Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

20 Pages«<678910>»
Ký lai rai
Phượng Các
#142 Posted : Thursday, October 13, 2011 12:50:41 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị Liêu,
Vậy mấy lần sang Nam Cali chị đi những đâu (ngòai thăm viếng bạn bè và tham dự tu học với thầy Hằng Trường).

Tonka,
Nếu không thích museums thì dắt bạn tới đó làm gì. Nói chớ phần đông đi cho có chỗ du ngoạn, tham quan, chớ sự thưởng ngoạn nghệ thuật thì có làm bài thu họach, kiểm tra đâu mà biết trong đầu họ thu nhận được cái gì (kinh nghiệm cá nhân!Tongue).

Hai cái Getty này nhờ cảnh quan địa thế. Có người tới đó là kiếm chỗ ngồi học bài hay ra vườn ngắm hoa lá, nằm trên bãi cỏ xanh. Ở Los Angeles thật khó mà tìm được công viên nào để nằm phơi nắng mà thấy yên tâm với đám homeless lảng vảng chung quanh. Đến thư viện cũng thấy có cảnh sát đóng ở một góc. Không thôi bọn vô gia cư sẽ vô đó ngủ gà ngủ gật, với cả cái gia tài mang theo bên mình.
Tonka
#143 Posted : Thursday, October 13, 2011 2:00:26 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Em đi lần đầu cho biết hồi họ chưa xây xong, bãi đậu xe còn nằm ở bãi đất trống bên ngoài rồi có xe bus đưa mình vô. Sau đó thì khách phương xa biết và muốn đi xem nên em làm tài xế. Em thấy chị touring và biết Southern California còn nhiều hơn em gấp mấy trăm lần. Chẳng hạn như Rose Parade nè, nói cái miệng mấy chục năm nay nhưng chưa bao giờ đi. Quê dễ sợ luôn Shy
Phượng Các
#144 Posted : Friday, October 14, 2011 1:33:18 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Người "bản xứ" thì ít tìm hiểu vùng mình đang ở hơn là du khách tới chơi. Điều đó không lạ. Như Song Anh tuy ở Paris nhưng chưa bao giờ vô bảo tàng Louvre coi. Chị Ba Tê tới nay chưa đi Universal Studios lần nào (trong khi theo thống kê thì nó đứng hàng thứ hai sau Disneyland được du khách tới Nam Calif chiếu cố). Mình ở vùng San Francisco mà ai tới chơi còn lớ ngớ không biết dắt họ đi đâu ngòai cái cầu Golden Gate.
Hồi đó có cô bạn bên Úc qua Mỹ chơi, trong va ly cô có bản kế họach tỉ mỉ về việc viếng Disneyland thì nên làm gì làm gì. Trong khi mình tới đâu chỉ việc xác vác tới rồi vô đó tính. Mà tại vậy cho nên cuộc tìm vui có phần hời hợt chăng?
Phượng Các
#145 Posted : Friday, October 14, 2011 2:11:57 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Liêu thái thái
long sàng nếu chẳng long... đinh nhờ dân đóng thuế cho chính phủ bảo trì kĩ lưỡng, thì nằm lên chưa biết đã cái cẳng không chứ dần cái lưng rêm cái mình là cái... cẳng Tongue
giống như mấy bộ xa lông gỗ cẩn xa cừ, nom thì đẹp mà ngồi hổng êm đâu cưng ơi! Big Smile


Chị làm em đâm ra thắc mắc không biết cái nệm được phát minh từ khi nào. Chớ còn theo thấy thì cái nệm chỉ được phổ cập sau này. Trước kia mình cứ nằm giường lót bằng vạt, trên trải chiếu hoặc nằm đi văng (bộ ván hay bộ ngựa).
Phượng Các
#146 Posted : Thursday, November 3, 2011 1:30:01 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)

Universal Studios

Theo thống kê thì chỗ vui chơi này là đứng hàng thứ hai sau Disneyland được du khách chiếu cố khi tới Nam California (hay cả luôn California?). Do nhờ có hai nơi này và thêm địa danh Hollywood mà Nam Calif dành được du khách nhiều hơn là Bắc Calif, chớ theo nhận xét của tôi thì cảnh quan ở vùng Bắc đẹp hơn. Từng nghe nói là nhiều người cứ đòi tiểu bang Vàng này nên được tách ra làm hai. Tôi có ý hỏi han xem nhóm dân ở đâu đòi tách, và lý do gì họ muốn chia hai như vậy, thì một người từng theo dõi tin tức cho biết là đám Bắc đòi tách ra vì phần đó giàu hơn. À, thì ra vì lý do kinh tế! Dân trên đó "kiêu ngạo" đến độ là khi người ta đề nghị mang trồng các cây cọ (palm) ở San Francisco thì họ còn không chịu, vì không muốn khu vực Bắc Calif bị "đồng hóa" với Nam Calif.

Nếu bạn không muốn (hay không có) đi xe hơi thì có thể lấy xe metro Red Line hứơng về điểm cuối là North Hollywood và ngừng tại trạm Universal City và xuống tại đấy. Xong rồi trồi lên khỏi đường hầm, băng qua đường và đón xe tram miễn phí chở lên phim trường.
Lần đầu tiên tới nơi đây cách nay 20 năm có lẽ, tôi đã bỡ ngỡ và khâm phục vô cùng khu vui chơi của nước Mỹ về cơ ngơi và cung cách tổ chức chu đáo của nó. Bây giờ, trở lại nơi đây dĩ nhiên cái nhìn và tâm cảm của tôi đã khác nhiều, không còn hồ hởi phấn khởi, rộn ràng như hồi xưa nữa. Giá vé bây giờ là 62 đô la một người, 79 đồng nếu bạn không muốn xếp hàng và luôn được ngồi chỗ ưu tiên cho các show. Và nếu bạn muốn mua vé cả năm thì chỉ có 77 đô mà thôi. Vậy có nghĩa là chỉ thêm có 15 đô mà bạn được quyền vào vui chơi cả năm sau đó. Dĩ nhiên là họ có trừ một số ngày trong năm. Tình hình này cho phép tôi đoán là phim trường đang cần khách. Có thể vì kinh tế khó khăn, hay vì hiện nay trên thế giới nhiều nước đã có khả năng thiết lập các khu vui chơi hoành tráng không thua gì nước Mỹ. Thời vàng son của California phải chăng đang trên đường đi xuống?

Cái đinh của khu vui chơi này là Studio Tour. Chắc khởi thủy khi thiên hạ tò mò muốn biết phim trường của Hollywood ra sao thì công ty Universal bèn tổ chức ra cái tour này. Sau vì ăn khách quá cho nên công ty mở ra thêm các shows khác để "móc túi" thiên hạ, giống như bên Disneyland mở ra thêm California Adventure vậy. Khách được ngồi vào một cái xe tram và xe sẽ chạy vòng vòng các studios để coi các cảnh giả dựng lên để thực hiện các bộ phim nổi tiếng. Gây ấn tượng nhất là vô hầm có màn ảnh lớn hai bên xe tram để coi đoạn phim King Kong với kỹ thuật 3 chiều. Ai nấy được phát cái mắt kính để xem. Hồi xưa thì coi con búp bê King Kong khổng lồ, bây giờ trở lại thì con King Kong thành phim 3D.
Cái studio tour này tôi đi mấy lần rồi lần nào tôi cũng thấy có một hàng riêng dành cho du khách Tàu (hẳn nhiên là đến từ China). Người Tàu ở China ít biết tiếng Anh cho nên phải đi theo nhóm cho khỏi lạnh cẳng. Lên xe tram có thuyết minh viên nói tiếng Tàu. Vậy ta thấy là China lúc này giàu lắm rồi, dân đi du lịch tràn đồng. Lẻ tẻ vài lần thấy họ cũng có thói thiếu lịch sự, như chen lấn, không tôn trọng người khác Đang đứng chụp hình, thấy các chú thím ngang nhiên vào đứng ngay cái cảnh mình đang bấm hình.
Nếu bạn đi tour này thì nên chọn ngồi phía ngòai bên trái. Lý do là cảnh vật không phân bố đều cho hai bên xe, bên trái thấy nhiều hơn bên phải. Đó cũng là cái bất cập của tổ chức tour.

Một màn trẻ con rất hào hứng muốn xem là Jurassic Park. Mọi người ngồi lên cái xuồng đi qua con sông nhân tạo với các con khủng long hai bên. Nhưng khi xuồng tuột xuống một dốc rất cao thì ai nấy kinh hoàng. Tôi có cảm tưởng mình sẽ bị đập đầu vào trần hang và phản ứng tự vệ là ôm chặt lấy tay vịn. Nhiều người không dám đi, đứng trên bờ nhìn người thân của họ ra đi và trở về. Ai thiết kế trò này thật là ngu xuẩn. Lẽ ra trò dành cho gia đình thì nên nhẹ nhàng một chút. Sao cứ phải thử thách trái tim và cân não của người khác như thế.

Trò Visual Effects cho khán giả biết sự giả dối của một số màn xi nê ma với bối cảnh phía sau như cảnh trên tàu, trên xe, cảnh trên mái nhà, building toàn là giả tạo. Vậy nên khi xem phim nếu đọc thấy phim quay tại các phim trường thì ta biết họ dùng xảo thuật điện ảnh, còn nếu quay cảnh thật ngòai đời tại địa phương nào thì họ cũng có ghi ra. Các phim quay tại cảnh thật bao giờ cũng đôn giá thành lên cao và khiến phim hấp dẫn người xem hơn (như các phim James Bond).
Có một show mà tôi chưa dám xem là Mummy, vì tốc độ của chiếc xe di chuyển tôi e không thích hợp cho trái tim yếu ớt của mình.

Khắp nơi đều có các cửa hàng bán các sản phẩm kỷ niệm liên hệ tới cái show đó. Ngoài ra các hàng ăn cũng có mặt nhiều nơi, tiện cho khách theo đúng với sự tính toán của công ty. Ở ngòai cổng có hẳn một khu phố toàn là các cửa hàng cho khách sắm đồ. Bạn có thể đi shopping ở đây mà không cần phải mua vé vô khu giải trí.

Nói tóm lại thì mục giải trí này đáng đồng tiền bát gạo, có thể nói là rẻ nếu tính thời gian bạn có thể trải qua ở đây. Tuy nhiên, nếu muốn chơi cho hết (hay gần hết) các trò chơi thì đừng đi vào ngày cao điểm (mùa hè hay ngày lễ), bạn sẽ mất rất nhiều thời gian cho việc xếp hàng chờ.


Tonka
#147 Posted : Thursday, November 3, 2011 2:35:30 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các


Universal Studios
Ai thiết kế trò này thật là ngu xuẩn. Lẽ ra trò dành cho gia đình thì nên nhẹ nhàng một chút. Sao cứ phải thử thách trái tim và cân não của người khác như thế.



Những nhân vật trong truyện cổ tích ở Disneyland cũng vậy, như bà phù thủy trong "Bạch Tuyết và 7 chú lùn". Trẻ con còn nhỏ ít đứa nào chịu xem cái show này tại vì bà phù thủy vừa xấu xí vừa hú hét um xùm làm con nít phát khiếp. Rồi những cái rides vô chỗ tối tăm âm âm u u huyền bí. Đúng là ngu xuẩn khi họ làm những cái trò này cho trẻ con mà lại còn gọi là "the happiest place on earth" Big Smile
Phượng Các
#148 Posted : Friday, November 4, 2011 12:19:07 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Có lẽ các trò gây cảm giác mạnh này chỉ thích hợp với bọn tuổi teen. Tuy vậy có lần trên tv chiếu cảnh một camera thu được hình ảnh khách tham dự trò chơi gì mình không rõ, nhưng khách được bó rất kỹ (theo kiểu các trò lộn ngược đầu khi lên cao với tốc độ cực nhanh). Cô gái tuổi teen chịu không nổi và cô kinh sợ hét lên suốt cái ride.

Bọn thiết kế chắc là như không bình thường khi muốn được xem sự hoảng sợ cùng cực của người khác. Chỉ còn biết lắc đầu trước mentality của họ!
Binh Nguyen
#149 Posted : Friday, November 4, 2011 11:07:49 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Có lẽ các trò gây cảm giác mạnh này chỉ thích hợp với bọn tuổi teen.
Cô gái tuổi teen chịu không nổi và cô kinh sợ hét lên suốt cái ride.
người khác. Chỉ còn biết lắc đầu trước mentality của họ!


Blush & Clown Con em ba đứa, chỉ có một đứa thích đi.
Bình có một lần quá tuổi teen rồi cũng thử đi coi cho... biết. Xuống dưới, nhỏ bạn bảo "Lần đầu tiên biết người ta nói 'mặt xanh như tàu lá chuối là như thế nào'! Shocked
Cái point của mấy cái ride này là hét lên suốt cái ride để vượt qua nỗi sợ đó và Blush It works. Cái người không hét lên thì sẽ sợ hơn, có thể đứng tim mà chết, đừng có thử!
Mentality? Clown Vì một năm có đến bao nhiêu là người đi tìm cái cảm giác mạnh đó đó.
BN.
Tonka
#150 Posted : Saturday, November 5, 2011 6:07:00 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
'mặt xanh như tàu lá chuối là như thế nào'! Shocked


Cái này là đỡ đó. Có người xuống là ói mửa, không thì cũng tè trong quần Big Smile
Tonka
#151 Posted : Saturday, November 5, 2011 6:39:41 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
à lại còn những cái trò khác cũng quái đản lắm như là thi ăn cay. Mục đích là để câu khách, quảng cáo ớt nên một số nhà hàng làm ra những món ăn với đủ thứ ớt cay nhất trần đời. Với phần ăn thật lớn và thật cay, ai ăn hết trước thì sẽ được...cái áo T-shirt với danh hiệu "đệ nhất ăn cay", đại khái vậy. Không thể hiểu được. Dĩ nhiên là không chết nhưng cũng ngắc ngoải, hại cái thân. Điên! Big Smile
Phượng Các
#152 Posted : Saturday, November 5, 2011 11:28:21 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Với cái trò thi ăn hot dog và bánh mì cũng thế. Rồi trò nốc bia nữa...Chèn ơi, nếu ai biết quý tấm thân mình......
Phượng Các
#153 Posted : Thursday, November 10, 2011 3:53:33 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Vô trong youtube coi trò Mummy thì ra nó tương tự như Indiana Jones bên Disneyland. Bình còn dám đi mấy trò làm mình xanh như tàu lá không vậy?
Binh Nguyen
#154 Posted : Thursday, November 10, 2011 10:37:24 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Bình còn dám đi mấy trò làm mình xanh như tàu lá không vậy?


Bình thuộc loại người "easy going", gặp ai xúi biểu gì, thấy vui vui là... làm theo. Cái chuyện đó là chuyện lúc mới qua Canada, quá tuổi Teen rồi nhưng còn đi chơi với tuổi Teen, cho nên cũng "act" giống như "điên", ý quên, "teen"! Smile

Sau vài năm, đến tuổi... con gà, ý quên, con kê, à không... cập kê, gặp một thằng bé, cháu chị bạn ở Montreal, rủ axe lên mấy cái ride cao cao, em xúi ảnh đi đi, nếu không là mang tiếng "con gà", ảnh cũng ráng leo lên, vì sợ mất mặt với "người đẹp", xuống tới dưới, ảnh biểu "một lần cho tởn tới già..." Đúng, đến giờ (chắc cũng sắp già rồi), hổng thấy ảnh leo lên nữa. Còn em, sau cái lần đó, vẫn đi Wonderlands với anh chị em họ, trời đất, đi Wonderlands mà không đi mấy cái ride thì đâu còn cái gì để đi? Thế là vẫn liều mình leo lên sau khi nghe anh họ chỉ giáo "Bình cứ hét lên, sẽ qua nỗi sợ nhanh thôi!" Mà nó work thiệt nhưng em cũng chỉ thử vài ba lần thôi, chứ không mê như những đứa trẻ thích đi. Em nhớ có một cái ride, vừa lên cao, vừa xuống nước, đi lên không sao, đi xuống, sợ thiệt, xuống tới dưới, nước bắn tung tóe, ướt hết trơn, anh họ em nói: "What's the hell I am doing here?" he he he... Hôm đó, em đang cảm, mà sau buổi đi chơi về, hết bịnh luôn, hi hi hi... Chắc là cái nỗi sợ nó trị được cái cảm xoàng của mình!? Eight Ball

Rồi sau này, lúc đầu phải đi với mấy đứa con, để dạy cho chúng vượt qua nỗi sợ, đến lúc chúng hết sợ rồi, thì... đến phiên mình sợ! Hi hi hi... đứa nào có gan xếp hàng cả tiếng đồng hồ để đi một cái ride, thì cứ: "go ahead, make my day!" Còn mình thì không phải sợ cái ride nữa mà sợ cả... xếp hàng, lúc nào cũng thấy chúng "rồng rắn lên mây"! Shocked

BN.
Phượng Các
#155 Posted : Saturday, November 12, 2011 2:05:14 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Theo mình nghĩ thì mình chịu không nổi là do cơ thể chớ không phải tâm lý sợ hãi. Mình biết rất rõ là sẽ không sao mà, nhưng tim hồi hộp và thần kinh hoảng hốt. Người càng già thì càng ngán chơi, vì cơ thể họ yếu đi nhiều rồi.
Phượng Các
#156 Posted : Saturday, November 19, 2011 12:46:41 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)


Grammy Museum


Museum nằm ở đường Figueroa. Nếu đi xe công cộng thì xuống ở metro số 7 ngay downtown rồi đi bộ lại. Hoặc xuống ở trạm Pico thì chắc gần hơn.

Tôi vốn không phải là dân nghe nhạc, kể cả nhạc Việt. Thì huống chi là nhạc ngọai quốc. Bản nhạc Mỹ mà tôi thuộc để nghêu ngao hát khi đứng trong nhà tắm là bản Qué Sera...Sera. Tôi thuộc nó vì hồi nhỏ có đi học đàn guitar thì ông thầy cho đánh bản này để tập về nhịp.
Thành ra mà cái museum này là cái mà tôi không bao giờ nghĩ là mình sẽ tới xem. Vậy mà có duyên thì cũng có ngày gặp gỡ. Cái duyên ấy là do tiệm Macys tặng cho hai vé vô Grammy Museum nếu mua đồ trên 100 dollars vào tháng 2. Mà cũng không phải cho tôi nữa, một người bạn cho lại cho tôi, nếu không đi thì hết năm nay sẽ hết hạn. Thấy gần cuối năm rồi, tôi lật đật đi cho khỏi......hòai của. Tongue

Ấy vậy mà khi vô xem tôi lại thấy "có lý". Phần chính là ở tầng thứ tư. Nhìn mà khen thầm. Kỹ thuật bày trí ứng dụng các thành quả tân tiến hiện đại. Vì chuyên về âm nhạc cho nên "bắt buộc" là phải có phần âm nhạc để cho thính giả được gắn máy vô tai mà nghe. Chưa kể các thính phòng để vô đó ngồi nghe cho khỏi bị âm thanh bên ngòai chen vô làm mất hay. Cũng có phần lịch sử phát triển nền âm nhạc Hoa Kỳ (phần này thì tôi mù tịt). Nhưng nhờ rán đứng đọc mà cũng vô đầu được chút chút. Kể cả cái tượng dành cho giải Grammy giờ tôi mới biết hình dạng của nó ra sao.

Tầng thứ ba chưng bày các phẩm vật kỷ niệm của các ca sĩ nổi danh. Lại có thêm các nhạc cụ cho mình thử chơi cho biết.

Tầng thứ hai thì là chuyên đề ngắn hạn. Kỳ này là nói về George Harrison, một thành viên trong ban nhạc The Beatles. Đọc tiểu sử ông thì mới biết là ông rất mặn mòi với một tôn giáo nào đó của Ấn độ. Vậy là trong ban tứ quái này (như danh từ mà người Việt thuở đó vẫn gọi) có tới hai người có duyên với Á châu (ông kia là John Lennon lấy vợ là một người Nhật).
Tầng này cũng có một rạp hát nhỏ, đang chiếu cảnh Tina Turner tham dự hát chung với một ca sĩ da đen nào đó. Trong rạp chỉ có mình tôi, một lát lại có thêm một ông vào xem, nhưng ông lại đi ra, chỉ còn mình tôi ngồi lại. Nhìn lại Tina hoang dã, nghe đâu bà đã bỏ sang Paris ở lâu nay.
Vậy mà tôi thơ thẩn trong đó tới gần 4 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa "thử" hết các điều cần coi, cần nghe trong ấy.
Phượng Các
#157 Posted : Thursday, November 24, 2011 1:19:07 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)




Thanksgiving 2011
Phượng Các
#158 Posted : Sunday, January 8, 2012 3:31:05 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Solvang

Nếu bạn có dịp lái xe Nam Bắc Calif như nhiều người Việt mình thường làm thì nên có lần nào đó đi trên đường 101 thay vì số 5. Từ Bắc xuống gần tới Santa Barbara thì rẽ vào đường 246, bạn sẽ tới thị trấn Solvang, được mệnh danh là thành phố Đan Mạch trong lòng nước Mỹ. Thật là ngạc nhiên và vui thích biết bao khi được trông thấy một thị trấn có kiến trúc Bắc Âu ở nơi xứ Mỹ này. Cảnh vật thay đổi liền khi ta trông thấy các tòa nhà có các khúc cây điểm trang

Solvang - dĩ nhiên - kết nghĩa chị em với một thành phố Đan Mạch, đó là Aalborg. Vừa bước xuống xe bươn bả đi lên lề tôi đã nghe léo nhéo hai ba chị xổ tiếng Đan Mạch với nhau (tôi đoán vậy vì bộ vó của họ, chớ thực tình ngòai vài ba thứ tiếng tôi làm sao phân biệt được vài trăm ngôn ngữ của nhân lọai?). Thị trấn nhỏ thôi, dân số chỉ có trên 5000 người, nhưng đi dạo trên các con đường xinh xinh mà tưởng tượng mình đang đi ở một con phố Bắc âu thì cũng đỡ thèm vì chưa từng đặt chân tới đó.


Phượng Các
#159 Posted : Monday, March 26, 2012 8:06:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Bay cùng chiều quay của trái đất nên chuyến trở lại bao giờ cũng ngắn hơn chuyến đi. Ban đêm của vùng Nam Calif nhìn từ phi cơ nhiều đèn lấp lánh. Không được thấy các buildings như vùng SF, nghĩa là ban đêm thì SF nhìn đẹp hơn nơi đây. Nhưng các con đường thiết kế như bàn cờ, thật là một đất nước giàu có. Cảm giác đó mạnh mẽ nếu bạn đi từ một xứ còn chưa phát triển nhiều như VN (Vậy mà một người quen cho biết nếu so với Ấn độ thì VN còn rất ngon lành). Miên man với những ý nghĩ, hình ảnh, cảm xúc tràn đầy trong tâm hồn. Mới hôm qua đây còn nóng nực, còn muỗi đốt, còn ô nhiễm, còn ồn ào khiến có lúc thấy như nếu không có chỗ trở lại là Hoa Kỳ thì mình sẽ "khổ" biết bao nhiêu. Nhưng nơi đó còn có những người thân yêu của tôi. Hai phương trời cách biệt. Tôi sợ ngòai đường phố của Saigon, nhất là khi chính mình bị kinh nghiệm té xe vì cọ quẹt. Không ngày nào mà đường phố VN lại không có tai nạn chết người. Chính quyền cố giữ trung tâm thành phố còn lề để cho mọi người đi dạo, còn các khu bình dân thì ôi thôi thiên hạ lấn chiếm tận dụng lề đường để buôn bán, để xe khiến tôi ngán ngẩm hết muốn đi ra ngòai. Nhưng nhìn sự kiếm sống vô cùng vất vả của dân chúng, ta còn biết phải làm sao. Tôi chỉ biết là ngay trong cõi người cũng đã có sự khác biệt lớn lao về cái phước. Nói theo đạo Phật thì người ở các nước Tây phương có cái phước hữu lậu rất dồi dào.
Phượng Các
#160 Posted : Tuesday, March 27, 2012 5:52:48 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Lần nào cũng vậy, tôi có mang theo một túi nhỏ đựng thức ăn, phần nhiều là trái cây để ăn cho vui miệng trong thời gian chờ đợi. Và lần nào tôi cũng tự trách mình sao đem lủ khủ nhiều thứ làm nặng gánh hành trang. Lên phi cơ là đã được ăn rồi, thèm khát gì mà lại hay mang theo. Có lẽ ấn tượng ngồi chờ 6 hay 8 giờ tại phi trường Seoul dạo nào làm tôi hay lo xa. Ngồi ở đâu tôi cũng lôi ra quít, mận, ổi, mãng cầu ra ăn, có thêm muối ớt nữa chớ. Ở cái tuổi này mà hay ăn tạp quá, thật là đáng xấu hổ. Không hẳn là thèm thuồng gì nếu custom Mỹ cho mình mang trái cây vào nước Mỹ. Nhớ có lần một con chó ở phi trường đã nhất định không rời một bà nọ, chỉ sau khi lôi ra khỏi túi bà một trái cam thì con chó mới chịu tha cho bà. Chó nhà nghề có khác!
Theo đúng thủ tục check in online, tôi lên mạng trước 24 tiếng đồng hồ để chọn chỗ ngồi trên máy bay. Năm nay tôi có vào một trang mạng tìm bản đồ chỗ ngồi trên máy bay để xem chỗ nào thích hợp. Bận đi tôi chọn hàng sau cùng, hàng ghế sau cùng chỉ có hai ghế, vì nghĩ nếu muốn đi toilet thì cũng ít ngại hơn hàng 3 người. Có bà nọ có cho biết là phải ngồi hàng lối đi vì bà hay đi tiểu lắm. Tuổi già thật đủ thứ bệnh....Đi đâu xa, bậc lão niên nào cũng mang theo cả gói thuốc. Nhưng ngồi hàng cuối lại bị tiếng động từ toilet làm phiền cái lỗ tai, lại thêm khi phi cơ đi vào vùng nhiễu thì mình bị rung nhiều hơn là ngồi ở phần trên của máy bay (?), làm cho tôi phải mấy phen bưng ly nước lên không thôi nó sẽ lật bật như người mắc chứng Parkinson....Cho nên bận về tôi chọn phía trên, miễn sau tránh cái cánh máy bay để được dịp ngó qua cửa kính phi cơ mà ngắm cảnh. Ngồi trên máy bay mà nhìn xuống phía dưới trái đất thật là kỳ diệu. Nhớ lạI thì có lẽ tạo ấn tượng nhất là khi phi cơ bay qua Âu châu vào ban đêm. Thành phố này tiếp nối thành phố khác, đèn nhiều ơi là nhiều. Còn bay qua Thái Bình Dương thì màu đen phía dưới là chủ đạo. Ôi chơi vơi là sự nhỏ bé của thân người. Trong vũ trụ bấp bênh và động loạn này, thì cái thân phận nhỏ bé, yếu đuối của chúng ta tồn tại được thật là cả một sự nhiệm mầu. Người có tôn giáo thì tin sự quan phòng của Thiên Chúa, người tin theo nhân quả thì tin ở duyên nghiệp của cá nhân đó. Hắn không dễ mà chết khi chưa hết nghiệp hết duyên....Nhưng ai đâu biết lúc nào duyên nghiệp mình vỗ vai mình đây, cho nên khi máy bay run lẩy bẩy, mình vẫn thầm niệm kinh. Nếu có chết thì chết trong chánh niệm. Đó là một mục đích của người tu.
Khi chuyển máy bay thì chúng tôi bị trễ tới 30 phút. Nên không còn có dịp xả nước vô bồn ở thành phố transit, nên ngồi trên phi cơ, tôi phải cố chịu đựng đợi cho hai gã đàn ông ngồi ngòai đứng dậy đi tiểu rồi tôi mới đi theo. Tôi phân vân, hay là từ nay mình nên chọn chỗ ngồi bên ngòai cho tiện hơn? Kỳ này đi trên chuyến bay hành khách chung quanh tạo không khí dễ chịu. Không có ai đá sau lưng ghế mình, không có tiếng khóc nhề nhệ của một đấng nhi đồng nào đó (có lần tôi có viết là trong đời tôi sợ nghe tiếng khóc của người ta ghê lắm - cha nào dám viết: "đêm về nghe con khóc, vui triền miên" vậy nhỉ?). Mọi lần tôi còn đem một cuốn sách để đọc, một tập vở để ghi nhật ký, ấy là tôi đã từ chối một cái dụng cụ nghe nhạc vì không thích dùng earphone sợ làm điếc tai mình. Có người sợ các khoảng thời gian trống đến nỗi phải trang bị cho mình đủ thứ đồ để khỏi phải cho trí ở không, không thì họ cũng tìm cách chuyện trò với đồng hành cho chuyến đi khỏi tẻ. Có người ngạc nhiên khi nghe tôi không mang các thứ đó lên theo. Tôi cho họ biết là tôi thử tập "thiền" những khi đó. Bạn có thấy lạ không khi lúc nào bạn cũng muốn cho óc bạn bận rộn một thứ gì đó, không muốn cho nó ở không, hay là sợ cái sự không có đối tượng để cho óc não họat động? Bạn theo đuổi một trò nào đó thực sự là để trốn tránh các giây phút ở không của tâm trí mình. Những người đi tu thực sự là người có thể thưởng thức các giây phút trống vắng của tâm trí. Đó là cái hạnh vô úy đúng đắn nhất, theo tôi.
ngodong
#161 Posted : Tuesday, March 27, 2012 11:01:26 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị về nhà rồi hả ? VN bớt nóng chưa chị ơi !
Users browsing this topic
Guest (24)
20 Pages«<678910>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.