Nhớ Ngoại
(viết sau khi đọc bài thơ của chị VTTT)
Sáng nay đọc một bài thơ nhớ Ngoại
Cũng thấy mình nước mắt chảy qua tim
Gọi "Ngoại ơi!", nghe tiếng gió ngoài hiên
Chắc là... Ngoại vừa về bên Vi đó?
Chợt thèm quá những ngày còn bé nhỏ
Bị Mẹ la, có Ngoại dỗ, Ngoại chìu
Đôi tay gầy chuyên chở những thương yêu
Tóc bạc trắng, manh áo nghèo, đẹp lắm!
Ơ ầu ơ, câu ca dao nồng mặn
Ngoại ru Vi xao xuyến nắng trưa về
Con bướm vàng đậu cành mận lắng nghe
Quê hương đó, khế sau hè vừa chín
Thơ Vân Tiên - Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín -
Vi thuộc lòng dù thật chẳng... hiểu chi
Rồi nhẹ nhàng Vi khép lại rèm mi
Hình bóng Ngoại cũng theo Vi vào giấc
Trái bắp nấu bốc hương thơm nghi ngút
Ngoại nuông chìu, gỡ từng hạt cho Vi
Mẹ lắc đầu "Má bày vẽ làm chi
Cưng cháu quá, cháu sẽ lì, khó dạy!"
Cười móm mém, rằng "Cháu cưng của Ngoại
Mai lớn lên làm người phải đàng hoàng
Biết thương người tựa như thể thương thân
Biết tha thứ cho thế nhân, đồng loại..."
Giữ trong tim tất cả lời dạy ấy
Vi nhủ lòng chắc là Ngoại rất vui
Khi mai sau nhìn thấy cháu nên người
Dù tuổi hạc nhưng Ngoại ơi, chờ nhé!
Ngày ra đi bước chân sao nặng thế?
Ngoại cháu mình những giọt lệ giống nhau
Góc sân nhà mùa rụng trắng hoa cau
Sợi tóc Ngoại, Vi... giấu vào hành lý...
Những đêm khuya trong chập chờn mộng mị
Vi thấy mình tìm về lại quê xưa
Chiếc cầu tre trơn trợt dưới trời mưa
Trợt chân té... vội... đổ thừa tại Ngoại!
Khi tỉnh giấc lần tìm ngăn tủ ấy
Vi nghẹn ngào đem tóc Ngoại ra hôn
Mùi dầu dừa sao như vẫn còn thơm
Thương, thương quá một làn hương quen thuộc
Bao nhiêu năm, bao nhiêu lần trợt bước
Chông gai nhiều, đâu tránh được Ngoại ơi!
Nhưng lời xưa thành lẽ sống ở đời
Càng nhớ Ngoại, càng làm người hữu dụng
Rồi một hôm tin xa đưa sét đánh
Ngoại mất rồi rằm tháng tám, trời mưa
Vi gục đầu nước mắt bỗng dư thừa
Bởi trong tim niềm đau vừa lớn quá
Vành khăn tang, một vòm trời trắng xoá
Lời kinh cầu Ngoại ơi có nghe không?
Khấn xin rằng Ngoại cỡi hạc thong dong
Dù... Ngoại mất thật đau lòng Vi lắm
Rồi từ đó mỗi lần rằm tháng tám
Nấu cơm canh Mẹ cúng, khấn Ngoại về
Cơm xứ người không nhão cũng chẳng khê
Nuốt vẫn nghẹn vì nảo nề nhớ Ngoại
Nhớ xưa Ngoại nhặt từng bông cỏ dại
Gạo cũ vàng Ngoại đem đãi bờ sông
Nhường cho Vi chén cơm cá no lòng
Ăn khoai độn Ngoại bảo "Ngon hơn hết!"
Những kỷ niệm nhắc kể làm sao xiết
Nhớ Ngoại nhiều Vi chỉ biết... hiền ngoan
Để trên cao Ngoại theo gió mây ngàn
Nhìn xuống đất thấy Vi làm người tốt...