UCLA
Tôi được mời đến dự lễ mãn khóa của một sinh viên ở UCLA. Nếu đi xe công cộng thì người ta có thể lấy xe bus số 2 hoặc xe bus tốc hành 761. Đi xe bus ở California hay ở Mỹ nói chung có lẽ người ta thấy thành phần nghèo là nhiều. Điều này thật khác với ở London, lên xe bus người ta vẫn thấy rất nhiều người mặc áo veston, cà vạt, xách cặp như một ông cổ trắng ngon lành.
Tôi đã đến trường này một lần rồi, nhưng hôm nay đi vào phía khác cho nên có cơ hội thấy nhiều thêm. Nhưng vì sợ trễ, phần trường rộng quá cho nên cứ lo bươn đi cho nhanh, không có thì giờ ngắm nghía các bãi cỏ xanh rờn, các cây tử uy màu tím tuyệt vời. Từ nơi đâu mà người ta lại có thành kiến với màu tím, cho là nó buồn? Có lẽ từ bài hát của Dzũng Chinh chăng, phổ từ bài thơ của Hữu Loan. Từ ngày biết ở Tây phương màu tím là màu hoàng tộc hay dùng thì tôi hết thấy nó buồn
. Và thấy màu tím đẹp sang lên. Nhưng màu tím của hoa tử uy nhạt hơn màu tím hoàng tộc thấy trên y phục của các ông hoàng bà chúa Âu châu. Màu tím này giống màu hoa cà. Nhưng theo tôi sở dĩ người ta thấy thích tử uy khi trổ hoa là vì con số nhiều của nó. Uất kim hương, cúc, bông cải, hướng dương, phượng vỹ v..v...mà trùm hết cả một vùng là thấy mê hoặc lòng người liền. Thậm chí lá đổi màu mùa thu mà chơi hết nguyên một thung lũng là cũng khiến thiên hạ cất công lặn lội tới nơi để thưởng thức và .....chụp hình.
Khu chính của đại học có màu hồng, xây bằng gạch theo kiểu na ná các công trình kiến trúc của Ý, vùng Florence. Nét kiến trúc Âu châu thời trung cổ này làm cho trường mang vẻ cổ kính và... hàn lâm (!).
Tất cả các phân khoa đều làm lễ ra trường trong ngày này và làm riêng biệt theo từng khoa chớ không làm chung cả trường như tôi tưởng. Có khoa làm trong hội trường, có khoa làm ngòai trời. Khoa tôi tham dự thì tổ chức ở trong. Thân nhân của tôi đã dành chỗ sẵn cho tôi. Ngồi nói chuyện râm ran một lúc thì buổi lễ diễn ra. Các thủ tục thông thường như bất cứ buổi ra trường nào khác. Diễn văn của khoa trưởng và các vị khoa mục chức sắc khác. Họ được ngồi trên hàng ghế danh dự trên sân khấu. Có điểm đặc biệt là nhờ có màn ảnh nên phần giới thiệu được chiếu lớn trên màn ảnh. Sau đó là phần xướng danh các sinh viên và người giới thiệu đọc các lời lẽ của họ (như cám ơn cha mẹ gia đình bạn hữu) với các hình ảnh do sinh viên chọn lựa đưa lên. Có người nói đùa, có người ngắn gọn hơn, có người đưa hình cả gia đình, có khi chẳng có hình gì cả. Thành phần chủng tộc thì rải đều cho các sắc dân. Dựa vào tên họ và các nét hình thể tôi thấy đủ mặt
: Tàu, Nhật, Đại Hàn, Việt Nam, Thái Lan, Trung Đông, Ấn độ, Phi Luật Tân, Do Thái ....Người da trắng (như mình thường gọi Mỹ trắng) lại ít hơn tôi tưởng, nhưng sinh viên thủ khoa là một cô gái người da trắng, lanh lẹ, thỏai mái. Khi mỗi người được kêu tên thì sinh viên bước lên sân khấu, được một vị khoa mục bắt tay hay ôm, và bên dưới thân nhân của họ đứng lên vỗ tay hay rú lên mừng cho người thân mình. Có nhóm thì hai ba người, có nhóm thì cả gần 25 người - như nhóm tôi.
Sau khi buổi lễ kết thúc thì chúng tôi kéo nhau ra ngòai chụp hình. Tuy ở cuối phòng có đãi bánh nhẹ và nước ngọt, nhưng chúng tôi để bụng để đi ăn sau đó. Nơi hẹn là một tiệm ăn ở khu Đại Hàn trên đường Wilshire.
Một góc của UCLA