I am confused too !
Mèn, sui quá xá nha. Đầu năm đầu tháng mà bị búa một búa như vầy thì thấy ‘sao trời trong mắt em’ luôn nha ! Ôi bà Phan, tui xin rút lại lời mời bà hát duo chung. Sorry, cứ tưởng tui hát cùng tông với bà, dè đâu tông lạc !
À, suy nghĩ một hồi số tui nó cô quả chuyện bạn bè, để đi tìm ông thày tử vi coi cung bằng hữu có sao chi mà xấu quá xá ! Kỳ trước lết đít tới gần cô Hai Bánh Ít xin kết thân cũng bị cổ ‘đè’ cho một cái ngộp thở hết thấy đường luôn. Nghĩ mình vô duyên bạc phận vậy thì tui chỉ biết khóc thầm, mãi sau này thì cô Phượng Các mới tiết lộ, rằng chị Hai chơi trò ‘ cả vú lấp miệng em ’ với Ma-đàm vì chỉ tưởng Ma-đàm là đực rựa giả dạng ! Dà, cả vú lấp miệng em là nói văn chương tao đờn nha, chớ còn thiệt sự là cô Hai cổ chỉ ồn ào la lối thôi, mà chèn ơi, cái miệng cổ càng la càng có duyên dữ dội, vậy mới chết người !
À y hình bà Phan hổng biết chuyện ni ha, vậy tui xin kể cho có đầu có đuôi : Vầy nha, ông Ngô (lại ông Ngô, chán quá xá !) thấy tui đi làm rảnh rang quá nên ổng cho cái địa chỉ Phố Rùm đặng có chi thì vô trỏng mà ‘ bát ’. Trời, rồng mây gặp hội vì bát phố là nghề của nàng. Bát một hồi thì người ta sanh tiến bộ, người ta mới vào Phố thuê miếng đất mở quán làm ăn. Hồi trương bảng hiệu y hình hổng chọn ngày lành tháng tốt và cúng thổ địa nên ... xập tiêm liền ! Tại sao xập ha ? Thì tại vì mình đi vào nơi gió cát chớ sao nữa. Cái bảng hiệu tui chọn thiệt giựt gân đặng câu khách ‘ Câu Chuyện Phố Rùm ’ rồi tui tính theo sâu theo sát từng người trong phố mà mần phóng sự. Nạn nhơn đầu tiên của tui là Ngài ‘ A-Lịch-Sơn đại đế và tứ đại mỹ nhơn ’, ông ni là hàng vương giả nên mần thinh hổng thèm dây dưa với bọn đầu đường xó chợ. Nạn nhơn kế tiếp là Cô Hai Bánh Ít, khúc ni kể phía trên kia rồi khỏi nhắc lại nha. Nạn nhơn thứ ba là ông Tỏi –VN. Ông Tỏi và tui giao tình thắm thiết nên ổng cũng hỉ hả xuề xòa luôn cho được việc. Tới người thứ tư Ba Ếch thì ... mèn ơi, cha nội ni hắn ác ôn quá xá, thêm nữa hắn chuyên nghề ngồi đáy giếng nên tiếng kêu uồm uồm vang xa tới hàng chục dặm ! Mea culpa, ấy cũng lỗi tại mình, hắn hổng sợ Trời thì người thường cỡ tui hắn coi như pha. Vụ này cơ khổ bà Phan ơi, Ba Ếch la làng điếc con ráy luôn. Tui quýnh quáng kéo cửa tắt đèn trả môn bài, xé lease nhà, làm màn ... dẹp tiệm ! (Ai có lòng tốt mang bài này dán qua bển cho Ba-Ếch đọc mà nhức nhối chơi !)
Tái ông thất mã nha, tui tin là vậy. Bốn bài phóng sự ni vô tình lọt vào tay một ông Hàn lâm viện Thụy điển. Ông này nghe nói giỏi ngữ-việt, ổng đọc chúng xong thì đề nghị chuyển ngữ đặng mang đi dự tuyển giải Nobel văn học. Khổ cái muốn ghi danh phải có giấy giới thiệu chính thức của Hội Văn-Bút, mà đám Văn Bút ni hồi đó họ còn mắc cãi lộn đánh lộn chi đó nên rồi chuyện hổng thành. Bởi vậy tới nay danh sách Nobel văn học vẫn còn thiếu tên tui là dzậy !
Tui là con chim bị thương nên rồi thấy cái chi cong cong là tui dọt liền. Mấy cái tên mỹ miều trưởng giả Phượng-Các Linh-Vang Thiên-Thư Chiêu-Dương Anh-Mỹ (còn quên ai hông ta ?) tui e dè vì có với cũng hổng tới. Mấy cái tên trẻ trung ‘ đợt sóng mới ’ Tonka, Smile Solo, Dreamer, Pearl .... tui ưng quá nhưng còn còn e dè ngần ngại chưa dám lại gần. Cô Hai bánh Ít lóng ni y hình giải nghệ rồi nên cổ im re, thúng bánh cổ liệng ngoài đường chưa thấy ra lượm dzìa (Hai Bánh Ít em ơi, sao đành lòng ra đi hổng lời giã biệt !)
Vậy rồi tui bầu bạn với ai trong đây ư ? À, tuy tui chưa tới số (chắc cũng sắp tới nơi rồi) nhưng tui yêu mấy con số cực kỳ, ai có số là tui kết liền : Chín-Út, Anh-Ba, Tư Lái-Đò, Tư-Lé, NămCà Phê, Sáu Thủ thiêm ... Mèn, tui yêu họ ráo hết !
Đâu mấy cô mấy chú ' có số ' chạy ra đỡ đạn giùm tui cái coi. Tiện thể đọc dùm luôn cái bài viết láo lếu trên kia coi tui có ca trật tông hông mà bà Phan bả rút búa ra bửa tui một cái thiếu điều phun máu vậy trời ! Hu hu, bà Phan ơi, sao đành lòng vậy ha bà. Ôi đầu tui đang rịn máu mà tim tui máu cũng rịn luôn !! Ba đâu rồi, chú làm ơn lái cái ambulance mở đèn hụ còi đặng chở giùm tui vô cấp cứu liền hổng thôi ... hổng kịp !
Tiện có Chín Út cho hỏi luôn : Sao tên tui là Mme mà rồi chú em lại bỏ vô bên cạnh cái dấu hiệu đờn ông vậy Chín, ngộ dữ hông ? Hồi ghi danh đâu có cái dấu này ! Cũng tại nó hổng chừng mà bà Phan bả mần thịt tui đó nha Chín. Nếu muốn ‘đổi giống’ thì tui phải làm sao đây ? Có dạy thì phải nói cái chi cho thiệt dễ hiểu nha, chớ còn xài ba cái chữ bí mật mơ hồ thì tui cũng phải ép lòng mà làm đờn ông cả đời luôn cho gọn !
Trời tui đang bịnh quá xá thể, uýnh bài này xong thì tui hết thấy đường (chắc tại mất máu nhiều quá rồi !) Tui mới đi nửa vòng trái đất về nè, bên bển người ta chết dữ nha, dòm rồi hổng bịnh cũng uổng !
TB : Chết cha, xém nữa quên, cũng bởi cái tật lề mề chóp chép, chuyện nọ xọ chuyện kia. Bà Phan, tui ' nhứt trí ' với bà chuyện cởi đồ của mấy mệ ca sĩ. Tui ngửi chúng hổng dzô bà ơi. Dòm chúng lạc đường thấy thương hết sức. Ậy, cũng bởi hổng ai có ý kiến chi, mà có ý kiến không thì vẫn chưa đủ. Bác có dạy rằng 'lý thuyết phải gắn liền với thực tế', tui là em gái Bác đó nha nói cho bà sợ chơi, thành ra tui phải thực hành, rồi chuyện thực hành ở đây là cho chúng ' xập ' (giống tiệm của tui)luôn cho được việc ! Má ơi, từ nhiều năm nay rồi, lúc nào cũng chỉ từng ấy chuyện trở tới trở lui, một hay một nhóm người ca, cùng 1 hay một nhóm người khác chờn vờn xung quanh cũng với ngần ấy động tác, tui ớn quá xá ! Cỡ ông bà già chồng tui (dà, tui đang làm mới ngôn ngũ đó nha, chớ nhắc tới ông nội kia hòai tui cũng chán quá xá !) họ còn siêng năng, chớ đám con nít nhà thì chúng chưa từng để mắt vào. Đám lỡ nhỡ làng nhàng (tui và chả chớ ai nữa, phải thiệt thà khai báo dzậy) thì cố gắng chớ để còn lo chuyện cội nguồn làm gương cho bọn trẻ, nhưng riết rồi tụi tui cũng đầu hàng luôn. Tây hổng ra tây, việt hổng ra việt, té ra chuyện đổi mới phong cách trình diễn của họ dám cũng y chang chuyện đổi mới ngôn ngữ của tui nha, rút cuộc thì ... khỉ vẫn hoàn khỉ (và ông Ngô vẫn hoàn ông Ngô) ấm ách quá xá !
Trân trọng.
(tui chạy dzô sửa lỗi chánh tả bị đọc lợi thấy sai quá chừng luôn. Một hai lần rồi, click xem trước là a lê hấp bài viết biến mất tiêu luôn, tui teo rồi, hổng xem trước chi nữa cho nó thêm hồi hộp. Hồi hộp xong dám hấp hối luôn hổng chừng ! Hỏi ông Chín thì ổng đi luôn 1 bài làm tui thêm ấm ớ ! Tui chán tui quá thể