quote:
Gởi bởi Phượng Các
PC không cho từ bi bác ái là cốt lõi của đạo Phật. Chính cái khát vọng ra khỏi luân hồi mới là cốt lõi. Chính cái đó khiến cho Phật giáo khác với các tôn giáo khác. Chớ còn từ bi bác ái thì đạo nào lại không xiển dương.
Thấy rõ quan điểm của đức Phật là giải thóat luân hồi rồi thì lấy đó làm khuôn vàng thuớc ngọc để tiến tu. Khi giải thóat rồi thì mình tự tại, muốn đi đâu lại không được. Chớ còn chưa giải thóat thì mình bị trở lại luân hồi là do nghiệp dắt dẫn, trong đó có nghiệp ái dục (thương yêu các người mình gặp trong một kiếp nào đó và quyến luyến họ). Mình chỉ không sợ luân hồi là khi mình đã đắc quả, chớ còn chưa đắc gì hết thì mình đâu có chủ động nơi chốn tái sanh đâu.
KLinh cũng không có cùng quan điểm với chị PC về luân hồi. Làm sao biết chắc việc trở lại luân hồi từ cõi Trời là do ái dục, nghiệp dẫn dắt mà không do lòng từ bi, trắc ẩn, là sự tự ý chọn lựa của cá nhân? Ở cõi trần người ta vẫn chọn được con đường của mình để dẫn đến việc tu hành, hay đi theo các duyên nghiệp, huống chi là khi đã lên được cõi Trời, sao lại không thể chủ động chọn lựa đường tu hay duyên nghiệp xưa để tái sanh?
Khát vọng được giải thoát luân hồi là sự ao ước, tiến tu để được giải thoát bằng cách nào? Đạo Phật lấy từ bi bác ái làm gốc căn bản cho mọi hành vi, thân, khẩu, ý của chúng sinh để tránh gây thêm quả báo, vì thế mới nói từ bi bác ái (hỷ xả) là cốt lõi của đạo Phật. Tùy theo mỗi người nhận xét đạo Phật theo quan điểm riêng của mình mà cho đó là trọng tâm.
KLinh đang chịu tang, không thể vào D/Đ thường xuyên. Chị PC thông cảm.