Chào ráo mấy chị hen. Nhích qua chúc coi , đặng tui bỏ thúng bánh xuống . Bánh mới vớt khỏi ông lò còn ấm à ngheo. Bánh nhưn đậu kỳ này tui thiêm chúc mỡ hành, mua được mớ đường tán ròng sên tới, màu bánh thiệt có diên có dùng. Còn nhưn dừa tui thiêm ba hột mè rang dzàng ai cũng khen thơm, mấy chị ăn thử coi hen.
Tui chào hỏi là mời ăn, chớ không giống mấy chị chào nhau rồi cừ cười mím chi.
Chị Chiêu Quàng ăn nói nhỏ nhẹ là con người nhơn nghĩa sợ gì chiện đời sống khi lên khi xuống gập gình chớ. Cầu tre khó đi có ông trời độ, người ta đi qua cái ọt đó hông thấy ha. Dòm tới dòm lui , tui có thúng bánh độ nhựt cũng nhờ ông trời , tui ăn ngay nói thẳng, có gì chong bụng tui phe ra gáo không quanh co dòng do nhiều chiện. Í sao mấy chị cười rộ dị, chèn ơi nhiều chiện đây là mang chiện ngừoi này kể cho ngừi nọ nghe đặng người ta sân si , mang chiện bí mực khai lồng lộng giữa chốn chợ hôm chợ xế , mang chiện con gái ế dè bỉu dí mấy con mái xề, mang chiện lề mề của mấy cha già mắc dịch méc cho làng chên xóm dưới. Ba cái chiện đó tui không xía dô ngheo, không nói qua nói lợi ngheo, tui có nói tràng giang sông rạch, nói tới cái miệng dẻo quẹo cốt dừa, không chừa cho bà con nói tiếp , chớ mà mấy chị nhớ coi tui có nói đụng tới ai dị hôn.
Tui khóai chọc cho mấy chị cừoi đặng dui dẻ chẻ chung, đừng có ngồi chè hẻ sau hè dòm buồn thấy mẹ. Tính tui dị đó , hễ buồn tui ga sau hè ngồi phè xuống hàng ba , bà ngoại tui chửi tui gòai cái tội con gái hỗng giữ gìn ý tứ , mà hồi tui sùng tui buồn trong bụng là tui cóc sợ diên hông diên chi gáo , ý dí tứ mần chi khi bụng tui nó buồn dời dợi sơn khê chớ. Cái rồi tui ca : Buồn dào hồn hông tên thức giấc nửa điêm nhớ đường xưa ngừi dìa , đường phố dắng điêm điêm....tui tính ca cho chị Chiêu Quàng dí mấy chị nghe mần quen mà cần cổ tui mỡ đóng , nên thôi hen tui hẹn mấy chị bữa sao hen.
Đó bánh đó lấy nhiêu lấy đi mấy chị. Tui còn thao bột ở nhà , hễ hết tui dìa gói tiếp.