Nguyên Trinh
Bài thơ này ta chỉ ghi cho mẹ,
Để nói lên niềm hiu quạnh cô đơn,
Để nhắc nhở một thuở nào thơ bé,
Khi mẹ con mình lặng đứng ngắm hoàng hôn.
Mẹ có nhớ đêm ngủ đò hôm ấy,
Trăng sông Hương vằng vặc giọng hò khoan,
Lời ai oán thức đôi bờ sông dậy,
Cô lái mơ tình yêu, cô lái thở than.
Mẹ có nhớ những hồi chuông Diệu Đế,
Tiếng vọng u trầm như điểm nét ưu tư,
Mẹ quằn quại thương người dân xứ Huế,
Sẽ còn gian nan vì chinh chiến, ngục tù.
Mầu đất đỏ đường dốc cao Bến Ngự,
Mẹ xuống xe chậm rãi bước chân lên,
Hay những buổi xe qua cầu Thượng Tứ,
Hồ nội thành, mẹ đứng thở hương sen.
Chiều xứ Huế, trời thay nhiều tấm áo,
Áo hồng tươi, tím ngát, áo xanh mơ,
Đồi Nam Giao chập chờn bóng người đi dạo,
Nghe gió thông tình tứ hát lời thơ.
Mẹ có nhớ góc vườn hoa Thuợc Dược,
Cánh huyền nhung tô thắm chốn thiên thai,
Dáng mẹ u trầm, chắp tay nguyện ước,
Cho đàn con vươn dậy trong tương lai.
Hồ Hương Trang chiều nao trong nước quá,
Mẹ ngước nhìn trời, xin dứt cơn mưa,
Cho người dân nghèo bớt dầm dề, vất vả,
Mắt mẹ ngời khi gặp ánh sao thưa.
Mẹ có nhớ trên bến chùa Thiên Mụ,
Mẹ thường xin mau trở lại thanh bình,
Mẹ vẫn bảo, sợ non sông mình cẩm tú,
Hay làm ghen cả những vị thần linh.
Ngày giờ này quê hương xa vời vợi,
Mẹ dưới mồ có khắc khoải chờ mong,
Như chúng con đây, mong ngày ấy tới,
cho mẹ con mình, cho dân tộc bớt thương vong.
Chờ mẹ nhé, chúng ta chờ buổi ấy,
Phải có một ngày đất nước hết điêu linh,
Người dân Việt sẽ thương nhau,
như chưa ai từng được thấy,
và quê hương mình sẽ trở lại : NGUYÊN TRINH.