Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167  Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
Trong veo Dễ vỡ Vỡ Đau quá Crystal ơi! Mảnh vỡ Crystal để lại cắt tim Mẹ, cắt lòng Bố, cắt ruột Em xâm lấm tấm trên da bác Crystal ơi – Crystal ơi!
Maria Crystal Nguyễn Như-Thảo À há, con đang làm gì đó, bác đến con không ra chào! Bác không tin, nhất định không tin điều bác nghe trên điện thoại: “Thảo mất rồi!” Mất là sao? Con bé xinh xắn hai mươi tuổi đầu như nụ hoa vừa chớm nở, giọng nói líu ríu như chim, bác hay nhắc, nói lớn lên bác mới nghe được! Mất! Không còn nữa! Vĩnh Viễn ra đi! Tiếng Việt có những chữ bàng hoàng sửng sốt, đau lòng, đứt ruột, nhói tim, bác không tả ra được cảm giác trong lòng của bác, trong tim trong dạ của bác, vì lúc ấy tất cả không một cảm giác nào tồn tại, bác có nghe tiếng bác thét lên, bác có ngồi sụp xuống đất, bác có òa khóc, không gọi rõ được tên của con, rồi sau đó là hết, không còn gì bên trong xác thân của bác nữa. Ngồi trên máy bay, nhìn những đám mây trắng lơ lửng, bác có khóc hai lần, nước mắt tự nó tuôn ra, và ngực của bác thổn thức, bác không khóc cho con mà khóc cho mẹ, bác nhìn thấy mẹ con, người em gái út của bác, bác nghĩ sự đau lòng của người mẹ dành cho đứa con gái yêu quý, hẳn gấp ngàn lần lòng bác đang đau. Như Thảo của bác ơi! Ngày bác đến Mỹ con đang nằm ngoan trong bụng mẹ, hai mươi năm trôi qua, bác nhìn con lớn từng năm, nhìn con trưởng thành, từ con bé tí teo hay khóc nhè đến con bé mặc đầm hồng đi học mẫu giáo. Khi con lên trung học, biết để tóc thề, đi dạy học Việt Ngữ, con còn nghĩ ra những câu chuyện cười duyên dáng chữ Việt xen lẫn chữ Mỹ để kể bác nghe. Chiếc bàn hai bác cháu cùng làm bánh, con đòi bác dậy đủ thứ, bánh bao chỉ, bánh trung thu, bánh khoai mì. Mới hôm lễ Tạ Ơn, một mình con đứng bếp đãi tiệc cả gia đình, chiếc bánh táo thơm phưng phức, khay khoai lang ngọt ngào con phủ hạt dẻ nướng rám nâu duyên dáng . Như Thảo của bác, có lần bác trả lời con về chữ NHƯ , và nói hai bác cháu mình không là hoa, không là cỏ, chỉ giống hoa giống cỏ vậy thôi. Con cười bảo: Bác giống hoa nên hay cười, con giống cỏ nên hay giận! Những điều nhỏ nhặt bác nhớ đến con nhiều vô số, không kể ra hết được . Hai tuần trước trên face book, hai bác cháu vẫn còn viết với nhau cơ mà! Bác đang ngồi trong phòng của con, trước bàn phím con đã dùng, ngày con chào đời cất tiếng khóc đầu tiên trong nhà thương mẹ con đã chịu đựng đau đớn vì bị mổ, mẹ con nghiến răng khóc, hôm nay bác cũng thấy mẹ con khóc, đôi mắt cạn nước khô đỏ, bố của con mắt cũng khô đỏ, bậc sinh thành nào không khóc vì mất con Thảo ơi! Chiếc áo dài trắng cài hoa, mẹ dẫn con đi mua hôm nào, còn mới nguyên con chưa có dịp mặc, mẹ mang ra cho bác ủi để diện cho con lần cuối, bác nuốt nước mắt bao lần, có ai nghĩ ra bác phải ủi áo cho con mặc như thế này không? Trong lòng bác ước gì bác đang ủi cho con nếp áo ngày cưới. Bác bật khóc không sao kềm giữ được, khi chọn mua chiếc áo quan cho con, có điều gì nghịch lý hơn không hả con? Bác đang trách con nhiều quá Thảo nhỉ, càng trách con bao nhiêu bác càng biết ra bác yêu con bấy nhiêu, ai mà không yêu thương con được chứ, đứa cháu gái hiền lành duyên dáng, lúc nào cũng nghĩ đến người khác, chẳng nghĩ gì đến phần mình. Con làm bao nhiêu việc công ích từ dạy Việt Ngữ đến xung phong đi giúp các hội chợ gây quỹ, các đoàn thể sinh hoạt cộng đồng, nơi nào cũng có con góp một bàn tay. Như Thảo ạ, bác ngưng bao nhiêu lần, không thể nào trải hết lòng bác ra trên mặt chữ, dù bác biết con bây giờ đang thênh thang bay bổng một nơi thật đẹp, thật bình an không lo âu không khổ sở, đây là điều bác dùng để an ủi chính bác lúc này. Bác tin con đang đi đến nơi tràn đầy hạnh phúc – tràn đầy bình an. Bác đã nói cho con nghe, bác yêu con, nay bác lập lại lần nữa bác yêu con vô cùng Như Thảo của bác Hoa ơi. Con đi chơi vui nha, nhớ cầu nguyện cho bố mẹ, cầu nguyện cho em Nguyên gia đình và bạn hữu con nhé, những người thương nhớ con, đến nỗi khóc không thành tiếng vì tiếc thương con.
Bác Như Hoa của bé Như Thảo.
|