quote:
Gởi bởi mua
ddieu^`,co' phai? ddan` ba` bao nhieu^ tuoi^? cung~ dai. de^~ tin hg may^' chi.,mu*a thay^' mu*a gia` roi^` ma` cung~ chang(? khon^ chut' nao`,noi' vay^. cho ddo*~ ddau long` chu*' chang(? le~ noi' minh` ngu huhuhu,co' chi. nao` trong dday^ hg cho muon*. cai' vai khoc' ti' dduoc*. hg,em buon^` wa' a`
Cái thất bại nào trong đời thường xảy ra rồi mới thấy mình dở, chị ạ. Ai cũng vậy chẳng cứ gì chị. Nhiều chuyện xảy ra cho chính bản thân Bình nghĩ lại thấy cũng hối tiếc, nếu đi ngược lại thời gian Bình sẽ không làm như vậy, nhưng mà thời gian nó không bao giờ đi ngược lại hết, chị ơi! Qua rồi là qua rồi, chỉ biết làm sao để nhìn tương lai sắp tới thôi.
Như chị, chị có vẻ ân hận cho cái việc ly dị đó. Bây giờ hai người có còn liên lạc với nhau không? Chị có thể coi anh ấy như một người bạn không? Nghĩa là có thể coi anh ấy như một người đồng hương, không thương, cũng không ghét không? Hôm kia, Bình gặp một cặp vợ chồng ở đây, hai người đã ly dị lâu rồi mà bây giờ gặp nhau lại nhìn nhau như hai người xa lạ. Cả đứa con cũng theo mẹ, gặp cha nó cũng không thèm chào cha nó một tiếng, Bình cảm thấy bất nhẫn quá! Và lại cảm thương cho người cha nhiều hơn người mẹ. Có cần thiết phải dạy con mình thái độ như vậy với cha nó không? Cho dù ông ta không ở với mẹ mình nữa thì cũng là cha mình đó mà. Mà cho dù có phải không là cha mình, thì gặp một người đồng hương lớn tuổi hơn mình, một câu chào cũng đâu mất gì đâu. Người ta dạy "Câu chào cao hơn mâm cỗ" cơ mà? Cho dù người đó là kẻ thù của mình đi nữa, thì cũng nên bắt tay chào hỏi kẻ thù của mình, người ta nói "biết mình, biết ta, trăm trận, trăm thắng"! Chỉ với thái độ thù địch thôi đã thấy mình thua kẻ thù một bước rồi. Không nên làm như vậy.
Nếu là con nhà Phật, đức Phật vẫn thường dạy mình cởi bỏ tham sân si. Cái sân trong con người ta là cái lớn nhất. Giận ai để mãi trong lòng, nhất định không tha thứ cho người đó, thì có nghĩa là mình đã không dứt bỏ cái sân được. Và cuối cùng thì mình không "xả" được, cứ cảm thấy buồn lòng, cứ cảm thấy giận hờn và hối hận mãi cho những gì đã xảy ra, không bao giờ cảm thấy vui được. Có bao giờ chị Mưa cảm thấy như vậy không? Nếu có, thì chị nên tha thứ cái đã, cho dù người đó đã làm mình buồn lòng.
BN.