Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
NGƯỢC DÒNG THỜI GIAN
Nguyệt Hạ
#21 Posted : Monday, September 17, 2012 4:16:05 PM(UTC)
Nguyệt Hạ

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 7/12/2012(UTC)
Posts: 81
Points: 243
Woman
Location: Phố Núi

Thanks: 19 times
Was thanked: 16 time(s) in 15 post(s)





Mẹ và Rằm Tháng Tám


Mấy chị em châu đầu chung quanh mớ tre được chẻ nhỏ và những miếng giấy bóng kiếng màu đỏ. Chị Hoa tay cầm con dao đang chuốt một thanh tre cho hết những cái dằm chung quanh, chị lên tiếng,
- Bé, lựa những miếng tre chị đã chuốt rồi sắp ra những cây dài bằng nhau nhé.
- Em lấy ra được năm cây rồi, còn thiếu bao nhiêu nữa?
Chị Khuê xen vào,
- Bé muốn làm đèn ngôi sao năm cánh thì đếm đi, tập đếm thử có được không?
Bé ngập ngừng,
- Em không biết phải cần bao nhiêu...
Chị Hoa bảo,
- Bé tưởng tượng đi, một cái đèn năm cánh, có bao nhiêu mặt? mỗi mặt cần bao nhiêu thanh tre? Nhắm mắt lại và nghĩ đến cái đèn thì bé sẽ thấy...

Bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại, im lặng, vẻ mặt tập trung suy nghĩ. Hai chị nhìn nhau cười buồn. Ba chị em đang làm đèn cho mùa tết Trung thu năm nay. Từ ngày mẹ mất, chả còn ai làm đèn với ba chị em, cũng chả có tiền để mua, chị Hoa phải thay mẹ làm đèn và chăm sóc hai em.


Những năm trước, mỗi dịp trung thu, Mẹ đều chuẩn bị đầy đủ các thứ và làm chung với ba chị em. Bố đi làm cả ngày, không kiếm được nhiều tiền, Mẹ phải lo toan nhiều và khéo thu vén nên mọi thứ đâu ra đó. Ba chị em không bao giờ phải thiếu thứ gì. So với chúng bạn, aó quần giày dép không được thứ đắt tiền như người ta nhưng lúc nào ba chị em cũng có đầy đủ tươm tất. Tết Trung thu Mẹ thường tìm tre về chẻ ra và làm đèn cho ba chị em đi rước đèn với con nít hàng xóm. Mẹ để dành giấy bóng kiếng đỏ từ những hộp trà hôm Tết để phất đèn cho các con. Mẹ cũng mua bánh trung thu, ít nhất là một cái bánh nướng và một bánh dẻo. Bé thích bánh dẻo nên Mẹ dành cho Bé nửa cái. Hai chị luôn nhường cho em phần nhiều....


Vậy đó, có lẽ Mẹ lo lắng nhiều quá và nhường nhịn miếng ăn thức uống cho chồng con nên Mẹ ngã bệnh. Bác sĩ tìm không ra bệnh. Bệnh Mẹ hình như không có thuốc chữa. Lúc ấy, nghe Mẹ ho nhiều, mọi người cho rằng Mẹ bịnh phổi. Bác sĩ ở nhà thương cho Mẹ chụp hình phổi rồi uống thuốc. Ở nhà Mẹ phải ăn riêng chén bát... Rồi Mẹ không thở được, lại nghĩ rằng Mẹ bị tim... Nhiều năm trôi qua, nhà có gì Bố bán sạch để lo thuốc cho Mẹ. Mẹ đi nhà thương rồi lại về, rồi lại đi nhà thương trở lại... Mấy chị em nheo nhóc, Bố buồn bã thất vọng bó tay trước sức khỏe Mẹ một ngày một tàn tạ. Bố không còn tâm trí nào để đi làm nữa, bố chỉ quanh quẩn bên Mẹ với hy vọng Mẹ sẽ khỏe trở lại... Ba chị em phải tự lo cho nhau, Mẹ nằm trên giường bệnh mà xót xa chảy nước mắt khi thấy các con mình lôi thôi lếch thếch... Chị Hoa và chị Khuê vẫn đến trường, Bé còn nhỏ nên ở nhà lúc thúc một mình.


Mùa trung thu năm ấy, năm cuối cùng ba chị em còn Mẹ. Mẹ đã ngã bệnh từ ba năm trước nhưng lúc ấy Mẹ thấy khỏe hơn một tí. Mẹ gượng ngồi lên và chỉ cho chị Hoa làm đèn cho Bé. Đi tìm tre trong xóm không khó, chịu khó đi xa xa ra sau vườn nhà người ta thế nào cũng có vài khúc tre bỏ đâu đó dưới đất. Giấy bóng kiếng mới khó tìm. Từ lúc Mẹ đau, nhà không còn Tết nhất gì nữa, lấy đâu có những hộp trà bọc giấy bóng kiếng đỏ? Mẹ chỉ chị Hoa chuốt những thanh tre nhỏ, Mẹ dặn dò cách cầm dao để khỏi đứt tay... Mẹ chỉ chị pha bột trên bếp để làm hồ dán đèn. Năm ấy không có giấy bóng kiềng, chị Hoa lấy giấy thủ công làm lồng đèn nên không đẹp lắm. Bé đã phụng phịu khóc khi thấy chiếc đèn ngôi sao năm cánh không nhìn thấy được ánh nến bập bùng xuyên qua lớp giấy phất bên ngoài. Mẹ và hai chị phải dỗ dành Bé và hứa đến mùa Trung thu sang năm nhất định sẽ có giấy bóng kiếng làm lồng đèn cho Bé. Năm ấy Bé còn nhớ, cả nhà chỉ có một cái bánh dẻo. Còn quá nhỏ, Bé không biết rằng, ở nhà chỉ có thể mua được một cái bánh cho Bé mà thôi !


Đêm hôm đó Mẹ ra đi sau khi các con của Mẹ đi rước đèn về và ăn bánh trung thu, chiếc bánh dẻo cuối cùng Mẹ mua cho các con.

Bố và hai chị khóc than. Bé còn quá nhỏ để biết, để hiểu, chữ CHẾT có nghĩa là gì. Thấy Mẹ nằm yên không động đậy, Bố gục đầu bên giường Mẹ, hai chị khóc nức nở, Bé lay tay từng người hỏi, không ai trả lời cho Bé. Thấy mọi người khóc kêu Mẹ, Bé bắt chước khóc theo, mà không biết tại sao ... Ông bà ngoại, các dì dượng, cậu mợ đến, ai cũng khóc, chỉ có mấy đứa nhỏ cùng tuổi với Bé là vô tư, không biết gì. Hai chị Bé tuy còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu hơn Bé mà biết là mình đã mất Mẹ từ đây.

*****

Bé nghe các dì kể lại, thời còn đi học, Mẹ là hoa khôi ở trường. Mẹ đẹp lắm và học giỏi. Mẹ nói tiếng Tây như gió. Dì Hạnh, bạn của Mẹ, nói,

- Cả trường, không ai dám nói tiếng Tây dù có học, chỉ có Mẹ con, khi mấy ông Tây đến trường, Mẹ ra nói chuyện rôm rốp. Mẹ con đẹp nhất trường và món nào cũng nhất.

Bé tin lời Dì Hạnh chứ, Mẹ nấu ăn ngon nè, món nào Mẹ cũng làm rất khéo, từ món Tây cho đến món ta. Mẹ may áo quần cũng đẹp, đan thêu gì cũng sắc sảo. Bé vẫn còn giữ một cái áo đầm Mẹ may cho Bé lúc đang lững chững tập đi. Trong cái hình Bố chụp Bé một mình, Mẹ để Bé đi ra cửa và Mẹ đứng bên trong màn để đỡ kịp nếu Bé ngã, Bé mặc cái áo đầm trắng ấy và còn thấy được bóng Mẹ thấp thoáng đằng sau tấm màn... Chị Hoa thì còn giữ được chiếc áo len màu xanh lá cây Mẹ đan từ ngày Mẹ còn khỏe. Chị Khuê thì giữ bộ áo dài Mẹ may khi chị rước lễ lần đầu. Tất cả những kỷ niệm với Mẹ Bé không quên một tí nào, chỉ có những món vật dụng thì Bé chỉ có mỗi chiếc áo đầm trắng đó thôi.



Thời gian trôi qua, Bé nhớ thương Mẹ vô cùng. Mỗi mùa trung thu đến, Bé càng nhớ Mẹ hơn. Nhìn đèn nhìn bánh, Bé không cầm được nước mắt. Bé không làm đèn, cũng không mua đèn vì lớn rồi, Bé không đi rước đèn nữa. Nhưng Bé vẫn nâng niu những tấm giấy bóng kiếng đỏ từ các hộp trà. Năm nào cũng vậy, Bé mua một hộp bánh trung thu, lúc nào cũng có bánh dẻo. Bé mang khung ảnh của Mẹ từ trên cao xuống, đặt lên bàn, bày hộp bánh trên đĩa, cắm một bình hoa, nấu một bình trà, và Bé ngồi nói chuyện với Mẹ. Hàng ngày Bé vẫn đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Mẹ, và nói chuyện với Mẹ trong lòng. Nhưng mỗi năm một lần, ngày trung thu là ngày Bé mang khung hình Mẹ xuống và ngồi đối diện với Mẹ. Đây là ngày dành riêng cho Mẹ yêu thương của Bé. Mẹ ơi, con nhớ Mẹ....


Nguyệt Hạ
Mùa Trung Thu 2012




1 user thanked Nguyệt Hạ for this useful post.
viethoaiphuong on 9/20/2012(UTC)
Nguyệt Hạ
#22 Posted : Wednesday, November 14, 2012 5:12:59 PM(UTC)
Nguyệt Hạ

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 7/12/2012(UTC)
Posts: 81
Points: 243
Woman
Location: Phố Núi

Thanks: 19 times
Was thanked: 16 time(s) in 15 post(s)




Mùa Lễ Năm Ấy



Cả nhà lăng xăng chuẩn bị cho bữa ăn ThanksGiving. Năm nay vui vì có anh chị Joe từ xa về. Hàng năm, anh chị không về nên bữa ăn lễ Tạ Ơn thường không đông đủ mọi người trong gia đình. Còn một điều đặc biệt hơn, vui hơn là cả nhà đang chờ đón cháu bé từ vợ chồng bé Út sau bao nhiêu năm mong đợi.

Anh chị Joe về tối hôm thứ tư. Sáng dậy, chị Joe bắt tay vào làm bánh ngọt cho món tráng miệng bữa tối. Cả nhà rộn ràng chung quanh căn bếp nhỏ. Đủ thứ mùi thơm bốc lên và tiếng cười đùa của gia đình sum hợp. Không khí cũng giống như ngày Tết ở quê nhà lúc trước. Mấy chị em chia nhau nấu ăn, bé Út trổ tài làm bánh xèo, món ruột mà chị Joe rất thích. Hôm nọ, gọi điện thoại về chị nói,

-Út nhớ làm bánh xèo hôm đó nghe, không ai làm ngon như em.

-Chị khỏi lo, khi nào về, em làm thật nhiều cho chị ăn mệt nghỉ luôn.

Được lời khen như thế thì dù đang mệt mỏi với cái bụng ngày càng nặng nề, bé Út cũng chịu để làm cho chị mình ăn. Cuối tuần rồi, bé Út đã đi chợ mua đủ các thứ rau thơm và tôm thịt. Hôm nay, ngủ dậy sớm, Út nhặt rau, pha bột, làm tôm thịt sẵn sàng để đổ bánh. Bây giờ nấu ăn bằng bếp gas nên đỡ vất vả hơn, ngày ấy toàn nấu bằng bếp củi nên phải trông lửa cho đều, mất thì giờ hơn nhiều. Vẫn còn nhớ mãi, những ngày mưa gió, không đi học, mấy chị em đội mưa mang gạo đi xay, ghé chợ mua ít tôm thịt và rau, về nhà đổ bánh xèo. Trời mưa, củi bị ẩm, đun lên cứ như là hun khói cho tổ ong, ngồi làm bánh mà nước mắt nước mũi dàn dụa.... Nhưng rồi cả nhà cũng có một bữa ăn thật ngon trong ngày mưa bão.

Chị Năm nấu món cà ri gà, và chị đã cẩn thận mua gà đi bộ để thịt được dai. Nói đến món này thì khỏi chê vào đâu được, những miếng thịt gà được ướp với cà ri dầu vàng óng và chiên sơ lên thơm lừng cùng với những miếng khoai lang bí xắt thành từng miếng lớn cho khỏi bể vụn khi nấu. Nhìn đĩa cà ri lóng lánh màu vàng nghệ, cùng bánh mì nóng bên cạnh, với chanh, muối, tiêu, chưa gì đã muốn nuốt nước miếng cái ực....

Anh Joe không ăn được thức ăn với các thứ gia vị đậm đà như cà ri, hay bánh xèo với nước mắm, ông Ngoại đã lái xe đi mua gà quay ngoài tiệm mang về cho anh. Ông không quên mua thêm mấy giỏ hoa thật đẹp để trang trí. Đến giờ, bàn ăn thịnh soạn với những món đủ màu trông rất đẹp mắt. Mọi người ngồi quanh bàn ăn và không quên dâng lời Tạ Ơn Trên trước khi bắt đầu. Đã khá lâu, cả nhà mới có được không khí đoàn tụ như vậy. Anh Joe cầm máy quay phim, thâu vào trong ống kính tất cả những hình ảnh từ sáng đến giờ.

Gần cuối bữa ăn, anh Joe quay sang hỏi Út,

-Em có biết con em là trai hay gái không?

-Dạ, em muốn để dành ngạc nhiên cho đến ngày sanh.

Bé Út đã biết rồi, nhưng cố tình dấu vì không muốn mọi người mua quà cho con mình. Bé chỉ nói với Ông Ngoại thôi, và cũng chính ông Ngoại đã làm cái vụ bói bằng cách cột chỉ vào chiếc nhẫn cưới cho Bé để đoán là con gái hay trai ....

Mấy ngày sau, anh chị Joe đi về. Trước khi về, anh còn dặn dò bé Út phải lo giữ gìn sức khỏe cho em bé trong bụng. Chỉ là anh rể thôi nhưng anh để ý và lo lắng cho các em vợ thật chu đáo.


Hai tuần lễ sau ngày ThanksGiving, cả nhà đang ngủ bỗng giật mình thức dậy vì tiếng chuông điện thoại đang reng reng.... Bé Út với tay nhấc ống nói trên đầu giường, trong lòng đang khó chịu, không biết ai gọi vào nửa đêm như thế này.

- Hello

Đầu giây kìa, giọng chị Joe đứt quãng,

-Út ơi, anh.... Joe..... chết.....rồi....

Bé Út lặng người, mắt mở to, tưởng mình mơ ngủ nghe lầm.

-Chị nói gì?

Chị Joe lập lại, tiếng khóc lớn hơn,

-Anh chết rồi........

Bé Út nín thở, lấy hết can đảm hỏi chị,

-Tại sao vậy?

và không nghe chị nói gì được nữa vì nước mắt đã trào ra, tai ù đi, Bé Út bắt đầu khóc lớn lên. Chồng Út ngồi bên cạnh vợ đã nghe được tin chẳng lành, đón lấy điện thoại trong tay Út và nói chuyện với chị Joe. Bé Út ngã ra giường và khóc nức nở, câu hỏi tại sao cứ lập đi lập lại....
Vài phút sau, chồng Út đi sang phòng ông Ngoại báo tin cho ông hay. Cả nhà không ai ngủ lại được từ đó cho đến sáng.


Ngày hôm sau, cả nhà sửa soạn đi thăm chị Joe, bé Út muốn đi theo nhưng mọi người không cho vì bụng đã quá lớn, chỉ còn một tháng nữa đến ngày sanh. Đi đường xa nhỡ có gì thì nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Trước khi đi chồng Út dặn dò kỹ lưỡng, và hứa sẽ về trong hai ngày nữa để đưa Út đi bác sỹ như đã hẹn. Ở nhà một mình, Út lại khóc khi nhớ đến anh rễ. Út tự trách mình, đã không cho anh biết con mình là trai hay gái khi anh hỏi, để rồi bây giờ anh sẽ không bao giờ biết nữa....

Hai ngày sau, chồng lái xe về, vừa kịp giờ đưa Út đi bác sỹ. Sau khi khám, bác sỹ thấy có những triệu chứng không tốt nên gởi Út đi sang một bác sỹ chuyên môn khác để khám ngay. Văn phòng bác sỹ kia cách đó một đoạn đường ngắn và nằm ngay trước mặt nhà thương. Vào đó, làm đủ mọi thủ tục, bác sỹ khám xong bảo Út ngồi chờ và gọi điện thoại nói chuyện với bác sỹ của Út. Khi ông đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng, Út đoán có việc chẳng lành. Ông nói,

-Bác sỹ của bà nhờ tôi nói hộ, bà phải vào nhà thương ngay tức thì để giải phẩu lấy em bé ra. Nếu chậm trễ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả hai mẹ con!

Nghe xong, Út rụng rời, tay chân bủn rủn. Út năn nỉ với bác sỹ,

-Xin bác sỹ cho tôi về nhà một tí, tôi chưa chuẩn bị đồ đạc em bé.

-Không được, chồng của bà sẽ mang vào cho bà sau. Chúng tôi muốn bảo vệ tính mạng của hai mẹ con.

Chồng Út muốn được nói chuyện với bác sỹ của vợ. Người bác sỹ này đưa điện thoại và bác sỹ của Út đã giải thích lý do tại sao phải giải phẩu để mang em bé ra. Nguyên do chính là sự xáo trộn tâm lý của Út từ cái chết của anh Joe đã ảnh hưởng đến thai nhi....

Thấy không còn cách nào khác, Út phải đứng lên cám ơn và chào vị bác sỹ ấy. Ra đến xe, Út năn nỉ chồng chở Út về nhà, chống Út không chịu, và khuyên nên nghe lời bác sỹ..... Cuối cùng chồng Út chở đến nhà thờ gần đó để Út cầu nguyện trước khi đi vào nhà thương....

Khi Út đến, các cô y tá ở nhà thương đã được bác sỹ báo trước nên họ chuẩn bị cho Út ngay mà không phải chờ đợi gì. Đến lúc này Út cảm thấy bình tĩnh lắm, hết còn hồi hộp như lúc chiều. Nằm trên giường và được chuyền nước biển có thuốc, chồng ngồi bên cạnh nắm tay Út. Hai vợ chồng mỗi người một ý nghĩ riêng, có lẽ trong đầu anh ấy đang lo sợ không biết vợ con có được yên lành trong ca mổ khẩn cấp này không? Út thì nghĩ đến anh Joe và chị mình. Không biết bây giờ chị ra sao. Sáng hôm nay chị phải đi một mình ra phi trường mang xác anh về bên tiểu bang kia để gặp bố mẹ anh ấy. Út thương chị đang còn trẻ mà phải chịu cảnh đau đớn và tiếc rằng mình không được gần chị trong lúc này. Hai chị em rất gần gũi nhau, nhưng chị phải theo chồng nên đành phải ở xa gia đình. Nước mắt lại rơi rơi....

Đứng bốn ngày sau khi anh Joe qua đời thì con đầu lòng của bé Út ra đời. Thiệp mừng, quà cáp và những giỏ hoa gởi đến thật nhiều. Trong đó có một gói quà của mẹ anh Joe. Kèm theo là một tấm thiệp, bà viết như vầy,

-"Chúc mừng cháu đã có em bé. Trời đã lấy đi con trai tôi và Trời đã cho lại một cháu bé trong gia đình.
Thành thật chúc mứng người mẹ trẻ."

Út lại rơi nước mắt khi đọc tấm thiệp. Nỗi đau của người mẹ khi mất đi đứa con mình lấy gì đền bù được? Trong tâm Út tự hứa, sẽ mang con về thăm bà và mộ anh Joe khi con lớn lên. Những ngày lễ sau đó, không khí trong nhà trầm lặng, nữa thì buồn vì sự mất mát, nữa thì vui vì có em bé ra đời..... Út không thể nào hiểu được, tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng một lúc như vậy, không thể nào so sánh và cũng không thể nào ước ao đánh đổi gì....


Mỗi năm qua, cứ đến dịp lễ ThanksGiving Út lại thấy nao lòng. Làm sao quên được bữa ăn Tạ Ơn cuối cùng có đầy đủ mọi người ngày hôm ấy? Từ đó về sau, mỗi khi có dịp họp mặt gia đình, Út thường tránh không vào chụp ảnh chung với cả nhà. Út rất sợ, lần cuối, anh Joe đã chụp ảnh, quay phim không thiếu một người nào, và anh đã ra đi..... Út không muốn chuyện ấy xảy ra lần thứ hai nữa.




Nguyệt Hạ
ThanksGiving 2011





Users browsing this topic
Guest
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.