Hollywood Bowl
Tối thứ sáu nhân có người quen từ San Jose tới chơi bèn cùng nhau đi coi một chương trình văn nghệ do Diana Krall trình diễn ở Hollywood Bowl.
HB là một rạp hát lộ thiên, được xây dựa vào dãy đồi Hoa Lệ Ước (hay Hồ Ly Vọng theo cách phiên âm + dịch của dân miền Nam thuở trước). Nhờ Calif ít mưa nên mới có loại hình này chớ nếu mưa nhiều thi` chắc không ai dám nghĩ tới\. Và nghe đâu là cũng mùa hè mới có lịch trình diễn chớ trời lạnh quá mùa đông ai chịu cho thấu\. Tôi biết cứ ngoài trời thì dù mùa hè cũng phải thủ áo ấm, vậy mà cũng thấy lạnh khi bầu trời tối lại\.
Để giúp đỡ các khán giả ở xa, ngại lái xe thì người ta có loại hình xe bus tới các địa điểm rải rác trong vùng phụ cận để đưa họ tới nơi\. Có tới 14 địa điểm như vậy như Sherman Oaks, Pasadena, Westwood, Arcadia, Downey, Torrance, Culver City, Lakewood, El Monte, Santa Monica v..v..Thật là tuyệt vời về cung cách tổ chức kiểu này ... . Freeway đổ về khu Hollywood thì lúc nào cũng đông đúc, nếu không nhờ tổ chức kiểu này thì nhiều người phải ở nhà chơi trò khác rồi\. Mướn phim về coi cũng được vậy, nhưng đi ra ngoài xem văn nghệ có cái thú đặc biệt mà ngồi trước màn hình không thể nào so sánh được\.
Xe bus chở chúng tôi tới khu xuống khách. Lơ xe đứng lên dặn mọi nguời là sau khi chấm dứt trình diễn thì mọi nguời nên đi ra, chun qua lối đuờng hầm và lên ngay miệng hầm sẽ thấy xe chờ ngay đó, thời gian chờ đợi là 25 phút.
Tới nơi chúng tôi có cả tiếng đồng hồ truớc giờ trình diễn. Bàn nhau là kiếm cái gì ăn cho đỡ đói ... Có ngay, có mấy tiệm bán đồ fast food ngay tại đó. Tuy vậy con số nguời mang theo đồ ăn lại nhiều hơn là nguời không mang theo. Họ ngồi la liệt ở khắp nơi có thể ngồi đuợc. Tình trạng này cho thấy là khán giả phần đông ít tiền hơn là thành phần khán giả của các rạp hát "chính quy". Ăn xong, vẫn còn dư dã giờ, chúng tôi ghé vào tiệm bán đồ kỷ niệm. Thấy có bán khăn choàng ấm dành cho ai sợ lạnh, các tấm nệm ngôì cho đỡ ê mông vì ghế ngồi bằng gỗ. Nhưng thật ra thì ban tổ chức có cho muớn các tấm nệm ngồi, giá 1 đô một cái. Tôi thấy không cần thiết, cái mông của tôi có một lớp khá dầy thịt hay mỡ gì đó!
Sợ khán giả đi lên mỏi giò, rạp hát có thiết trí hai cầu thang cuốn, đưa tới các độ cao khác nhau của khán đài. Chúng tôi đi lên đó truớc giờ trình diễn chừng 15 phút. Vé hát in từ internet, kỹ thuật tân tiến này làm giảm không biết bao nhiêu là nhân công (khiến cho đội quân thất nghiệp ngày một đông trên thế giới hiện nay!). Tờ chuơng trình bán với giá 1 đô một tập, nhưng cũng ít thấy ai mua.
Đúng 8 giờ. Trước tiên là dàn nhạc công tụ tập lại, mở màn bằng bài quốc thiều Hoa Kỳ, rồi kéo dài hơn nửa tiếng hoà tấu các khúc nhạc êm dịu\Sau đó, ca sĩ chính mới xuất hiện.
Diana Krall là một tay dương cầm và ca sĩ người Gia Nã Đại\. Nổi tiếng vì có giọng trầm contralto, bà đang thực hiện chuyến lưu diễn nhiều nơi trên thế giới\. Nghe đâu bà cũng nổi tiếng lắm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới "biết" bà\.. . Khán giả vỗ tay nhưng không cuồng nhiệt, khán giả có vẻ trung niên nhiều hơn. Ai nấy im lặng thưởng thức, nhưng cũng có vài đứa trẻ khóc thét lên làm mẹ chúng phải bồng ra ngoài\. Ham vui quá mà không tìm ra ai giữ con được nên bồng chúng theo chớ con nít một hai tuổi mà bắt đi nghe nhạc Jazz.
Diana mặc khá sexy, chắc nhờ phải luôn tay đánh đàn cho nên cũng ấm đi\. Bà nhìn thấy xinh lắm, tuy gần 50 mà tướng tá hấp dẫn, có khi có vài tiếng đàn ông con trai ré lên: I love you! Bà trả lời: I love you too, thank you ... Đại loại vậy\. Nghe nói type người bà hay e thẹn (shy) nhưng nghe bà la lên "shit" khi đánh sai một nốt nào đó làm ai nấy cười ầm lên\. Ngoài bà là cây đinh của buổi trình diễn, còn có ba nhạc sĩ, ghi ta, trống và bass cũng trổ tài say sưa làm khán giả hoan nghênh quá\. Chắc ba ông này luôn luôn đi với bà trong chuyến lưu diễn khắp thế giới.
Ngồi một lát thấy lạnh quá, phải mặc ấm hơn một chút thì tốt hơn. Nhớ, dù là mùa hè, nhưng đừng quên mang theo đồ ấm.
Phía trên đồi chỗ chấm sáng là hàng chữ nổi tiếng Hollywood!
Sau bản cuối cùng, mọi người đứng dậy vỗ tay hoan nghinh\. Rồi tưởng là sau đó bộ sậu họ lại ra sân khấu một lần nữa chào nhận tấm thạnh tình của mọi người là đủ, ai dè họ lại ở lại "làm" thêm một bản nữa\. Chúng tôi sợ tình trạng chen chúc khi ra về cho nên bỏ đi một nước\. Không dè ai cũng nghĩ như mình, đi ra cũng phải chen chúc nhau\. Rồi tưởng đâu mình là người đầu tiên leo lên xe bus sau khi chun qua hầm, ai ngờ cũng thấy xe đầy cả người rồi\. Nhưng cũng còn đủ chỗ để ngồi\. Ai tới sau thì chờ chuyến kế\.
Trên xe tôi ngồi kề bên một bà lão, thấy hàng ghế trên cũng có một bà nữa đi một mình ...Mấy bà chịu chơi thiệt, đi một mình cũng dám đi\. Bà kề bên lặng lẽ lấy sách điện tử ra đọc\. Khi gần tới nơi thì bà rút chìa khoá ra, chứng tỏ sẽ lái xe về chớ không có ai đưa đón\. Vọng tuởng xa xôi, tôi nghĩ người Mỹ sống trọn vẹn cuộc đời của họ, cho tới lúc không sống một mình được nữa thì sẽ vào nhà dưỡng lão, chờ ngày kết thúc cuộc sống trên trần gian này ....