quote:
Gởi bởi NgocDung
Tặng người bạn...
Ngẫm sự đời
Khuya rồi trằn trọc chưa ngủ được
Bâng khuâng cứ nghĩ tuổi đã già
Cuộc đời hơn bốn mươi xuân nhỉ
Sướng khổ, vui buồn chửa buông tha.
Ngày xưa tuổi trẻ bao mơ mộng
Nghĩ cõi đời này chỉ có vui
Bây giờ mới biết trời cao rộng
Bao nỗi ước ao-bấy ngậm ngùi
Nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ bạn bè
Nhớ chùm hoa gạo, nhớ con đê
Đất người trăng bạc, tình cũng bạc
Đời có mặn mà kiếp sơn khê?
Bia rượu không vơi được nỗi buồn
Niềm vui chung sống với người dưng*
Nỗi buồn chia xẻ cùng bè bạn
Tâm sự thâu đêm hết ngọn nguồn
Trăng cũng vô tâm đã lặn rồi
Chỉ có một người vẫn đơn côi
Đêm nay không ngủ nằm thao thức
Chắp vá linh tinh những mảnh đời.
Tháng tháng năm năm nhớ quê nhà
Nợ cơm, tiền áo chửa buông tha...
Cũng định "gửi mình" nơi Đất Khách
Vì đường về ấy quả là xa!

Để rồi tâm trạng cứ đa mang
Nỗi niềm thương nhớ vưỡn hoàn nguyên.
Quê nhà dẫu biết còn nghèo lắm
Mà sao đăm đắm nỗi niềm thương?!

Nếp nhà ngày xưa có mái tranh
Chiều lam khói bếp lượn vòng quanh,
Mẹ gầy tần tảo cùng năm tháng
Thương lắm đàn con ấy đầu xanh!

Trưởng thành con mới bước chân đi...
Xa cả quê hương, bỏ bạn bè...
"Nợ cơm áo" chất chồng lưng mỏi
Lòng con nhớ Mẹ, nhớ tình quê.