Câu chuyện này do một chị kể lại, để tặng Liêu Thái Thái và tất cả các chị các cô nào đã từng chịu chung cảnh ngộ:
Mẹ tôi là một người hết sức khó tính đối với việc dùng toilet công cộng. Khi tôi còn bé, mỗi khi phải dùng toilet công cộng, mẹ tôi dạy tôi phải cuộn một nùi giấy toilet để lau chùi cái bàn ngồi của toilet thật kỹ, rồi bà cẩn thận xé giấy toilet thành những mảnh dài, phủ lên chỗ ngồi, và nghiêm trọng ban huấn từ:
- Con hãy nhớ kỹ là tuyệt đối không bao giờ được ngồi lên một toilet công cộng, biết chưa?
Rồi mẹ tôi trình diễn cho tôi xem cái mà tôi gọi là "phương thế", một thế nửa đứng nửa ngồi, bao gồm một động tác giữ thăng bằng trong một vị thế chồm hổm bên trên cái toilet, tránh không cho da thịt chạm vào cái bàn ngồi của toilet. Và lần nào cũng vậy, khi mẹ tôi chấm dứt màn chỉ dẫn, thì tôi đã không còn nhịn được và rốt cuộc bị ướt cả hai chân và cả hai mẹ con phải về nhà.
Dù bây giờ là người lớn, tôi vẫn thấy duy trì được cái "phương thế" là một điều khó khăn khủng khiếp, nhất là khi bụng đang căng cứng! Các bạn phái nữ thử tưởng tượng vào lúc vô cùng khẩn trương, tìm mãi mới thấy một toilet công cộng, thì đã thấy người ta xếp hàng dài như thể đó là một cửa hàng bán sale nửa giá đồ lót hiệu Mel Gibson's. Thế là bạn bắt đầu màn chờ đợi, mỉm cười lịch sự nhìn các cô các bà đứng trong hàng. Rồi bạn cũng nhích được đến gần những cái phòng nho nhỏ quí báu đó. Bạn nghiêng đầu nhìn xem có cặp chân nào bên dưới những cái cửa sắt hay không, và thấy tất cả đều có người. Cuối cùng, một cánh cửa cũng mở ra, và bạn lách vào thật nhanh, xém chút xô té cái bà vừa đi ra. Vào đến bên trong, bạn mới nhận ra cái chốt cửa bị hư. Bạn không có thì giờ để mà quan tâm đến điều đó nữa, treo cái xách tay lên cái móc, rồi tuột phăng xuống, và bắt đầu thủ thế đúng cái "phương cách" mẹ dạy năm xưa. Bạn cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhõm dần dần. Nhưng hai chân bạn bắt đầu run run. Ước gì bạn có thể ngồi xuống thì sướng biết mấy, thế nhưng bạn đã kịp lau, hoặc phủ giấy lên cái bàn ngồi của toilet đâu! Bạn ráng lên gồng để giữ nguyên "phương thế" trong lúc hai chân bạn đã rung lên từng cơn, có lẽ lên tới mức độ 8 trên địa chấn ký Richter.
Để quên đi cái mỏi rời rã của cặp giò, bạn quay sang định xé giấy toilet, thì thấy cái lõi máng giấy trơ trụi. Hai chân bạn càng lúc càng rung lên mạnh hơn. Bạn nhớ ra mẩu Kleenex nhỏ mà bạn đã hỉ mũi vô còn nằm trong cái xách tay. Gặp thời thế, thế thời phải thế, bạn móc mẩu Kleenex nhầu nhì ra, ráng nắn nắn cho nó phồng phồng, xôm xốp càng nhiều càng tốt, nhưng nó vẫn chỉ bự hơn ngón tay cái một chút. Tai ác thay, vừa lúc đó, một bà đẩy cái cửa toilet mở ra, vì chốt cửa bị hư, và cái xách tay phang bộp vào đầu bạn. Bạn hét lên như nhà cháy: "Có người!", đồng thời vung tay chặn cánh cửa, làm rơi cái cục Kleenex vào vũng nước nhỏ dưới đất, và bạn té ngửa ra phía sau, ngồi bẹt lên cái toilet.
Bạn đứng ngay dậy, nhưng đã trễ. Thế là xong! Da thịt của bạn đã tiếp xúc với tất cả những vi khuẩn ghê gớm trên cái bàn ngồi của toilet, bởi vì bạn đã không phủ giấy toilet lên đó, và dù cho bạn có đủ thì giờ để làm vậy, bạn cũng chẳng có giấy để mà phủ. Nếu thân mẫu của bạn có đây, và biết được, bà sẽ rất thất vọng về bạn, bởi vì bà không bao giờ để cho da thịt chạm một cái toilet công cộng, trên đó có đủ mọi thứ bệnh truyền nhiễm có thể lây sang bạn .
Đúng lúc bạn vừa té ngồi lên cái bàn ngồi của toilet, cái bộ phận giật nước tự động bị những động tác loạn xạ của bạn làm kích động, thế là nó tự động giật nước, phì lên một luồng nước mạnh như thác, rồi đột nhiên hút xuống thật mạnh, mạnh đến nỗi bạn phải bám vào cái lõi máng giấy toilet, chỉ sợ bị hút tuột một lèo sang đến tận Trung Quốc! Đến đây thì bạn đành bỏ cuộc! Bạn bị ướt nhẹp bởi làn nước toilet tung toé. Bạn mệt quá rồi. Bạn cố chùi bằng mảnh giấy bọc kẹo cao su móc ra được từ trong túi, rồi gượng gạo bước ra ngòai đến bồn rửa tay. Bạn loay hoay không biết làm sao cho cái vòi nước tự động chết tiệt chảy, nên đành nhổ nước bọt vào tay rồi dùng giấy lau. Bạn đi trở ra, ngang qua các bà các cô khác đang còn xếp hàng chờ đợi, hai chân bắt xéo, không còn mỉm cười lịch sự nổi. Một bà tốt bụng đứng ở cuối hàng, chỉ xuống chân bạn, cho bạn thấy giày của bạn đang kéo lê một mảnh giấy toilet dài như sông Cửu Long! Bạn bứt đoạn giấy khỏi giày rồi đặt vào tay người đàn bà, nói: "Đây, xin hãy cầm lấy, bà sẽ cần nó, không biết chừng ."
Ra đến ngòai, bạn trông thấy đức lang quân đã làm xong phận sự từ bao giờ, đang đọc bộ trường thiên "Chiến Tranh và Hòa Bình" trong lúc chờ đợi bạn. Thấy bạn, lang quân nhăn nhó:
- Làm cái gì ở trong đó mà lâu vậy?!
Bạn co chân đá một cú điếng người vào ống chân ông chồng rồi xăm xăm ra xe đi thẳng về nhà!
Và bây giờ chắc các ông đã biết rõ tại sao đàn bà chúng tôi ở trong đó lâu như vậy.