Chiếc quán tiêu điều, anh với điếu thuốc bỏng tay, với giọt cà phê cuối cùng cạn quánh, với trống vắng... và với mưa... Giá bây giờ, em đó, ngay khung cửa, bé bỏng trong chiếc áo mưa ướt sũng, đôi mắt trong đen nhánh sau bệt tóc dài quấn quít khuôn mặt....
Mong em đến một lần, như cơn mưa chiều nay, dầm dề, bất tận, cho ta... "quên mất đường về"...
Em đến thăm anh một chiều đông
Em đến thăm anh một chiều mưa
Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều
Em đến thăm anh người em gái
Tà áo hương nồng
Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh
Em đến thăm anh chiều đông giá
Em đến thăm anh trời mưa gió
Đường xa lạnh lùng
Mặt nhìn mặt, cầm tay bâng khuâng không nói một câu
Lời nghẹn ngào, hồn anh như say như ngây, vì đâu?
Gió đưa cánh chim trời
Đó đây cách xa vời
Chiều vui mưa ướt cánh
Khá thương kiếp bềnh bồng
Dẫu khắng khít đôi lòng
Chiều nào em xa anh!
Có hay lúc em về
Gót chân bước reo âm thầm
Trên đường một mình ngoài mưa, mưa như mưa trong lòng anh
Lòng bồi hồi nhìn theo chân em, chìm trong ngàn xanh
Ta ước mơ một chiều thêu nắng
Em đến chơi quên niềm cay đắng
... và quên... đường về.
tk, bài này không có nhạc, vậy xem đỡ nhé!