Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Vạt Nắng Sân Chùa
ChieuHoang
#1 Posted : Thursday, October 28, 2004 4:00:00 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Neten Rinpoche

Người ta thường cho thày là một vị Tulku, chỉ cho những vị đã từng tu tập từ đời trước và có nguyện trở lại tái sanh trong cõi người. Do sự kính mến, ngoài cái pháp danh của thày là Neten, họ thường kèm theo chữ "Rinpoche" (có nghĩa là cao quý). Neten có phong tư rất hiền hòa và từ bi, thày có nhiều Phật tử, và những buổi lễ lớn thày ban thường có rất nhiều tín chúng tới tham dự.

Năm lên bảy. Một vị sư già đi ngang và quả quyết Neten là một vị Lama đã từng tu tập nhiều kiếp, nay có nguyện tái sinh trở về cõi người này. Sư còn bảo, trong tương lai, nếu Neten chọn đi trên con đường đời sẽ là một người rất thành công, còn nếu đi theo con đường tu hành thì sẽ trở thành một vị đại đạo sư nổi tiếng. Cha mẹ Neten rất hoan hỷ khi nghe tin này, lập tức họ đưa Neten đến một tu viện lớn nổi tiếng của người Tây Tạng ở Ấn và xin cho Neten được xuống tóc, quy y. Neten nhớ rõ lòng mình lúc ấy. Thật bồi hồi, sung sướng và xúc động tới độ không thể cầm được nước mắt.

Quả nhiên, thày rất thông minh, tựa như người đã từng học qua, nay chỉ ôn lại mà thôi. Dụ như một đoản kinh rất khó nhớ, đối với các vị tu sĩ khác cần phải một thời gian dài mới có thể lãnh hội được thì đối với Neten, chỉ khoảng vài ngày thày đã hiểu cặn kẽ và thuộc lòng. Vị bổn sư của thày rất hài lòng về việc đó, càng quý mến và kỳ vọng ở Neten nhiều hơn nữa.

Năm mười bốn tuổi, Neten thọ giới tỳ kheo. Năm hai mươi hai tuổi, thày xong bằng tiến sĩ Phật học (sau khi đã trải qua tất cả những sự thử thách và tranh luận). Thày được hội kiến với đức Dala Lama nhiều lần. Năm ba mươi tuổi, thày bắt đầu đi khắp nơi thuyết pháp... Danh thày nổi như cồn, tín chúng còn gọi thày bằng một cái tên Lama thân mến...

Dòng đời cứ xuôi chảy...

Một hôm, thày bổn sư muốn ủy nhiệm Neten đến trụ trì một ngôi chùa mới xây ở tận một tiểu bang xa xôi bên nước Mỹ. Tâm thày dường như không vui. Có lẽ thày không muốn xa vị bổn sư mình. Ngoài lý do đó, hình như còn một lý do nào mà thày chưa biết rõ, chỉ thấy tâm xao động, mà sự sao động đó thày không sao dằn được. Chẳng biết điều lành hay dữ. Tối đó, thày ngồi nhập định, xem xét tìm hiểu nguyên nhân. Thày chỉ thấy một đám mây đen lởn vởn trên bầu trời. Nó mờ nhòa, không rõ. Chỉ biết sẽ có điềm họa sắp đến, mà chẳng biết đó là điềm gì. Ðịnh bụng, sáng ra thưa với thày bổn sư xin được ở lại học tiếp và xin ngài ủy nhiệm một vị khác. Nhưng, ngẫm nghĩ, nếu đó là nghiệp quả phải trả, thì cũng nên dứt khoát trả hết trong kiếp này... Vì ý nghĩ đó. Thày quyết định tuân hành bổn sư mình...

(còn tiếp)
ChieuHoang
#2 Posted : Tuesday, November 2, 2004 5:17:50 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

* * *

Phái đoàn đi đón Neten Rinpoche ngoài phi trường gồm năm người. Ba nam, hai nữ. Họ đứng thành hàng dọc dâng tấm khăn trắng (một truyền thống của Tây Tạng khi gặp một vị Lama đạo hạnh). Thày nhận khăn rồi lần lượt quàng lại lên cổ để ban phước lành cho người dâng khăn. Tới người cuối cùng là một nữ nhân. Dù không nhìn rõ mặt, vì nàng dâng tấm khăn lên ngang mày . Thày chỉ nhìn thấy đôi bàn tay trắng mịn với những ngón thon dài, nhưng thày cũng nhận ngay rằng, đây chính là điềm họa cho mình. Thày hơi khựng lại một thoáng. Nhưng, tâm trở lại bình tĩnh, thày khẽ nhận khăn rồi choàng lại lên cổ nàng. Lập tức, nàng chắp hai bàn tay vào nhau, khuôn mặt nhìn xuống, lưng hơi khom lại tỏ một thái độ cung kính. Thấp thoáng, thầy thấy một khuôn mặt son trẻ, với đôi mắt đen nhánh như mắt con chim câu...

Nàng khá đẹp. Nét đẹp dịu dàng của dân gốc Á. Mái tóc dài, mướt như một dòng suối. Trông nàng có một nét rất quen thuộc nào đó, nhưng tuyệt nhiên thày không nhận ra được mình đã gặp nàng ở nơi chốn nào. Năm người đi đón thày đều là người Việt. Họ vừa líu ríu theo chân thày vừa kể cho thày nghe những sinh hoạt ở Mỹ. Ông Ðoàn, người trong ban chấp hành của chùa, tường trình ngay:

- Thưa Neten Rinpoche , vì còn một vài trục trặc về giấy tờ, hiện tại chùa chưa thể xin được để thày có thể thành thường trú dân tại đây. Nhưng chúng con xin được visa, thày có thể ở tại Mỹ sáu tháng. Trong khoảng thời gian này, chúng con sẽ cố gắng xin thẻ xanh cho thày.

- Ðược. Chuyện ở lại còn tùy có đủ nhân duyên không. Tôi hy vọng trong thời gian ở đây. Mọi sự sẽ tốt đẹp...

Con đường từ phi trường về chùa cũng khá xa, mọi người nói chuyện ríu rít. Nhưng nàng chỉ dõi mắt ra ngoài cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ chảy ngược xuôi, tuyệt nhiên nàng chẳng nói lên lời nào. Hình như nàng cũng chẳng chú ý gì tới vị thày cho lắm. Ông ta trông còn quá trẻ - nàng nghĩ - chẳng biết sự tu chứng của ông tới đâu.....


Những tuần lễ kế tiếp, Neten Rinpoche ban một loạt những buổi lễ quán đảnh. Tín chúng đi dự rất đông. Vì người thông dịch từ Anh ngữ sang Việt ngữ đi xa, nên tình cờ nàng lại được bầu làm thông dịch viên tạm thời trong khi chờ đợi. Nàng rất sung sướng vì được lựa chọn, đồng thời thật hãnh diện, vì từ hồi nào tới giờ, nàng chưa bao giờ làm được một việc gì hữu ích cho ai. Nay, tự dưng nàng lại được đề cử và nhất là được thân cận với một vị đại đạo sư đầy đủ phẩm hạnh, chẳng ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy mình rất quan trọng....

Trong việc thông dịch, thày dành rất nhiều thời gian để giải thích thêm những danh từ Phật học nàng chưa hiểu rõ, nên nàng thường dành một ít giờ trước buổi lễ, hay những buổi giảng lên gặp riêng thày, tóm tắt ghi chép những gì thày muốn giảng. Tuy chưa làm thông dịch viên bao giờ, đôi khi gặp những danh từ chuyên môn làm nàng lúng túng, nhưng vì có được một kiến thức rất khá về Đại thừa, và nhờ sự kiên nhẫn của Neten Rinpoche, cộng với lòng mong học hỏi, trí thông minh, chịu khó của nàng nên cũng hiểu được ít nhiều những gì thày muốn nói.


Tình thân giữa Thày, trò ngày càng đậm. Khác với ý niệm đầu tiên nàng gặp Neten Rinpoche tại phi trường. Ngược lại, nàng nhận ra rằng, cái ông thày này thật đáng nể. Ông có thể đọc suốt được tư tưởng của người đối diện. Hơn thế nữa, hình như ông có thể nhìn thấy được một vài điều của quá khứ và tương lai. Nhưng chẳng bao giờ ông nói, các nhóm đệ tử biết được đều do sự tình cờ rồi họ kháo nhau thêm, từ một thành mười, từ mười thành trăm, tô điểm vị thày mình thêm huyền hoặc... Nàng bắt đầu tâm phục, khẩu phục vị sư trẻ này. Lối hành xử của nàng cũng tỏ vẻ tôn kính và yêu mến thày hơn.


Một buổi sáng. Trong sân chùa ngập nắng, thày Neten thấy nàng mặc chiếc áo dài Á đông bước vào cổng chùa, khuôn mặt rạng rỡ ... Nhìn thoáng, thày có cảm tưởng nàng chính là vạt nắng đầu ngày, thày thấy lòng rung động, bàng hoàng, cảm nhận pháp giới này không phải một, cũng không phải khác, nó thật chập trùng biến hiện. Có phải chăng, người thiếu nữ kia đang "biến" thành vạt nắng hòa nhập với bản thể nhất như của vạn pháp? Thày nghiêng tâm nghe lòng mình rung động, rồi với sự phản xạ máy móc của nghiệp dư còn đọng lại trong tâm, thày vội vã bước ra sân "đón" lấy vạt nắng ấy. Cả hai nhìn nhau. Kỳ diệu thay, thày có cảm giác mình cũng biến thành ánh nắng chan hòa, hợp với vạt nắng vừa xuất hiện thành nhất thể như nước hòa với sữa. Trong phút giây mầu nhiệm ấy, ngôn ngữ quả là "bất khả ngôn thuyết"...

Hình như người nữ cũng cùng trong một tâm trạng ngây ngất ấy. Nàng thốt lên với một giọng tràn đầy xúc động:

- Thày ơi........

Nàng loạng choạng muốn té quỵ, thân người mảnh mai như muốn đổ ập về phía Neten. Bằng một phản xạ tự nhiên, máy móc, thày Neten vội đưa tay ra đỡ. Cùng lúc thày cũng đủ tỉnh thức để lùi lại một vài bước, tránh cho toàn thân nàng dựa hẳn vào mình, giọng thày lấy lại bình tĩnh, hỏi khẽ:

- Chị có sao không?

Thiếu nữ ấp úng:

- Không...không....!! Bỗng dưng..., con chỉ.... thấy... một niềm... xúc động tới muốn....bật khóc...

Vì sự tự trọng. Nàng cũng vội vã lùi lại làm cho thân mình bị mất thăng bằng, lảo đảo. Hai bàn tay dơ ra gần chạm nhau lại bị vội vã rụt về. Cả hai đứng nhìn nhau trong suốt chiều sâu của tâm thức. Hốt nhiên, Neten Rinpoche đọc được trong ánh mắt nàng cả một khung trời vừa sụp đổ, trong đó cưu mang một nỗi đau đớn tận cùng của của sự thất vọng và yêu thương...


Sau buổi sáng hôm ấy, phong tư của Neten Rinpoche hình như không có gì thay đổi. Nhưng nếu để ý kỹ, trong những hành động và cách cư xử - tuy kín đáo - nhưng thày cũng dành cho nàng một sự chăm lo đặc biệt hơn, cùng với lòng bi mẫn như lúc nào cũng phủ chụp xuống nàng. Thày vẫn gặp nàng trước những giờ thuyết pháp. Nhưng có lẽ thày tránh không muốn gặp riêng nàng ở bất cứ chỗ nào trong chùa. Còn riêng nàng, gần như một huyền lực của nghiệp cũ đã chín mùi. Dần dà, nàng bỗng nàng nhận ra một điều "khủng khiếp", nàng không thể sống thiếu thày, nàng bỗng thấy mình có một nhu cầu rất cần thiết mỗi ngày là phải được gặp thày, phải nhìn thày, nghe thày nói, ngắm thày cười, hay chẳng cần làm gì, chỉ cần phục dưới chân thày nghe thày lần tràng hạt với những câu chú như một chuỗi âm thanh dính liền nhau không dứt. Tệ hơn nữa, trong tận cùng sâu thẳm của tâm thức, nàng khởi tâm muốn "chiếm hữu" thày cho riêng mình, cảm giác chiếm hữu ấy mạnh tới độ nàng nàng cảm thấy rất khó chịu và ghen tức khi thấy thày nói chuyện vui vẻ với những người khác. Những lúc như vậy, tâm nàng thật bồn chồn, không yên và cực kỳ đau khổ. Biết điều đó là xấu, nhưng nàng thực không thể cưỡng nổi sự ghen tuông. Một hôm lên chùa sớm, định vào chào thày thì nàng đã thấy có một chị Phật tử khác đang trong phòng trò chuyện, chẳng biết chị nói chuyện gì mà nàng nghe tiếng thày cười hòa với tiếng cười ròn rã của chị. Buồn bã, nàng ra ngoài sau hè ngồi khóc. Khóc chán, nàng lại thò đầu vô xem chị Phật tử nói chuyện xong chưa. Vẫn thấy chị ngồi thụp dưới chân thày nói cười vui vẻ. Nàng thấy tim mình quặt thắt lại. Nàng cũng thấy mình thật vô lý khi cứ quẩn quanh trong một ngõ cụt như thế. Trong lúc này, hình như những giáo lý của Phật mà nàng học hỏi từ bao lâu, cứ chảy trôi theo dòng nước mắt, chẳng giúp được gì cho nàng mấy đỗi.....

Nhưng nỗi buồn không hẳn mãi mãi sẽ là. Nó chính là "mặt bên kia" của niềm vui. Ðôi khi nàng được thày cho tham gia vào công việc của chùa, như việc tô những bức tượng Phật. Thật lạ, chẳng hiểu những tượng Phật đó ở đâu ra mà đầy cả bàn. Mỗi bức cao khoảng một tấc, đủ các vị Phật với những thế ngồi khác nhau. Nàng ngồi xà xuống và hỏi thày với giọng đầy khích động và ngạc nhiên:

- Ôi chao.... Tượng Phật ở đâu nhiều thế. Cho con tô với nhé?

Vị thày ngước nhìn người thiếu nữ đọc được tất cả sự khích động trên đôi mắt ngây thơ của nàng, thày cười:

- Ðược! Nhưng chị tô có khéo không? Tô tượng cũng là một hình thức thiền định và quán tưởng. Lại nữa, có một vài chỗ phải rất cẩn thận, không được tô lem nhem, nhất là điểm nhãn Phật thì lại càng phải khéo léo lắm!

Sợ thày đổi ý. Nàng nói ngay:

- Con làm được mà!

Nàng sung sướng vô cùng khi được ngồi bên thày như thế. Ban đầu thày cho nàng tô những phần dễ, thấy nàng tô khéo, thày cho tô phần tóc (một chút xíu phần trên trán, nơi đó nếu không khéo sẽ bị lem qua vương miện trên đầu). Nàng thích nhất ngồi tô thân thể Phật một màu vàng ròng. Tô lớp đầu không thấy vàng mấy, nhưng nếu kiên nhẫn tô lên từng lớp chồng nhau, đợi lớp này khô, lại tô thêm lớp mới cho đến khi có một mầu vàng óng đẹp như một khối vàng thật. Nàng thích tới độ mê mải làm mãi tới gần bảy giờ tối mới chịu về. Trước khi về, nàng khoe với thày "công trình" mình vừa làm cả ngày. Một tượng Phật Thích Ca, một tượng của ngài Quán Âm. Cả hai tượng đều có một màu vàng óng trông rất đẹp mắt...

Niềm hạnh phúc của nàng bị cắt đứt khi người thông dịch viên cũ trở về. Nàng không còn có cơ hội gần gụi thày nữa. Nàng nhớ thày, sự nhớ nhung kỳ quặc đến độ nàng cảm thấy hổ thẹn và mặc cảm, nghĩ rằng, mình chính là con ma nữ đến quấy rối người tu hành. Lòng nàng luôn luôn cảm thấy đau khổ và buồn sầu. Ðau khổ vì biết rằng, tình yêu (nếu có) của mình chính là một tình yêu bệnh hoạn và mù quáng vì nó đã đặt không đúng chỗ. Buồn sầu khi biết chắc rằng mình đã chẳng ít nhiều gì cũng đang tạo những nghiệp xấu, ác... Vì sự mặc cảm ấy, nàng thường có thái độ tránh né và không dám đến gần thầy nữa. Nhưng vì lòng nhung nhớ cứ dâng đầy, nên chẳng bao giờ nàng bỏ một thời thuyết pháp nào cả .

(còn tiếp)
ChieuHoang
#3 Posted : Friday, November 5, 2004 3:21:06 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

***

Một buổi chiều, sự nhớ thương gần như không còn chịu đựng được nữa. Nàng lang thang xuống phố, mua ba cành hoa Lilly trắng đem lên chùa dâng thày. Cảnh chùa vắng vẻ, nàng bước vào với nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Nàng ôm chặt ba cành hoa trước ngực như một sự chở che, ngăn cấm mình phạm tội. Các thày nhỏ chắc đang ở sân sau chùa trồng tỉa, chỉ còn lại Neten Rinpoche ngồi trong một phòng cạnh chánh điện đang tô các tượng Phật. Nàng bước vào với một thái độ của một kẻ phạm trọng tội, mặt người nữ tái xanh, rụt rè và lắp bắp:

- Con đem.... dâng thầy mấy... cành hoa.... Lilly... trắng...

Neten Rinpoche ngẩng lên, ánh mắt từ bi như thấy suốt được tâm tư nàng, thong thả đáp:

- Thật tuyệt diệu. Ta đang đợi chị đến... (Rồi ngắm nhìn ba đóa hoa trắng nuốt, đôi mắt lung linh, hoan hỷ, thày tiếp). Mấy đóa hoa mới đẹp làm sao!!. Chị hãy cắm vào bình dâng lên lễ Phật. Sau quay lại đây, ta muốn cho chị coi cái này...

Thiếu nữ líu ríu làm theo như một mệnh lệnh. Cắm những cành hoa trắng vào bình, xì xụp lạy trước những tượng Phật đang ngồi trên bệ thờ rất trang nghiêm. Chẳng hiểu sao lúc đó nàng cảm thấy xúc động lạ kỳ và nước mắt cứ tuôn như mưa....

Nàng phải đợi một lúc cho tâm lắng đọng mới dám bước qua phòng bên gặp Neten. Thày nhìn nàng chăm chú. Như người đã biết rõ được vấn đề, nhưng vẫn cứ hỏi:

- Chắc chị đang gặp chuyện... khó khăn?

Chỉ chờ có thế, nàng òa lên, nức nở:

- Phải. Xin thày ban bình an cho con...

Vị thày thở dài. Nhìn người nữ một đỗi rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng dịu dàng bảo:

- Có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới chấm dứt...

Vừa nói đến đó, Neten buông tay nàng, dùng cả hai bàn tay mình ôm lấy khuôn mặt người nữ, (dưới dạng hình thức ban phép lành), rồi thày cúi xuống, thấp dần... thấp dần... cho tới khi trán của Neten đụng lên trán nàng....

Do sự gia trì của vị đạo sư. Mọi sự như được hiển bày trước mắt. Nàng nhìn thấy rõ trong một kiếp quá khứ nào đó của chính nàng. Hình ảnh người nữ đang đứng với chiếc áo cánh trắng mong manh. Trên tay cầm ba cành hoa Lilly mầu trắng nuốt. Sau lưng nàng là một khung cửa chói lòa ánh nắng với vườn hoa muôn sắc. Ðối diện là chồng nàng, họ đang trao nhau những ánh mắt thương yêu. Người nữ đặt ba cành hoa lên ngực người nam nhìn chàng say đắm nói khẽ qua hơi thở:

- Anh ạ. Em nguyện sẽ đời đời kiếp kiếp được làm vợ anh và được hạnh phúc như thế này mãi mãi...

Ðôi mắt người nữ ngước lên long lanh. Mùi hoa Lilly thơm ngát đâu đây...

*

Vị đạo sư buông tay, rời trán mình khỏi trán nữ nhân. Nàng xúc động tới độ bật khóc. Nàng nhớ lại tất cả như chuyện mới xảy ra hôm qua. Tim nàng run run như con chim non bị lạnh. Giọng đạo sư trầm trầm:

- Ðã vài đời, vài kiếp, chúng ta từng là vợ chồng và rất sung sướng, hạnh phúc, đã từng được làm thân người, thân chư thiên, nhẫn đến có được những thân vi diệu trên từng trời Phạm Thiên và đã từng hưởng tất cả những sung sướng của cõi nhân gian này... Dẫu vậy, chúng cũng chẳng đem lại hữu ích gì mấy đỗi. Ngược lại, chúng ta cũng đã từng nhiều đời, nhiều kiếp - do sự vô minh, tham ái - mà phải chịu trong thân ngạ quỷ, súc sanh, nhẫn đến ở trong những địa ngục nóng, lạnh để phải chìm nổi trong luân hồi và thọ nhận tất cả những khổ đau. Nay, cơ may trở lại được thân người, tôi lại được gặp em, dẫu trong một hoàn cảnh hoàn toàn đổi khác, nhưng đó cũng là cơ may cho chúng ta gỡ những nghiệp quả từ kiếp trước. Sao em không nhân cơ hội có được thân người hiếm quý này tu tập cầu giải thoát? Sao cứ phải cam chịu loanh quanh trong luân hồi tạo thêm ác nghiệp? Hạnh Phúc ư? Thế nào là Hạnh Phúc? Nếu lấy cái Hạnh phúc của trần gian này để làm niềm vui thì cái niềm vui ấy thật bọt bèo, dễ vỡ....

Vị đạo sư đứng lên. Ông mở tung cánh cửa sổ trông ra vườn. Nắng vẫn còn lung linh trên những đóa cúc vàng hắt lên những ánh sáng cuối cùng của ngày tàn, ánh nắng bên ngoài tràn vào căn phòng bắt đầu tối làm thành một viền sáng quanh thân ông. Ông quay nhìn người thiếu nữ vẫn còn đầm đìa nước mắt thong thả nói rõ từng tiếng:

- Phải. Em vẫn còn vướng với tôi một lời nguyện ước, thảo nào lần đầu tiên gặp em ở phi trường, tôi đã nhận ra được nét thân quen. Nhưng thực tâm tôi không muốn đòi, bởi mọi sự đều đã thay đổi. Tôi đang đi trên con đường tìm kiếm chân Hạnh Phúc cho mình và cho người. Trong tôi, vẫn có tình yêu dành cho em, nhưng tình yêu tôi nay không còn ngừng trên một đối tượng, mà là trên toàn thể pháp giới... Từ sau buổi sáng tôi đón em như một "vạt nắng sân chùa", em luôn luôn là một điểm sáng, một sự thanh khiết, cao quý nhất. Em lúc nào cũng hiện hữu trong tôi, cả trong những buổi cầu nguyện và tôi luôn nguyện em cũng sẽ đạt được chân Hạnh - Phúc ấy. Muốn vậy, em nên xả bỏ tất cả, vì có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới thực sự chấm dứt...

Thiếu nữ òa khóc. Nàng nghe trong tim một sự rạn vỡ... Trong cơn đau đớn tận cùng, nàng cảm nhận được tình yêu rộng lớn của vị đạo sư dành cho mình. Nàng hiểu rất rõ rằng nàng không còn một một sự chọn lựa nào khác. Người chồng năm xưa nay đã đổi hướng đi, không còn muốn đi chung với nàng trên con đường xưa cũ, mà ở đó, Hạnh Phúc hay Đau khổ đều tùy thuộc vào sự vô thường, bèo bọt của kiếp người. Nay, nàng cũng phải thay đổi, nàng phải đi tận cùng nỗi khổ đau để vươn lên, để có thể trở thành một "giải nắng thênh thang", nơi ấy, nàng sẽ gặp chàng ở đó...

Chiêu Hoàng

Tonka
#4 Posted : Friday, November 5, 2004 3:55:09 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Truyện hay quá chị CH Smile
ChieuHoang
#5 Posted : Friday, November 5, 2004 4:10:09 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

Truyện hay quá chị CH Smile



Wink Wink Wink

CH
Phượng Các
#6 Posted : Friday, November 5, 2004 10:15:45 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Đề tài đạo và đời thật ra không lạ, nhưng kết quả của bi kịch, tức sự chọn lựa giữa con đuờng đạo hay đuờng đời lại thể hiện nhân sinh quan và thế giới quan của tác giả. Với tác giả Chiêu Hoàng thì ta có thể đoán đuợc kết cuộc ra sao rồi Big Smile, nhưng mà cách thể hiện tình tiết và mô tả tiến trình của cái tâm mới là bản lĩnh của một nhà văn. Gọi sự gặp gỡ của hai trái tim yêu như là một vạt nắng là một ý rất mới mẻ, lạ và hay lắm đó CH.

So sánh với Hồn Buớm Mơ Tiên thì cách thuyết phục của nhà sư trên đây nghe "hay" hơn là cách thuyết phục của chú tiểu Lan dành cho Ngọc. Các bạn có nghĩ thế không? hello chị Linh Vang!
linhvang
#7 Posted : Friday, November 5, 2004 6:02:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chiêu Hoàng viết hay quá, chị PC há? Hôm nọ LV nằm đọc truyện Cô bé và Gã Lang Thang cho Ng nghe, bữa nay thì vừa đọc thêm Sứ Giả Như Lai, và truyện trên (cũng cho Ng nghe).
Không hiểu sao hồi xưa đọc đoạn Lan khuyên Ngọc thì thấy lãng mạn, nhẹ nhàng, dễ thương, đầy lý tưởng, đâu có thấy họ "mất nhau" đâu! Ngọc xin phép Lan được cuối tuần đạp xe đạp lên thăm Lan mà. Smile
Bây giờ đọc đoạn cuối như thế này, thấy buồn buồn đó, vì không hiểu được sâu xa, chỉ biết yêu mà không được gần nhau là đau đớn thôi. Thì tại mình là người bình thường mà.
linhvang
#8 Posted : Saturday, November 6, 2004 12:29:28 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Để LV đăng truyện mới nhất đang đăng sáng nay bên Vietnamdaily nha. Truyện ngắn nhưng mà hơi dài, xin anh chị em kiên nhẫn đọc.
Kinh Kha ơi, truyện "sến" nha. Ảnh hưởng KK, dạo này chị LV viết truyện sến không hà. Smile
ChieuHoang
#9 Posted : Saturday, November 6, 2004 12:57:12 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Đề tài đạo và đời thật ra không lạ, nhưng kết quả của bi kịch, tức sự chọn lựa giữa con đuờng đạo hay đuờng đời lại thể hiện nhân sinh quan và thế giới quan của tác giả. Với tác giả Chiêu Hoàng thì ta có thể đoán đuợc kết cuộc ra sao rồi Big Smile, nhưng mà cách thể hiện tình tiết và mô tả tiến trình của cái tâm mới là bản lĩnh của một nhà văn. Gọi sự gặp gỡ của hai trái tim yêu như là một vạt nắng là một ý rất mới mẻ, lạ và hay lắm đó CH.

So sánh với Hồn Buớm Mơ Tiên thì cách thuyết phục của nhà sư trên đây nghe "hay" hơn là cách thuyết phục của chú tiểu Lan dành cho Ngọc. Các bạn có nghĩ thế không? hello chị Linh Vang!



Cám ơn chị PC đã phân tích khá rõ về bài viết . Thực ra, khi CH viết bài này cốt chỉ để nói nên "nhân duyên và nghiệp quả trùng trùng" trong pháp giới . Nhưng dẫu thế nào thì "tất cả vẫn là MÔT. Trên tận cùng, thì mọi sự đều "Nhất Thể"

Chú tiểu Lan là một nhân vật mới bước chân vào đạo, và có "một lòng tin tuyệt đối" với tam bảo, nên cách hành xử và lối suy nghĩ của nàng có hơi khác với một vị đạo sư đã có ít nhiều sự tu chứng về Tánh Không và thực tướng của vạn pháp .

CH
ChieuHoang
#10 Posted : Saturday, November 6, 2004 1:06:28 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Chiêu Hoàng viết hay quá, chị PC há? Hôm nọ LV nằm đọc truyện Cô bé và Gã Lang Thang cho Ng nghe, bữa nay thì vừa đọc thêm Sứ Giả Như Lai, và truyện trên (cũng cho Ng nghe).
Không hiểu sao hồi xưa đọc đoạn Lan khuyên Ngọc thì thấy lãng mạn, nhẹ nhàng, dễ thương, đầy lý tưởng, đâu có thấy họ "mất nhau" đâu! Ngọc xin phép Lan được cuối tuần đạp xe đạp lên thăm Lan mà. Smile
Bây giờ đọc đoạn cuối như thế này, thấy buồn buồn đó, vì không hiểu được sâu xa, chỉ biết yêu mà không được gần nhau là đau đớn thôi. Thì tại mình là người bình thường mà.



Chị LV và chị PC ơi,
CH rất vui khi nghe được những ý kiến của các chị .

Hồi nhỏ, CH đọc truyện Hồn Bướm Mơ Tiên thấy rất thích và buồn vô cùng, nhưng dẫu vậy, tâm thức cũng cảm thấy nhẹ nhàng làm sao . Con người, ai ai cũng đều muốn hướng thiện, nên kết cuộc dẫu có buồn nhưng cũng gây vào trong tâm thức CH một ấn tượng rất sâu xa .

CH mong các chị cứ tiếp tục cho ý kiến để vừa là một sự khích lệ lớn lao, vừa làm cho những bài viết sau này sẽ còn "hay" hơn nữa .
Smile
CH

Phượng Các
#11 Posted : Saturday, November 13, 2004 2:46:02 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chiêu Hoàng nói vì chú tiểu Lan mới tu nên cách lý giải có "yếu" hơn đạo sư Neten. Dĩ nhiên, trong bàn luận văn học thì mình nói vui vui vậy, chớ lời lẽ của nhân vật (nhân vật chính diện, con cưng của tác giả) bao giờ cũng là lời nói của tác giả. Ai cũng thấy quan niệm của chú tiểu Lan về cái hay của Phật giáo chính là quan niệm của Khái Hưng. Cũng như đạo sư Neten nói về giải thóat thì cũng chính là đạo Phật được thể hiện qua sự lãnh hội của tác giả Chiêu Hoàng. Những khái niệm về Phật giáo qua một người Phật tử thuần thành như Chiêu Hoàng vốn có quan niệm văn dĩ tải đạo (đúng không hở?) thì người ta cũng biết kết cục ra sao rồi, nhưng mà về phương diện văn chương thì cái cách mà tác giả dùng để tạo dựng tình tiết, xây dựng nhân vật, cởi mở nút thắt...thì mới là tài nghệ của tác giả chớ.

Nhân bàn về triết lý trong truyện Khái Hưng, hai chị Linh Vang và Chiêu Hoàng có đọc Tục Lụy của ông không?
ChieuHoang
#12 Posted : Saturday, November 13, 2004 4:04:32 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chiêu Hoàng nói vì chú tiểu Lan mới tu nên cách lý giải có "yếu" hơn đạo sư Neten. Dĩ nhiên, trong bàn luận văn học thì mình nói vui vui vậy, chớ lời lẽ của nhân vật (nhân vật chính diện, con cưng của tác giả) bao giờ cũng là lời nói của tác giả. Ai cũng thấy quan niệm của chú tiểu Lan về cái hay của Phật giáo chính là quan niệm của Khái Hưng. Cũng như đạo sư Neten nói về giải thóat thì cũng chính là đạo Phật được thể hiện qua sự lãnh hội của tác giả Chiêu Hoàng. Những khái niệm về Phật giáo qua một người Phật tử thuần thành như Chiêu Hoàng vốn có quan niệm văn dĩ tải đạo (đúng không hở?) thì người ta cũng biết kết cục ra sao rồi, nhưng mà về phương diện văn chương thì cái cách mà tác giả dùng để tạo dựng tình tiết, xây dựng nhân vật, cởi mở nút thắt...thì mới là tài nghệ của tác giả chớ.

Nhân bàn về triết lý trong truyện Khái Hưng, hai chị Linh Vang và Chiêu Hoàng có đọc Tục Lụy của ông không?



Chiêu Hoàng chưa có dịp đọc truyện Tục Lụy của KH. Câu chuyện ra sao hả chị?

Còn vụ chị bảo "văn dĩ tải đạo" thì CH chưa dám nhận đâu. Chỉ muốn san sẽ với bạn đọc những gì mình đã cảm nhận mà thôi.

Chúc chị có một cuối tuần vui vẻ.
CH
Phượng Các
#13 Posted : Sunday, November 14, 2004 3:01:39 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chuyện "Tục Lụy".... chà, lâu quá rồi nên không nhớ rõ. Hình như ông viết dưới thể kịch, lấy từ một chuyện trong dân gian. Một cô tiên xuống trần, cởi đôi cánh ra tắm suối, nhưng một anh chàng tiều phu thấy nàng đẹp quá nên lén giấu đôi cánh. Cô tiên không còn đôi cánh bay về trời nên sau cùng xiêu lòng làm vợ anh tiều phu. Sau đó cô có con và phải sống một đời nhọc nhằn của kiếp làm người. Một ngày nọ, cô tìm ra đôi cánh mà anh chồng cô giấu kín. Cô mừng quá, vì chỉ cần tháp đôi cánh lên là cô lại bay được về trời, thóat hết mọi phiền não trần gian..... Nhưng nhìn lại đứa con thơ, cô xót xa không nỡ.....

Đọc TL thì mình thấy cõi ta bà này khổ hơn cõi tiên, còn đọc HBMT thì mình lại thấy đi tu làm chi hở cô Thi, thà đi theo Ngọc về Hà Nội để sống trong tình yêu đôi lứa.

À, có một truyện ngắn Đức hình như do Nguyễn Thị Chân Quỳnh dịch thì phải, nói về một vị đạo sư và một cô đệ tử. Vị đạo sư lại "rớt đài" trước cô đệ tử, mà nàng thì cứng hơn. Đó cũng là một tuyệt phẩm, đọc xong mà nó cứ còn lại mải trong tâm hồn mình. Mong là CH có dịp đọc nó!
linhvang
#14 Posted : Sunday, November 14, 2004 4:43:41 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị PC,
LV không nhớ là có đọc cái truyện TL này, vào kiếm mấy websites mà không thấy. Chị biết không? Hằng năm khoảng thời gian này LV hay đọc lại truyện của nhà văn Khái Hưng. Mới đọc lại Đào Mơ.
Chuyện dân gian lâu đời xa lắc, đọc thì cũng chấp nhận, cười khì thôi. Chứ LV nghĩ cái mối tình chồng vợ đó đã không...fair cho cô tiên. Một là cái tên phàm tục đó chỉ là một gã tiều phu...mà đòi mê cô tiên, nghĩa là LV cho gã không xứng với cô tiên đó. Hai là chơi ép cô tiên như thế cũng không phải. Có giỏi thì "tán tỉnh" cô khi cô còn đôi cánh xem cô có chịu ở lại làm vợ mình không. Chắc gã đã biện hộ là vì gã yêu cô tiên quá nên đã phải làm như vậy. Hừm! Ở vùng LV ở, cũng có một ông VN đã nói như vậy. Có vợ ở VN, có hai con còn nhỏ 2, 3 tuổi chi đó, mà gặp cô sau này yêu cái đùng, nói là chưa có vợ rồi dặn bạn bè cũng dấu. Ở với nhau vài năm, khi bắt đầu liên lạc được với người bên VN, mới lòi ra. Hỡi ơi!
Phượng Các
#15 Posted : Monday, November 15, 2004 12:15:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị linhvang,
Hình như là Tục Lụy thất bản rồi hay sao mà ngay cả các cuốn Khái Hưng in lại cũng không thấy có! Khái Hưng còn mấy truyện dành cho trẻ em như Đứa Trẻ Khốn Nạn, Cái Ấm Đất, Cây Tre Trăm Đốt.... cũng không thấy. Ngay như nhà văn Linh Bảo hiện ở Calif cũng không còn giữ truyện Chiếc Áo Nhung Lam của bà. Bà Linh Bảo coi như sống ở nước ngòai phần lớn, đâu có bị nạn đốt sách như các văn sĩ ở trong nước mà cũng không còn giữ được các tác phẩm cũ của bà.

Chuyện nàng tiên mất cánh này cùng với chuyện Từ Thức lạc Thiên Thai có ý nghĩa biểu trưng một quan điểm triết lý nhiều hơn, nếu đem cái tâm cảm bình thường mà mà lý giải thì thấy tức cười quá đi!
ChieuHoang
#16 Posted : Monday, November 15, 2004 12:32:17 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chuyện nàng tiên mất cánh này cùng với chuyện Từ Thức lạc Thiên Thai có ý nghĩa biểu trưng một quan điểm triết lý nhiều hơn, nếu đem cái tâm cảm bình thường mà mà lý giải thì thấy tức cười quá đi!



CH rất đồng ý với chị PC về đều này.
Smile

CH
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.