Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167 Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
Lá Bay
Chị à! Mở cửa là thấy thu rồi đó, lá đổ cùng sân dòm thôi cũng bắt mệt hà, hồi ở bển sáng sớm nghe xành xạch là biết con nhỏ ở, đã ra sân quét lá.
Mèn ơi! Chị tưởng tui lá ngọc cành vàng là sai nghen chị, tui thuộc loại lá trâm bầu cành khế, lọt vô cái hũ nếp hương, cái này má tui bả biểu là tại ba tui ăn ở có đức, không biết thổi kèn tò tí, hỗng biết chơi đàn kìm, chung thủy một lòng một dạ dới má tui.
Hồi xửa hồi xưa, con gái miệt vườn tóc bóng lưỡng dầu dừa, trộn chung dới mùi lúa, mùi khói lá, bà nào bà nấy thơm hơn ba cái đám nước bông, trong chai xịt xịt bây giờ nhiều lắm nha chị, tui nói thiệt, hễ mang so sánh heng, hỗng biết mùi nào ngon lành hơn mùi nào, lâu lâu tui nghe ba tui chép miệng: “Bà nó giờ sao hết thơm như hồi đó!” Y chang! Ông chồng tui bây giờ hễ quởn quởn xáng lợi đứng gần tui, hít hít tóc tui là ổng càm ràm: “Mùi gì kỳ cục, hỗng thơm!” nghe bắt ghét hông chớ, xà bông ngoại mà ổng chê, ổng tơ tưởng mùi xà bông sả, mùi lá khuynh diệp, mùi bồ kết. Ta nói! Hễ có hổng chuộng, hễ mất cái thèm.
Đó nọ! Chuyện ba cái lá, người Mỹ người ta gọi là mùa Rụng. Con cháu ngoại của tui nó dịch cho tui nghe dị đó Fall – Rụng, Spring – Nhảy; phóng ra, hay thiệt hay nghen chị. Mùa Thu lá ngoài đường rụng xối xả, mùa Xuân cây phóng lộc, bông nhú chồi, tui luận bàn như dậy chị thấy có đặng hông? Câu thơ tui ca hoài mà không nhớ tác giả, tui chắc chắn là thơ của đờn bà con gái: “Xin làm cây cho chim đậu, xin làm cỏ cho lá nằm.” Đờn ông họ không sáng tác đặng ra cái nhẹ nhàng dễ chịu như dậy đâu chị, rồi mấy ổng lên án đờn bà mình “cằn nhằn cửi nhưởi,” nói đặng chị ừa nhịp dới tui cho vui, chớ tui hổng nói ra chị cũng thấy y như tui thấy, phải hông nè. Đờn bà mình nói ra thơ, mấy ổng không hiểu thơ nên cho là đờn bà tụi mình “cằn nhằn cửi nhưởi.”
"Cằn nhằn cửi nhưởi" giống như ba cái lá mùa thu, nó bay tơi bời đẹp ơi là đẹp, đẹp y như bông giấy ném mừng cô dâu chú rể, đẹp y như tóc dài hỗng bới để gió bay. Chị đừng chặn nguồn cảm hứng lãng mạn của tui chớ chị, chị la tui so sánh không giống ai hả, cằn nhằn cửi nhưởi là nói dai, nói tới nói lui, nói chì hòn gạch, nói có mạch có luồng, nói có tuồng có tích, ít xỉn nói thành to đùng, còn trong mùng nói ra tới tháng Giêng, nói y như thượng nghị sĩ chạy đua vô tòa bạch thự. Mà có nói ắt phải có nghe, nghĩa là liên quan tới hai cái lỗ tai, theo môn sinh vật học về cơ thể con người ta, gồm đầu mình và tứ chi, thì phần nghe là thính giác, đem so với hình ảnh đẹp, nhắm vô thị giác, là tui đang so sánh Cộng Hòa – Dân Chủ, so sánh Palin cùng Biden. Lay tỉnh chị ơi! Tui hoàn toàn bù trất chuyện Dân Chủ - Cộng Hòa, chuyện Palin – Biden, ba cái chuyện lớn đó ông nhà tui lo ráo hết đó, chị cho tui bàn tiếp chuyện cằn nhằn cửi nhưởi đám lá thu bay nghen chị.
Hồi còn con gái, tui bày đặt hết kể xiết, tui lượm lá bàng đề thơ lên trển, rồi treo tòng teng trong phòng, đặng gió lùa nó bay bay, ác nhơn nữa tui bắt con bướm bà, cột cọng chỉ ngang eo nó, bắt nó kéo cái lá có đề thơ mang theo. Cha má ơi! Tui kể cho con gái tui nghe, nó la tui là vô nhơn đạo, làm chết khô con bướm bà! Tui cãi là con bướm bay tỉnh rụi sau khi bị tui cột lá đề thơ, chết khô hồi nào? Nó giảng cho tui nghe, cọng chỉ trước sau chi cũng bị dính vô cành cây, dính vô bất kỳ chỗ nào nó có thể dính đặng, suy ra con bướm bị mắc kẹt, suy ra nó chết khô, suy ra tui là con người vô nhơn đạo. Nghe bắt mệt thở ha chị. Tui nói con bướm là con bướm, nó có chết khô vì cái lãng nhách của tui, cũng là một cái chết thiên kiều bá mị, đẹp bội phần, chưa tính đến chuyện bài thơ tui đề, vô tay ông nhạc sĩ nghèo, ổng phổ thơ thành nhạc mang bán kiếm tiền, biết nhiêu mà nói. Rồi con bướm khô được trưng bày trong tủ kiếng, có ánh đèn lộng lẫy huy hoàng.
Mèn ơi! Sao chị cười mém sặc dị chị! Con tui nó cũng cười y dậy đó, nó hỏi tui còn nhớ bài thơ tui đề trên chiếc lá bàng đó hông? Sao không nhớ chớ, tui đọc chị nghe heng: “Thu đi cho lá vàng bai Lá bai cho đám cưới dề.”
Chiếc lá bàng đủ cho tui viết có nhiêu đó đó, chớ nó mà bự hơn ha, tui còn viết thêm dầy nè:
Ngày mơi ngừi em nhỏ bé (là tui đó nghen) Ngồi trong thuyền bông, tình duyên đành đứt.”
Hả! Thơ đó là bài nhạc Lá Đổ Muôn Chiều ha, nhạc của ông Đoàn Chuẩn Từ Linh ha, chị nói thiệt hông đó, tui nhớ tui thả hồn theo lá bay rồi viết mình ên mà chị. Vậy ha, bài ca đó từ trước năm 1950 ha, là tui lấy lời ca của người ta, tưởng thơ của mình ha, là tui tưởng ra tui là nhà thơ ha? Thiệt là ốt dột mà, không nói chuyện với chị, làm sao tui hay ra chớ!
Chị ơi! Chị có biết chị làm tui buồn quá chừng là buồn hông dị chị, lâu nay tui tưởng tui có một bụng thơ, nay tui mới hay thơ của tui là thơ cọp dê, thơ tiềm tàng vì tui nghe nhạc trong máy phát thanh, cái rồi ngày đẹp trời tui viết xuống, tưởng ra của mình.
Mà kệ nó đi, đời mà chị, chuyện gì cũng có nguyên nhơn, không người chất củi, quẹt cây diêm thì lấy gì nó cháy, không có nhạc làm gì ra thơ, mà không có mùa thu mắc chi lá rụng, không tiêu xài phung phí mắc chi mang nợ, không vung tiền cho bà con mượn bậy mắc chi bị giựt, tui nói cho con tui nghe: “Bay không lo đi bầu tìm người tài giỏi lên mần tổng thống, ở đó mà cửi nhưởi cằn nhằn Cộng Hòa không biết chi tiêu, Dân Chủ không biết xài tiền. Thử thả bảy trăm tỉ bay bay coi giống lá mùa thu hay không cho biết, lá bay rồi làm sao kiếm lại con ơi!”
|