qua sự đau thương lớn lao nhất đời người, đó là... MẤT MẸ! Có đúng thế không MT?" -NK

Tôi lặng người với mở đầu bức thư bạn gởi cho tôi sau nhiều ngay im ắng, kể từ lần im ắng trước cả tuần- rồi bạn nhắn là vừa đi nằm nhà thương về- buồn quá!

NK biết không, có một lần lâu rồi, khi MT mới bắt đầu làm thơ trở lại một thời gian... tự nhiên MT nghĩ phải viết về Mẹ mình, nếu không một ngày nào đó... Mẹ mình đâu biết mình gởi về Mẹ điều gì thật nhất trong thơ? Bởi thơ thì khác với thư,dù thư có thể viết nhiều vô kể và tràn lan vô tận?

Thế là MT trong mấy ngày liền chỉ viết về Mẹ và về Bà Ngoại ( bà ngoại của MT đã 97 tuổi, còn minh mẫ̉n và vui vẻ, đi lại khá thoải mái với sự giúp đỡ của mấy cây gậy-bà mình có tới gần chục cây gậy để ở góc nhà). Với Bà mình thì Mẹ mình dù đã 75 tuổi vẫn là đứa con gái mà Bà phải lo lắng cho nhiều lắm! Nên mình dù đã chừng này tuổi- đáng làm bà rồi đó(?)- cũng chỉ là đứa trẻ thơ dưới mắt Mẹ mình ở nhiều lẽ là chuyện dĩ nhiên?

Cháu mình viết thư sang bảo- "cháu chẳng hiểu bác viết gì mà thấy bà đọc rồi khóc suốt"!

Mình thư về cho cháu và bảo nó-" bác cũng đã khóc trên những dòng chữ ấy cả mấy ngày liền, và bây giờ mỗi lần đọc lại bác vẫn rất yếu lòng"!

Mình có đứa bạn thân lắm, chẳng hiểu sao cho đến giờ này nó vẫn ung dung chẳng chịu lấy chồng, mặc dù nó tài hoa, học giỏi và dễ thương nữa. Khi mình hỏi nó kiểu chọc ghẹo, nó toàn trả lời cười bể bụng về "đàn ông"-những người mà nó gặp, trong mắt nó ra sao(?). MT chỉ biết gật gù đồng ý, nếu ở địa vị nó. Hóa ra MT là người may mắn- vì mọi người đàn ông MT gặp gỡ, dù tình cờ luôn để lại trong MT cái cảm giác thật quý mến và thân nhớ mãi, và MT luôn cám ơn họ đã dành cho mình tình cảm chân tình. Nhưng có lần MT bảo với nó:"... làm người phụ nữ, nếu không một lần sinh con, nuôi con và dạy con,... thì khó có thể thương Mẹ của mình đến mức nào cho phải nhất,..."

Vì người ta nói với những cảm nhận của địa vị đứa con, dù có hay đến mấy cũng chỉ là cảm nhận như kiểu một quán tình, có pha chút lý tính và phần nhiều là mặc định với đầy rãy luân lý và giáo lý của cuộc đời? Những điều đó khác nhiều khi chính ta thể nghiệm "nó" qua mình bằng cảm giác trực quan, trực diện khi mình đang là người mẹ của đứa con mình sinh ra với tất cả những gì ta được và ta phải chấp nhận vai trò đó.

MT ít nhớ những khoảnh khắc con biết nói, biết đi hay biết làm những gì to tát lạ thường(!). Mà nhớ những đêm thức trắng triền miên khi con đau bệnh hiểm nghèo- tử thần như muốn cướp đứa trẻ trên tay mình... mới đáng sợ làm sao? Đến độ khi xem tivi về trẻ bị bệnh khó chữa gì đó- MT toàn nghĩ xem có khả năng, dấu hiệu nào cho con mình không? Quả thật, tất cả sự sống của người Mẹ sau giờ phút làm Mẹ dường như phụ thuộc vào định mệnh của đứa con mình, lo lắng, ưu tư, buồn phiền nhiều hơn là sung sướng. Nhất là ở vào thời buổi này của xã hội- không một ai dám chắc tương lai của con mình ngày mai sẽ ra sao? Nó là con ta khi còn bé tí, lớn dần- nó là của xã hội. Mà cái xã hội càng văn minh, tự do, dân chủ này thì đứa bé ý niệm về sự tự lập, và quyền tự do của chúng rất sớm? Sau nữa, không phải như thời xưa- "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", mà đã là "con đặt đâu cha mẹ ngồi đó"- như các bác bạn già hay anh chị bạn lớn tuổi của tôi thường nói. Lo lắng quá chỉ khổ mình và khổ lây sang cho con?!

Tôi thực sự không hiểu mai sau khi tôi chết, con cái tôi sẽ cảm nhận giờ phút ra đi mãi mãi của Mẹ mình ra sao, nhưng cứ như mấy ông bà Pháp ở kế nhà tôi đây- thì buồn tẻ và lạnh nhạt chi đâu, đúng là « lạnh tanh máu cá »! Đến độ tôi bảo với chồng con tôi- bà ấy (hay ông ấy) chết- còn sướng hơn là sống đấy!

Nhưng tôi thì khác. Khi còn nhỏ tôi ở với ông bà nhiều hơn là cha mẹ- vì đi chạy bom, phải sơ tán về quê -có tới hơn 6 năm. Khi bà nội tôi mất đi, tôi như có cảm giác thế giới trở nên huyền bí bởi sự trống trải vô hoạch định. Bà tôi hay kể - khi người sắp chết thường thấy rõ những người trong gia đình đã chết rồi ấy, tôi bán tín bán nghi (lúc đó tôi độ hơn mười tuổi chút xíu). Đến hồi bà tôi trong tình trạng hấp hối rồi- tôi thấy bà toàn gọi tên ai lạ lắm, sau tôi hỏi các bác, thím tôi- mới biết đó là những con, cháu, họ hàng của bà, mà họ đã mất khi nhỏ, hay là trước đó lâu rồi. Vậy là tôi biết có lẽ có thật một thế giới sau cõi sống này. Tôi thường mơ ngủ thấy bà tôi, ông tôi hay những người đã chết mà tôi thân quí- tôi nói chuyện với mọi người thật dễ dàng- cũng cãi lý, cũng giỡn đùa y như khi còn sống vậy. Thường những giấc mơ ấy giúp tôi thấy ám áp trong lòng và bớt đi nhiều cái cảm giác mất mát, thiếu thốn tình cảm với họ. Những sợi dây tình cảm ấy mới bí ẩn làm sao và đẹp đẽ làm sao!

Tôi có kể cho Mẹ tôi nghe những câu chuyện ly kỳ đó, Mẹ tôi nghe thích lắm. Mẹ tôi hay bảo- ừ, Mẹ cũng chỉ nghĩ cõi sống này là quan trong nhất thôi, nhưng hẳn sau này khi mình chết đi thì Mẹ nghĩ Mẹ sẽ vẫn cảm nhận được tình cảm của ai đó là thực với mình, như khi còn sống vậy !(mặc dù Mẹ tôi là người rất duy vật).Tôi hay nói với những người bạn của tôi- mình mà người may mắn về mọi phía của cuộc sống trong vấn đề tình cảm, vì có Mẹ luôn hiểu và đông tình với mọi suy nghĩ, hành động của minh, về đường bạn bè cũng vậy, hay về con cái thì cho đến giờ này cũng có vẻ như thế.

Phải, điều chính tôi hay quan tâm hơn cả là tình cảm của tôi với mọi người, như đó là sự ưu ái mà Thượng Đế ban tặng cho tôi, nên tôi chăm chút và nâng niu trong mỗi góc nhỏ của tâm linh tôi và những sợi dây tình cảm vô hình ấy sẽ gắn bó với tôi đời đời, kiếp kiếp… dù tôi còn nơi cõi trần hay mai sau tôi về cõi vĩnh hằng. Bởi thế tôi luôn bình tĩnh để chịu đựng tất cả những hi sinh mất mát có thể xảy ra cho mình.

NK mến, MT viết tùm lum quá ? Nhưng NK hãy thử như MT nghĩ đi và cái nỗi đau mất Mẹ hôm nay của NK sẽ dịu đi nhiều lắm, hẳn Mẹ của NK muốn NK sẽ vui vẻ, vì NK mới bệnh dậy còn yếu quá?( nghe nói mấy ngày rồi NK không ăn uống chi cả?)Còn đứa cháu nội của NK nó chờ bà nội nó vui vẻ đùa giỡn với nó và dạy nó tiếng Việt Nam cho giỏi vào?(như người bạn của MT chỉ mong dạy cho cháu mình tiếng Việt Nam, để chúng nó không thành những ông Tây con).

Mẹ của NK sẽ về nơi an nghỉ cuối cùng được an bình nhất- đó là điều MT xin cầu nguyện với Chúa của MT cho bà kể từ hôm nay.

Cầu mong cho chuyến về tiễn đưa Mẹ của NK được may mắn và tốt lành, sớm quay về bên Mỹ. Đợi tin bạn!

MT hay nói câu này : «người chết thì đã chết rồi, tốt hơn là mình hãy sống thay cho cả phần của người đó, và nên sống tốt hơn trước để người chết sẽ được yên lòng nếu còn được nhớ tới người sống!»

Hãy dũng cảm lên nha NK!

Paris- 14/03/2006


*ps- sáng nay MT ngồi ăn sáng và chợt nhớ tới Ba Mẹ của MT và lại nhớ đến NK chắc còn đầy trong cơn hoang mang và đau đớn... MT "ra" bài thơ "Đường về" -thực ra đó là lời bài hát rất buồn... nhưng không ủy mị đến chết vì buồn, mà cho mình sức sống phải bật dậy sau từng cơn đau hay những lần vấp ngã vậy?



ĐƯỜNG VỀ


Đường về chiều này sao đơn chiếc

Nghe gió quanh đây réo gọi hồn

Lòng mềm bỗng nghẹn lên buốt nhói:

Mẹ đã về nơi cõi vĩnh hằng!



Lệ buồn chảy cho tim con nát

Biết nói chi, với ai bây giờ

Sao đời lại sẻ chia đôi chốn

Hôm qua mẹ ngóng đợi chờ con???



Giờ đành mộng thôi trong tiếc nuối

Con nói với con- hãy dằn lòng

Tiếc thương mẹ hiền con xin nhớ

Ôn kín bao câu mẹ ru hời:



“Dòng đời đẩy đưa qua muôn bến

Hãy nhớ nghe con chớ nao lòng

Niềm tim son sắc nơi máu nóng

Nòi giống Lạc Hồng nhớ đừng quên



Ngàn lần mẹ mong cho con lớn

Tâm trí thông khơi ý dãi bày

Lòng người, tình người nên trân quí

Chớ có vô tâm nhìn đớn đau



Làm người hẳn đâu nơi chữ nghĩa

Hãy ráng nghiêng tai nghe nỗi đời

Trầm luân, uất ức- người hèn yếu

Nơi ấy cho con ánh rạng ngời…”



Mẹ hiền ngày mai yên suối vắng

Con sẽ đem thân hiến cho đời

Đem bao lý lẽ Người dạy dỗ

Viết tiếp trang thơ khác ý thường



Mộng trời Việt Nam mai sáng láng

Thay kiếp tha hương triệu con người

Cùng người nơi quê được đổi mới

Hai chữ “thương yêu” con nguyện cầu!



NK- 15/03/2006
VHP-HTMT



Binh Nguyen
#59 Posted : Wednesday, November 8, 2006 10:59:00 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Đây là một bài về chủ đề mẹ, do Tonka và Bình Nguyên phỏng dịch và phóng tác:

Mom is Going to Bed

Mom and Dad were watching TV when Mom said, "I'm tired, and it's getting late. I think I'll go to bed."
She went to the kitchen to make sandwiches for the next day's lunches. Rinsed out the popcorn bowls, took meat out of the freezer for supper the following evening, checked the cereal box levels, filled the sugar container, put spoons and bowls on the table and started the coffee pot for brewing the next morning. She then put some wet clothes in the dryer, put a load of clothes into
the washer, ironed a shirt and secured a loose button! She picked up the game! pieces left on the table, put the phone back on
the charger and put the telephone book into the drawer. She watered the plants, emptied a wastebasket and hung up a towel to
dry. She yawned and stretched and headed for the bedroom. She stopped by the desk and wrote a note to the teacher, counted out some cash for the field trip, and pulled a text book out from hiding under the chair. She signed a birthday card for a friend, addressed and stamped the envelope and wrote a quick note for the grocery store. She put both near her purse. Mom then washed her face with 3 in 1 cleanser, put on her Night solution & age fighting moisturizer, brushed and flossed her teeth and filed her nails.

Dad called out, "I thought you were going to bed."
"I'm on my way," she said. She put some water into the dog's dish and put the cat outside, then made sure the doors were locked and the patio light was on. She looked in on each of the kids and t! urned out their bedside lamps and TV's, hung up a shirt, threw some dirty socks into the hamper, and had a brief conversation with the one up still doing homework.
In her own room, she set the alarm; laid out clothing for the next day, straightened up the shoe rack. She added three things to her 6 most important things to do list. She said her prayers, and visualized the accomplishment of her goals. About that time, Dad turned off the TV and announced to no one in particular. "I'm going to bed." And he did...without another thought.
Anything extraordinary here? Wonder why women live longer...?

CAUSE WE ARE MADE FOR THE LONG HAUL..... (and we can't die sooner, we still have things to do!!!!)

Send this to five phenomenal women today...they'll love you for it!

Then: GO TO BED.

Bố và Mẹ đang ngồi xem tivi thì nghe Mẹ nói, “Thôi mệt rồi, lại trễ nữa, Mẹ đi ngủ đây.”
Rồi Mẹ bước xuống bếp để làm bánh mì cho bữa trưa ngày mai. Tiện thể Mẹ rửa cái tô đựng bắp rang, lấy thịt ra khỏi tủ lạnh để có thể nấu cháo cho tối mai, xem hộp cereal còn hay hết, đổ thêm đường vào lọ, sắp sẵn bát đĩa lên bàn và sửa soạn bình cà-phê cho sáng sớm mai. Rồi Mẹ bỏ quần áo vừa mới đựợc giặt xong vào máy xấy, thêm một mẻ nữa vào máy giặt, ủi cái áo và sửa lại cái khuy áo sắp sút. Mẹ dọn dẹp cái game còn vất bừa bãi trên bàn sau khi chơi, đặt cái phone vào vị trí cũ để sạc điện rồi cất cuốn niên giám điện thoại vào ngăn tủ. Mẹ tưới chút nước cho cái cây, cột túi rác để vất ra ngoài và treo mấy cái khăn lau tay lên cho khô. Mẹ ngáp dài, vươn vai cho dãn gân cốt rồi đi vào phòng ngủ. Mẹ ngừng lại khi đi ngang bàn giấy và viết một lá thư ngắn cho cô giáo, lấy tiền để sẵn cho chuyến đi tham quan sắp tới của con, và rồi lôi ra quyển sách nằm ẩn dưới gầm ghế.


Mẹ ký một cái thiệp Sinh nhật cho bác Tonka. Viết địa chỉ, dán tem lên phong bì, xong viết thêm một lời nhắn nhờ quán PNV gởi đi cho mẹ. Xong mẹ đặt cả hai kế bên xách tay của mẹ vì sợ quên. Sau đó, mẹ đi rửa mặt bằng thuốc rửa mặt 3 trong 1, rồi mẹ xức kem dưỡng da, rồi mẹ lấy sợi chỉ chà răng, để chà răng mẹ. Cuối cùng thì mẹ cũng điệu điệu đi làm móng tay, để không trông gớm chết, bố sẽ chê.

Bố hỏi: "Bố tưởng má đi ngủ rồi?"
Mẹ trả lời: "Sắp xong rồi đây!"
Mẹ đổ nước vào cái tô cho con chó, con mèo, xong coi lại cửa nẻo xem đã khóa chưa, đèn đóm tắt hay bật.
Mẹ nhìn vào phòng từng đứa, để mấy cái quần áo dơ, vớ vào chậu giặt, tắt đèn, tắt TV cho chúng, nói chuyện ngắn ngủi với con bé còn thức làm bài tập.

Trong phòng mẹ, mẹ bật đồng hồ báo thức, lấy quần áo cho ngày kế tiếp, sửa lại cái kệ giày. Mẹ cộng thêm 6 thứ quan trọng vào cái danh sách đã dài đăng đẳng. Mẹ cầu nguyện trời phật phò hộ cho gia đình được bình yên.

Cùng lúc đó, bố tắt TV, nói trống không "Bố đi ngủ đây" và... ngáy liền sau đó. Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao đàn bà sống lâu hơn đàn ông không? Vì cái sức chịu đựng của mẹ, nó dài như vậy đó.


TK & BN
Phượng Các
#60 Posted : Thursday, November 9, 2006 12:48:42 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Có lý đó BN ơi, góp vô TT PNV, chỉ có trở ngại, có nhận tác phẩm phóng tác hay không? (copyright !). Nếu OK thì tonka phen này "bon chen" làm tác giả nữ được rồi hén? Wink
Users browsing this topic
Guest
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.