Tuổi Teen
Thục chẳng thể nhớ được về một dạo tuổi Teen của mình ngày xưa như thế nào ? có bướng bỉnh, cứng đầu, hay cãi như hai đứa con chồng đang ở tuổi Teen này không ? Thục chỉ nhớ được ấn tượng duy nhất về tuổi Teen của mình là cực lắm, đói lắm !
Giải phóng vào, Thục chỉ lên bảy, nhưng vào những năm tám mươi, tám hai, thì Thục đang ở tuổi Teen, cái tuổi có nhiều biến đổi về tâm sinh lí, vậy mà lúc ấy, Thục vẫn chỉ như một đứa trẻ, gầy gò, đen đủi và thiếu ăn . Những năm ấy đói ghê lắm, gia đình Thục bị đẩy đi kinh tế mới, mẹ đưa phân nửa các con về Phương Lâm, phân nửa ở lại với chị Ba . Thục là đứa bị ở lại thành phố, chị của Thục xưa nay vẫn được mẹ cha bảo bọc kĩ càng nên nào biết buôn bán hay làm gì ra tiền ? Không làm lấy gì ăn, vậy là mấy chị em cứ lăn hết ra chợ mà kiếm sống. Thục mười hai tuổi, ban ngày cắp rổ chanh ớt đi bán, ban đêm vác bao đi lượm bã mía về phơi khô chụm bếp thay củi . Nồi cơm của gia đình sáu miệng ăn không bao giờ thiếu củ mì, hôm nào khá thì độn khoai vậy mà Thục ăn ngấu nghiến, ngon lắm cơ!
Sao cái tuổi Teen trẻ con ăn nhiều vậy mà chả mập tí ti ông cụ nào ?
Đêm đêm, có khi Thục may mắn vớ được cả quả dừa trong đống vỏ dừa người ta bỏ ra, ăn ngon lành lắm!! Còn mía thì....được ăn thường xuyên hơn ở những cái mắt mà người ta bỏ đi. Thục chả hề có kinh nguyệt cho đến tận 18 tuổi, thật là lạ!!
Tuổi Teen của những đứa trẻ ở Mỹ thật sướng như thiên Đàng . Vậy đó, khi sung sướng cũng lắm chuyện xảy ra ! cứ vài hôm Thục lại nghe chị A than thở đứa con gái 15 tuổi chỉ vì giận bố mẹ đã chửi nó nên đã bỏ nhà đi
Anh B bực dọc bảo " con gì mà con trời đánh, sanh nó ra nuôi nó lớn để nó chọc giận mình rồi mình đánh thì nó gọi cảnh sát" . Có những bậc cha mẹ khó tánh một chút thì các con lại ghét và phản đối ra mặt, xứ tự do mà, làm cha, làm mẹ cũng đâu có quyền quản lí tự do của chúng chứ ?
Ôi thì hầm bà lằng!!
Ngày xưa, ở tuổi Teen của Thục, Thục nhớ rất rõ mình cũng cãi lí, cũng bất bình với mẹ bởi cái quan niệm "con gái chẳng cần phải đi học" vậy là các chị của Thục cũng như Thục đề được nghỉ học khi bước vào lớp sáu cả !! Thục may mắn hơn còn ráng trì kéo bằng những lớp bổ túc văn hóa vào ban đêm để rồi lúc thèm học quá, Thục đã dối gia đình, trốn các chị và mẹ để đường hoàng ngồi ghế trung học ban ngày hẳn hòi.
Ngày nay, tuổi Teen quá đầy đủ thì chúng lại chẳng thích học . Cũng may, Thục phát hiện kịp thời việc trốn học của lũ trẻ . Dù sao, Thục cũng thấy an ủi khi đi nhà thờ, ai cũng tấm tắc khen Thục khéo dạy con, đứa nào cũng ngoan ngoãn, lễ phép, còn biết cả tiếng việt"
Thục cười buồn và tự nhủ " cũng trần ai, khoai củ chứ nào phải êm ả đâu ? "
Thục la rầy chúng thì chúng cũng luôn trả lời tay đôi đấy chứ ! Nuôi con chồng bị áp lực đủ mọi phía, chúng ngoan ngoãn , vâng lời thì mẹ ruột chúng nổi giận và kiếm chuyện với Thục . Thục hiểu, bà ấy ghen bởi vì các con bà có khuynh hướng thân thiện với Thục hơn, Thục chẳng giận bà chút nào dù những phiền phức bà mang đến cho Thục chẳng đơn giản ?
Thục còn bị áp lực bởi miệng lưỡi thiên hạ và đôi khi ngay chính người cha ruột của chúng . Khi vui vẻ, hòa thuận thì không sao nhưng khi bất hòa thì chỉ trích rằng "mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng "
Phải, Thục thật sự không thương con chồng bằng chính con ruột của mình . Thục không dấu điều đó với chính lương tâm Thục bởi Thục không phải là thánh, Thục chỉ có thể giữ sự thiên vị đó trong lòng mà không để cho chúng nhìn thấy song con trai Thục ghen tị, trẻ con mà, nó bảo " sao mẹ không mua áo quần cho con mà chỉ mua cho anh Sơn ? sao con phải mặc quần áo cũ của Sơn vậy ?"
Thục ôm nó vào lòng và nhẹ nhàng giải thích "con có nhiều người mua rồi, mẹ Hồng nè, bố Thịnh nè ...nhưng anh Sơn chỉ có mình mẹ"
Nó vẫn cứ cãi " sao mẹ anh Sơn không mua cho Sơn mà mẹ phải mua ?"
- mẹ anh Sơn nghèo lắm, không có tiền đâu con !
Nó chịu thua .
Hai đứa con chồng của Thục mỗi đứa một tánh, khác nhau một trời một vực . Dạy dỗ thằng thứ nhì khiến Thục mệt mỏi và đau đầu không ít, nó bướng bỉnh, khó dạy và nghịch phá hơn bình thường . Tánh nó lại làm biếng và cẩu thả kinh khủng nên Thục la nó hoài và mỗi lần la, nó đều trả lời chứ không bao giờ chịu nhận lỗi . Có những câu trả lời của nó làm Thục cứng họng, không biết giải thích làm sao bởi lẽ, nó luôn đưa ba nó ra làm đề tài, dẫn chứng rằng nó mang gene của ba nó, muốn la nó thì la ba nó trước đi !
Nó còn rủ rê, bày trò cho anh nó trốn học, xem phim bậy, coi sách bậy, vô web xem những hình ảnh không lành mạnh . Thục biết, tuổi này là tuổi tò mò, Thục giảng giải, anh nó im lặng lắng nghe nhưng nó thì hậm hực, ấm ức lắm . Rồi nó cũng vẫn cứ lén xem và tò mò
Cũng phải kiên nhẫn lắm, Thục mới lèo lái nó vào nề nếp dù trong đầu nó, Thục hiểu nó không phục với lí lẽ rằng "ba đã như vậy thì con đừng bắt chước ba, uống rượu, hút thuốc đều có hại cho sức khỏe, làm biếng, cẩu thả đều không phải là những điều hay, sẽ không có ai hoan nghênh nếu biết con là người như vậy " . Nó lầm bầm " ba hư vậy sao không giục ba vô thùng rác cho rồi "
Thục thật đâu có muốn nhồi vào đầu nó rằng ba nó hư nhưng thằng bé này cái gì cũng đem ba nó ra để cãi lí, mà chỉ là cãi lí với Thục chứ đâu bao giờ nó dám cãi lí với ba nó vì nó biết ba nó nóng tính lắm . Nó cũng dư hiểu Thục là mẹ ghẻ nên trả treo đươc thành thử nó chỉ kiếm chuyện với Thục thôi . Nếu Thục nói cho ba nó nghe thì thế nào anh cũng bảo "trẻ con mà, nghĩ làm gì cho mệt hoặc khi giận thì anh lại cho rằng Thục đặt điều "
15, 17 tuổi, có còn là trẻ con không biết gì nữa không ?
Tuổi Teen, ôi thực là nhức đầu!! Không biết ngày xưa mẹ có nhức đầu vì Thục như bây giờ Thục nhức đầu vì các con không ? cũng may mà Thục luôn luôn kiên nhẫn theo sát để dạy dỗ nên so với gia đình người khác thì hai đứa Teen nhà Thục vẫn ngoan hơn nhiều !!
Thục chỉ mong sao chúng mau lớn, để có thể nhận thức được cái gì đúng, sai . Chúng sẽ trưởng thành và là người có ích cho xã hội