Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Chopin
viethoaiphuong
#1 Posted : Wednesday, March 10, 2010 4:00:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chopin, Quê Hương và Âm Nhạc

Wednesday, March 10, 2010

[img]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/109627-medium_chopin.jpg [/img]
Bức tượng bán thân nhạc sĩ thiên tài Ba Lan, Frederic Chopin, được trưng bày
tại cuộc triển lãm “Chopin, một người Châu Âu,” từ ngày 9 tháng 3, đến 6 tháng 6, 2010.
(Hình: Olivier Laban-Mattei/AFP/Getty Images)

Tạp Ghi Quỳnh Giao

Trong một bài tạp ghi về Gilbert Bécaud - Ta Sẽ Làm Chi Ðời Ta - để nhớ đến bài “Et Maintenant”, Quỳnh Giao nhắc đến ca khúc “Người đánh dương cầm tại Varsovie” do Bécaud soạn nhạc và Pierre Delanoé viết lời. Ðấy là ca khúc nghệ thuật không mấy phổ biến trong giới yêu nhạc phổ thông của Pháp, và không được thế giới quen biết bằng bài “Et Maintenant” dưới tên Anh ngữ là “What Now My Love”...

Bài “Người đánh đàn dương cầm tại Varsovie” gợi nhớ đến Chopin và đất nước Ba Lan.

Chopin là nhạc sĩ sinh tại Ba Lan, thân phụ là người Pháp, và nổi danh khắp Âu Châu là từ Paris, khi ấy là kinh đô hoa lệ của cả lục địa. Năm nay, từ tháng 3, cả thế giới tổ chức nhiều sinh hoạt kỷ niệm hai trăm năm ngày sinh của Chopin, nhưng ca khúc của Gilbert Bécaud khiến chúng ta nhớ đến một người đánh dương cầm tại Varsovie. Trong cảm hứng của Bécaud, có khi chính là ông thầy của Fréderic Chopin trước khi Ba Lan chìm trong máu lửa và trước khi Chopin trở thành nhạc sĩ thiên tài.

Uống nước nhớ nguồn, xin trước tiên trở lại ông thầy đàn tại Varsovie...

Chopin hay tổ chức mừng sinh nhật vào ngày mùng 1 tháng 3, dù giấy rửa tội tại nhà thờ thì ghi là ông sinh ngày 22 tháng 2 năm 1810. Sau cuộc cách mạng Pháp năm 1789, thân phụ ông qua lập nghiệp tại Ba Lan khi mới 16 tuổi và trở thành người có học, có hiểu biết. Hình như ông cũng hiểu là đứa con thứ nhì của mình, Fréderic, có năng khiếu phi thường về nhạc, như đã được học nhạc từ tiền kiếp. Thân mẫu của Chopin cũng thế. Cha là thầy dạy Pháp văn, mẹ là một dương cầm thủ, và hai ông bà nuôi nấng năng khiếu của Frédéric từ khi còn bé.

Có người giải thích rằng cho đến khi lên bảy, một đứa trẻ vẫn còn có thể nhớ lại những gì tiếp nhận từ tiền kiếp nếu được nuôi nấng trong hướng ấy. Nếu không, đứa trẻ sẽ quên dần, và có khi mất luôn, để rồi sẽ... đi lại từ đầu. Fréderic Chopin có duyên may từ cha mẹ nên năm tuổi đánh đàn, sáu tuổi học nhạc và bảy tuổi viết nhạc, tám tuổi trình diễn, làm mọi người, từ bậc vương tôn cho tới thứ dân của Âu Châu đều khâm phục.

Duyên may thứ hai là Chopin có một ông thầy dạy đàn xuất chúng, đó là Jósef Elsner.

Ông Elsner này biết môn sinh của mình thuộc loại thiên tài và muốn Chopin được bung khỏi lối mòn đã cũ, kể cả khi viết nhạc lẫn đánh đàn, và nhất là không chỉ sử dụng dương cầm. Về sau, Chopin vẫn chuyên về dương cầm, trở thành một diệu thủ virtuoso mà trong một thế kỷ thì nhân loại chỉ có được một hai người. Người kia là Franz Listzt, một bạn thân và cũng là kỳ phùng địch thủ trên phím đàn của Chopin. Chuyện này, kỳ khác thì Quỳnh Giao sẽ lại... tạp ghi.

Nhưng, Chopin có học được phép phóng túng mà thầy Jósef Elsner khuyến khích khi viết nhạc. Nên ông trở thành nhạc sĩ đã thổi một sinh khí mới trong dòng nhạc lãng mạn của Âu Châu, trên cung bậc của cây đàn dương cầm. Ông thầy xuất chúng này không chỉ có vậy.

Ngày tiễn môn sinh rời khỏi Varsovie vào cuối năm 1830, Jósef Elsner điều khiển một dàn hợp xướng hát lên những khúc khánh ca, cantate, để mừng Chopin lên đường. Hành lý của chàng thanh niên ở tuổi đôi mươi có một chén bạc đựng một dúm đất của quê hương. Trong đầu là một lời căn dặn của thầy: có thể phục vụ cho sự quang vinh của Ba Lan bằng nghệ thuật. Chứ không cần bằng cách tòng quân nhập ngũ. Ảnh hưởng của ông thầy cũ vẫn còn được thấy qua thư từ hai người viết cho nhau.

Sở dĩ Josef Elsner có lời khuyên đó vì Ba Lan khi ấy bị dìm trong ách thống trị của Ðế quốc Nga và dân chúng đang chuẩn bị nổi dậy trong biển máu. Chopin ra đi vào đúng giai đoạn bi thương ấy và cho đến chết, vẫn không có dịp hồi hương. Quê hương của ông là âm nhạc và Tổ quốc của ông là Ba Lan. Cả hai đã quyện làm một và là nỗi ám ảnh không rời...

Khi Gilbert Bécaud đánh dương cầm trên giai điệu gợi nhớ Chopin và ngợi ca ông thầy dạy đàn tại Varsovie, rồi kết thúc với tiếng nhạc hùng tráng của bài Polonaise Héroique, “Ba Lan anh dũng,” có lẽ ông muốn kể lại chuyện ông thầy này tại Varsovie. Nhớ lại thì mình càng thấy sự cảm động đầy nghệ thuật của ca khúc.

Ngoài tình yêu thiêng liêng cao quý với âm nhạc và quê hương Ba Lan, Chopin cũng có những mối tình thật đẹp với các nhân vật tài sắc nhất của thời đại. Bền lâu và đẫm lệ là với nữ sĩ George Sand, nhà văn đầy tính chất “phá cách” và phá phách của văn chương Pháp. Thời ấy mà bà ăn mặc và lấy bút hiệu của đàn ông, lại phì phèo xì gà thuốc lá thì quả là ngổ ngáo!

Hơn Chopin có sáu tuổi, George Sand yêu Frédéric Chopin như một thần tượng, một người tình, một người em, thậm chí một người con! Có thể là George Sand mang “Mặc cảm Jocaste” của tâm phân học, và bảo bọc Chopin như một người mẹ...

Mà thiên tài này quả là cần được chăm sóc, bảo bọc.

Người ta thường nói rằng Frédéric Chopin bị lao từ sớm và tạ thế vào tháng 10 năm 1849 tại Paris. Trong thế kỷ 20, giới khoa học ngưỡng mộ ông nên cố tìm hiểu thêm về bệnh lý của thiên tài và nêu giả thuyết là ông bị nhiễm độc nội tạng từ bẩm sinh khiến cơ thể suy yếu dần, nhất là vào mùa lạnh, rồi mất sớm, trước tuổi bốn mươi. Phải chăng cũng như Mozart, các thiên tài không chịu ở lâu hơn với chúng ta? Phải chăng, thể chất yếu ớt khiến nhạc của Chopin có sự lung linh của ngọn đèn trước gió và nét ủy mị của một loài bướm đêm? Nhưng đôi tay trên phím đàn thì vũ bão như muốn trút hết sinh lực vào nhạc, để ra đi trong một đêm Ðông...

Trong 39 năm tại thế, Chopin sống ở quê nhà được hai chục năm. Còn lại thì sống nhiều nhất, tổng cộng là 17 năm, ở Paris. Ông dạy dương cầm, soạn nhạc và kết giao với những nghệ sĩ nổi tiếng nhất tại Pháp. Ông trở thành một biểu tượng cho sự văn minh và nghệ thuật của cả một thời đại và được dân Pháp tôn vinh như một báu vật. Sau khi tạ thế, Chopn được chôn cất tại Paris, nhưng con tim được đưa về chôn dưới chân một nhà thờ tại Varsovie.

Kỷ niệm hai trăm năm ngày sinh của Chopin, chính quyền Pháp muốn đưa di hài của ông vào điện Panthéon của các anh hùng dân tộc Pháp để làm lễ vinh danh, trước khi cùng Ba Lan tổ chức sinh hoạt tưởng niệm và thắt chặt tình đoàn kết giữa hai nước. Một hiện tượng rất đẹp...

Chúng ta có thể còn phải viết nhiều về Chopin, viết cả năm chưa hết. Các sinh hoạt kỷ niệm hai trăm năm cũng vậy, sẽ tưng bừng trong suốt năm nay. Từ Chopin, âm nhạc cổ điển đã đổi khác và nghệ thuật sử dụng dương cầm cũng thế. Quê hương của Chopin thì không, vì sau rất nhiều thăng trầm, vẫn trở thành một xứ sở anh dũng đáng kính.

Nhưng, nói đến Ba Lan quật khởi và Ba Lan vĩnh cửu, người ta không thể không nhớ tới Chopin.

Và nhớ đến lời căn dặn của ông thầy đàn tại Varsovie: Làm cho quê hương vinh quang cũng là thể hiện lòng yêu nước...
viethoaiphuong
#2 Posted : Thursday, March 18, 2010 6:58:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chopin và Liszt - Ðôi Bạn Ðôi Bờ

Wednesday, March 17, 2010

Tạp Ghi Quỳnh Giao

Người học dương cầm để chơi nhạc cổ điển Tây phương thường mặc nhiên xếp loại từ “dễ” đến “khó” là nhạc Mozart, rồi Chopin, sau cùng mới là nhạc của Liszt, một diệu thủ dương cầm.

Có lẽ là tay dương cầm cự phách, Liszt viết nhạc với cảm hứng và trình độ siêu hạng, nên nhạc của ông vũ bão dữ dội và khó trình diễn, chứ không hồn nhiên dễ thương như nhạc Mozart hay lãng mạn như nhạc Chopin, người được tôn là thi sĩ của dương cầm mà cũng là bạn chí thân của Liszt.


Chopin

Liszt
Hai nhạc sĩ đại tài, Chopin (chân dung, tác phẩm của Delacroix, 1838)
và Liszt (chân dung, tác phẩm của Barabas), “Ðôi Bạn Ðôi Bờ.” (Hình minh họa)

Còn nhớ ngày thi tốt nghiệp trường nhạc ở nhà, các thí sinh phải trình tấu ba bài. Một bài nhiệm ý do mình chọn lấy, phải thuộc loại khó chứ không để đánh cho vui. Nhưng hai bài kia mới là hóc búa vì do nhà trường đưa ra, thí sinh chỉ được biết trước có hai tháng để tập luyện.

Năm đó, cũng đã hơn bốn chục năm rồi có ghê không, Quỳnh Giao chọn “morceau au choix” - như cách nói thời xưa - là bài “Scherzo No 1.” Chopin viết bài này năm 1835 với nhịp điệu u uẩn mà vừa sinh động, một tác phẩm khả dĩ làm giáo sư hài lòng, nhưng mình phải tập cả năm! Hai bài sau mới là thử thách! Ðó là “Les Jeux d'Eau de la Villa d'Este” của Liszt với nét nhạc dạt dào tung hứng như điệu vũ của dàn nước. Và một bài cứ gọi là “bài tập” của Chopin mà chao ôi là ác liệt. Ðó là “Étude No 2 trong Opus 25.” Hai bàn tay phải trổ nghề song thủ hổ bác để diễn tả đặc tính đa nhịp của tác phẩm.

Nhớ lại thì khi đó, mình chỉ như đứa trẻ thi leo núi hoặc thi... ngâm thơ, chứ chưa có cơ hội thưởng ngoạn cho đúng nghĩa. Và nhờ trời mà được đổ đầu.

Khi có dịp qua Ý du lịch, Quỳnh Giao mới đến tận Villa d'Este, nơi Franz Liszt sáng tác bài này tặng người tình là nữ Bá Tước Marie d'Agoult. Ðã nghe nhạc diễn tả cảnh sắc của các tia nước chơn vờn phun lên từ nhiều bậc cao thấp trong ngôi vườn kỳ ảo, rồi mới được thấy tận mắt thì phải phục người nhạc sĩ và càng yêu mối tình sóng gió của Listz với nàng d'Agoult.

Nhưng, nhớ lại thì Chopin cũng tặng nàng Bá Tước d'Agoult này cả tập Études, Opus 25, trong đó có bài Étude số hai mà mình phải trình tấu năm xưa... Hóa ra là khi ra thi, mình phải diễn hai bài được hai tác giả cùng tặng cho một giai nhân. Lâm ly thật!

Có chuyện gì hay không, giữa đôi bạn là cùng là nhạc sĩ thiên tài, cùng diệu thủ dương cầm với một nàng bá tước viết văn dưới bút hiệu đàn ông là Daniel Stern? Xin thưa rằng có. Nhưng đây là mục “tạp ghi,” không phải là “gossip” đâu!

Giữa đôi bạn chí thân ấy, còn có một người đẹp viết văn khác. Mà cũng viết văn dưới bút hiệu nam giới. Ðó là nàng George Sand, tên thật là Amantine Aurore Lucile Dupin, người tình của Chopin.

Nữ sĩ George Sand cũng là bạn thân của nữ sĩ Daniel Stern, nàng Bá Tước d'Agoult. Thành phố Paris ngày nay vẫn còn một con đường nhỏ có tên là Daniel Stern. Còn George Sand thì khỏi nói vì danh tiếng lẫy lừng như cuộc đời sóng gió của nàng. Nghĩ lại thì cũng lạ! Chopin là người Ba Lan, Liszt là người Hung Gia Lợi, nàng Marie d'Agoult là người Ðức, cả ba đều nổi tiếng ở thủ đô Paris của nàng George Sand người Pháp...

Thế rồi, hai nữ sĩ này có chuyện không vui với nhau, vì George Sand tài hoa và ngổ ngáo trong khi Marie d'Agoult lại kín đáo thâm trầm, hơi có vẻ lạnh. Mối giao tình phai lạt giữa hai người có ảnh hưởng đôi chút đến tình bạn giữa Chopin và Liszt. Nhưng chẳng phải vì các bậc nữ lưu này mà đôi bạn có khi lại ở đôi bờ.

Tình bạn giữa Chopin và Liszt là một chuỗi giai thoại bốn mùa, khi nồng ấm, khi lạnh lùng... Chỉ vì hai người đều là diệu thủ dương cầm loại cự phách, đều là nhạc sĩ có tài xuất chúng, họ mến phục nhau, tặng nhạc cho nhau. Nhưng cũng có lúc ngấm ngầm cạnh tranh.

Chopin hơn Liszt một tuổi, nhưng mất quá sớm, ở tuổi 39, vào năm 1849. Còn Liszt thì thọ hơn nhiều, đến năm 1886 mới mất. Về già còn kết bạn với người con rể là Richard Wagner. Nhạc sĩ Wagner lấy nàng Cosima, con gái của Liszt với nữ Bá Tước d'Agoult. Sau khi Chopin tạ thế, Liszt còn tiếc mãi cái tài của người bạn mà cũng là một đối thủ trong xã hội thượng lưu ở Paris.

Nói về nhạc thuật, Liszt rất phục loạt bài “Études” của Chopin. Về cầm thuật thì Chopin rất phục Liszt về tài diễn tả các tác phẩm này. Trong căn phòng bài trí rất sơ sài của mình, Chopin chỉ có một tấm hình trên bàn, đó là hình của Franz Liszt. Họ đánh đàn và viết nhạc khác nhau, nhưng quý trọng nhau. Loạt Etudes gồm 12 bài trong Opus 10 là do Chopin đề tặng Liszt và sau này đã gây cảm hứng sáng tác cho Liszt. Ðôi bờ chia cách hai người chính là việc Chopin ra đi quá sớm.

Một giai thoại rất đẹp cũng nên được nhắc tới ở đây.

Có một đêm, Liszt trình tấu bài “Nocturne” của Chopin và bàn tay thiên tài lả lướt biến hóa tác phẩm của bạn. Ngồi nghe, Chopin ngọ nguậy rồi bật dậy, phán như ông thán, “Chỉ có Chopin mới được sửa nhạc Chopin!” Rồi ngồi trước dương cầm trình diễn lại... Khi ấy, gió bỗng thổi tắt nến trong phòng mà Chopin vẫn mặc: Suốt một giờ trong bóng tối mờ ảo chàng chơi nhạc nhờ ánh trăng từ hàng hiên tỏa vào. Sau đấy, cử tọa lặng người trước bậc thiên tài. Còn Liszt thì nín thinh, nước mắt trào ra vì thấy nhạc quá hay...

Sau đêm đó, Chopin có vẻ hể hả tự đắc. Thấy vậy, người nghệ sĩ cũng có cách trả lời bằng nghệ thuật.

Ba bốn ngày sau, cũng vào nửa đêm, Liszt khẩn khoản mời Chopin chơi nhạc và bạn nhận lời. Nhưng Liszt đòi tắt hết đèn nến và kéo màn cửa cho bóng đêm ngự trị. Thế rồi khi Chopin tiến lại cây dương cầm thì Liszt nói thầm vài câu. Chưa hiểu gì hết, nhưng chiều ý bạn, Chopin lặng lẽ ngồi sang ghế bên. Ðấy là lúc, trong bóng tối đen đặc, Liszt tấu lại ngần ấy bài Chopin đã chơi tối bữa trước. Hoàn toàn với nghệ thuật và tài nghệ của Chopin.

Khán giả ngồi dưới chồm lên tán thưởng và trong tiếng ngợi khen ồn ào đó, Liszt mới cho thắp đèn nến. Bấy giờ, mọi người mới biết rằng thiên tài vừa rồi, chính là Liszt! Câu kết luận là của Liszt: Rằng “Nếu muốn thì Liszt có thể là Chopin, chứ Chopin có thể là Liszt được không?”

Theo lời người kể lại trong một cuốn hồi ký thì đêm đó, diệu thủ Chopin không dám nhận lời thử thách! Ðọc truyện cũ, chúng ta bỗng tiếc là thời ấy chưa có máy ghi âm để thời nay có thể thưởng thức được những âm thanh tuyệt diệu này. Cứ như trong một cõi Thiên Thai đã mất...





viethoaiphuong
#3 Posted : Thursday, March 18, 2010 7:12:07 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Chopin & Nocturne

Chopin Nocturne No. 1 in B Flat Minor: Larghetto
http://www.youtube.com/w...C-FmlOE&feature=related

Yundi Li plays Chopin Nocturne Op. 9 No. 2
http://www.youtube.com/watch?v=EvxS_bJ0yOU


viethoaiphuong
#4 Posted : Monday, March 22, 2010 2:18:45 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nuoc Phap vinh danh nhac si Chopin

Thanh Hà


Chân dung Chopin do họa sĩ Delacroix-Bảo tàng Louvre

Gần 20 năm lưu lạc trên đất Pháp, cho đến hơi thở cuối cùng Frédéric Chopin không ngừng đóng góp để Paris xứng đáng là thủ đô văn hóa. Kỷ niệm 200 năm ngày sinh của ông, nước Pháp, quê hương thứ hai của Chopin, vinh danh ông như một nghệ sĩ bậc thầy, một nhà soạn nhạc xuất chúng.

Frédéric Chopin

13/02/2010

2010 là năm nước Pháp vinh danh Frédéric Chopin nhân kỷ niệm 200 năm ngày sinh nhạc sĩ. Sinh ra và lớn lên ở Ba Lan, nhưng ông đã chọn nước Pháp là quê hương thứ hai, một mảnh đất lành gợi cho Chopin nhiều cảm hứng sáng tác, tạo cơ hội cho tài năng của ông thăng hoa.

Gần 20 năm quay cuồng với đam mê nghệ thuật, với chiếc dương cầm, cho đến hơi thở cuối cùng, người nhạc sĩ này đã liên tục có những bước đột phá trong nghệ thuật chơi đàn.

Chopin không ngừng đóng góp để Paris xứng đáng với tên gọi là thủ đô văn hóa, là chiếc nôi của trường phái lãng mạn, là điểm hội tụ của những vì tinh tú trong nghệ thuật âm nhạc của thế kỷ thứ XIX



Thân thế Chopin

Mang hai dòng máu Pháp và Ba Lan, sinh trưởng trong một gia đình khá giả gần thủ đô Vacxava, có khiếu âm nhạc từ bé, Frédéric Chopin chính thức học nhạc từ năm lên sáu tuổi và bắt tay vào việc sáng tác ngay từ đấy.

Sau khi hoàn thành hai bản Polonaise đầu tiên, Frédéric đã có những buổi trình diễn riêng tại dinh thự của các gia đình quý tộc ở Vacxava, như gia đình Đại quận công Constantin, người anh cả của Sa Hoàng Nga Nicolais đệ nhất. Nghệ thuật chơi đàn của Chopin nổi tiếng từ đấy.

Thế giới của Chopin thời niên thiếu không chỉ chỉ giới hạn ở lĩnh vực âm nhạc và cây dương cầm. Frédéric Chopin còn say mê nghệ thuật sân khấu và nhất là văn học Ba Lan.

Cho dù sức khỏe yếu kém từ nhỏ, nhưng Chopin luôn khát khao tìm đến những chân trời mới. Vừa 18 tuổi Frédéric Chopin lần đầu tiên rời xa tổ ấm, một mình đến Berlin để làm quen với giòng nhạc châu Âu, như thể loại opera qua các tác phẩm của nhạc sĩ Spontini người Ý, « Freischutz » của Carl Maria von Weber một cây đại thụ trong nghệ thuật âm nhạc Đức

Nhưng có lẽ bước đột phá lớn nhất trong sự nghiệp đã đến với Chopin khi nhạc sĩ này có cơ hội tận mắt trông thấy nhạc sĩ người Ý, Niccolo Paganini và chiếc vĩ cầm của ông chỉ là một trong các bản concerto ra mắt công chúng Ba Lan.

Paganini không chỉ là một nhà soạn nhạc nổi tiếng, ông còn là tay violon điêu luyện nhất thời đó.

Từ buổi hội ngộ với thiên tài người Ý này, con đường sáng tác của Chopin rẽ sang một khúc quanh mới : Từ nay, Chopin và cây đàn piano cũng chỉ là một.

Trừ một vài ngoại lệ, Frédéric Chopin chỉ viết nhạc cho dương cầm.


Tượng bàn tay F. Chopin

Khác với hai nhạc sĩ dương cầm lớn cùng thời là Franz Liszt và Robert Schumann, Chopin không « vũ bão » với cây đàn piano như Liszt ; chiếc dương cầm dưới đôi tay của Chopin không đơn thuần là người bạn tri kỷ để gửi gấm vui buồn như quan hệ giữa Schumann với cây đàn. Người ta thường nói khi chơi nhạc, hồn của Chopin nhập vào cây đàn để tạo nên chất thơ và mỗi âm điệu, tự nó là một vần thơ

Giã từ quê hương

Giấc mộng viễn du để tung hòanh trên bầu trời âm nhạc châu Âu, hay thời thế đã đưa chân Frédéric Chopin đến những phương trời xa lạ ?

Vào đầu thế kỷ XIX, Ba Lan bị quân đội Nga chiếm đóng. Là một người yêu nước, năm 1830, Chopin khước từ lời mời trình diễn trước Sa Hòang Nicolais đệ nhất tại Vacxava.

Chopin cũng không thể tiếp tục sáng tác khi những người bạn cùng trang lứa đang lao vào cuộc đấu tranh để đưa Ba Lan thóat khỏi vòng kềm tỏa của đế quốc Nga. Chopin sớm hiểu : Vũ khí của ông là âm nhạc.

Ông lên đường đúng vào ngày lễ Thanh Minh trong truyền thống Công giáo mồng 02/11/1830. Mang theo hành trang là một chiếc ly bạc, đựng một ít đất của Ba Lan để dù phiêu bạt đến tận phương trời nào, thì một nắm đất tổ quê cha cũng đủ để sưởi ấm con tim người nghệ sĩ. Một chuyến đi không biết ngày về, một chuyến đi đưa ông vào cõi chết, như bản thân Frédéric Chopin đã linh tính trước.

Ông để lại sau lưng một mối tình dang dở, một phần ba sự nghiệp sáng tác gồm nhiều thể loại, như các khúc nhạc dân ca Mazurka, những bản Polonaise chỉ mang dấu ấn riêng của Chopin hay Etudes đã được xem là đỉnh cao của nghệ thuật dương cầm.

Chặng đầu tiên trên con đường lưu vong của Frédéric Chopin dừng tại Vienna, nơi giới yêu âm nhạc chỉ quay cuồng với những vũ điệu Valse của Strauss, mà dửng dưng với những áng thơ trong dòng nhạc của Chopin. Vienna đã vô tình đẩy người nhạc sĩ Ba Lan này vào vòng tay êm ái của Paris.

Paris, đất lành chim đậu

Mùa thu năm 1831, Chopin đến với một thành phố tràn đầy nhựa sống, « Thế giới đẹp nhất trên đời » như ông đã từng tâm sự.

Cộng đồng người Ba Lan lưu vong, hầu hết là giới quý tộc đã tìm đến nước Pháp để nương thân cũng như giới nghệ sĩ Paris mở rộng cửa đón nhạc sĩ Chopin.


Như Chopin, Franz Liszt cũng là một nhạc sĩ từ đông Âu đến Pháp
Nguồn : bảo tàng Hungari

Tại đây Frédéric Chopin đã kết bạn với những nhạc sĩ bậc thầy, như Liszt, Berlioz, Mendelssohn, với Camille Pleyel một nhà chế tạo dương cầm đã cung cấp cho ông những cây đàn piano đến mãn đời.

Ngay từ buổi ra mắt đầu tiên giới yêu âm nhạc tại salon của gia đình Pleyel, một nhà phê bình lớn thời đó đã nhìn thấy « rất nhiều ý tưởng mới lạ trong âm nhạc » của người nghệ sĩ đến từ Ba Lan này.

Chopin « đang thổi một làn gió mới vào nghệ thuật piano và ông sẽ để lại dấu ấn sâu đậm cho nhiều thế hệ chơi đàn ».

Gần như chỉ một sớm một chiều, Frédéric Chopin đã khẳng định vị trí trong giới âm nhạc và nghệ thuật. Rất ít xuất hiện trong các buổi trình diễn đại chúng, dù vậy Chopin đã trở thành một trong những nhạc sĩ uy tín nhất của Paris.

Sáng tác và chơi đàn, ông dậy học thêm để kiếm sống. Những năm đầu trên đất Pháp cũng là những năm mà Chopin say mê soạn nhạc. Ông liên tục cho ra đời mười hai bài Etudes, sáu dạ khúc Nocturnes, bốn bản Mazurka và còn nhiều tuyệt tác khác nữa.

Thành công và vinh hoa không làm lu mờ bóng hình Ba Lan trong lòng người nghệ sĩ : Frédéric Chopin tham gia nhiều buổi hòa tấu từ thiện, gây quỹ giúp đỡ những người Ba Lan bỏ xứ đi tìm tự do như ông.

Sống trên đất Pháp tổng cộng 19 năm, Frédéric Chopin để lại hai phần ba toàn bộ những tác phẩm.

Đấy là những năm tháng mà tài nghệ và danh tiếng Chopin lên đến tột đỉnh. Chopin được mời biểu diễn trước nhà vua Louis Philippe và hòang gia Pháp. Suốt cuộc đời, Frédéric Chopin từng chơi đàn trước những vì vua chúa, từ ở Vacxava sang đến Paris hay Luân Đôn.

Nhưng có lẽ phần thưởng lớn nhất đối với người nhạc sĩ này là khi Niccolo Paganini - ở vào thế kỷ thứ XIX ông được xem là « nghệ sĩ vĩ đại nhất của mọi thời đại » - trong một chuyến lưu diễn ở Paris năm 1838, đã đến tận nhà thăm Chopin để khen tụng một « tài năng xuất chúng », một « hiện tượng âm nhạc ».

Chúng ta còn nhớ rằng đúng mười năm trước đó, trong mắt của Niccolo Paganini, Frédéric Chopin là một chàng nhạc sĩ vô danh, mà vô tình ông đã gặp trong một buổi trình diễn ở Vacxava.

Họa sĩ Delacroix, cũng như nhiều thi sĩ, những nhà văn lớn ở vào đầu thế kỷ thứ 19 đặc biệt là cây bút nữ George Sand là những chỗ thân tình với Chopin.


Nhà văn George Sand

Sách vở đã nói nhiều về cuộc tình éo le đầy sóng gió của tác giả Ao Quỷ -La Mare au Diable- với chàng nhạc sĩ Ba Lan. Đấy cũng là những năm tháng mà tâm hồn cô đơn của Chopin tìm thấy một chút bình yên, một niềm an ủi.

Trong giai đoạn này, ông cho ra đời những tuyệt tác, trong đó phải nói tới bản Polonaise thứ sáu được thể hiện sau đây qua tiếng đàn của giải thưởng âm nhạc quốc tế Frédéric Chopin năm 1980 : Đặng Thái Sơn.

Ra đi không ngày về

Thể chất vốn đã yếu đuối, Chopin lại bị bệnh lao hành hạ. Kể từ năm 1842, sức khỏe của ông suy sụp trông thấy. Những tin buồn từ Ba Lan dồn dập đến với Chopin. Cái chết của người cha thân yêu mà ông chỉ được gặp lại một lần duy nhất từ khi bỏ xứ ra đi ; tin những người bạn thân và người thầy dậy nhạc đầu tiên của Chopin qua đời.

Những trăn trở với quê hương đất nước, với những mảnh đời xa vắng, với mái ấm gia đình ông đã đánh mất từ năm 21 tuổi, là ngọn lửa sáng tác của Chopin. Và trong làn hơi sáng tác đó, nhạc sĩ Berlioz đã cảm nhận được : « mỗi nốt nhạc tóat ra từ cây đàn, mỗi âm điệu như thể đã mang theo một mảnh đời người nhạc sĩ ». Nhựa sống của Chopin như thể chắp cánh bay theo từng nốt nhạc để lạc vào hư không.


Bà bá tước Delfina Potocka, người yêu duy nhất
Chopin được gặp lại trước khi nhắm mắt

Cả một cuộc đời như chơi ú tim với những cuộc cách mạng, với những khúc quanh của lịch sử châu Âu, với những cuộc tình không một lần êm ả, càng cận kề cõi chết, sức sáng tác của Chopin càng mãnh liệt. Ông cho ra đời một lọat các bản Barcarolle, những bản Valse và Mazurka cuối cùng.

Ngày 17/10/1849 khi trở về với cát bụi, nguyện vọng cuối cùng của Chopin là để lại hình hài trên đất Pháp, nhưng trái tim của Chopin thì phải được ngủ yên nơi đất Mẹ.

Tang lễ của Chopin được cử hành ngày 30 cùng tháng, tại nhà thờ Madeleine. Ba ngàn người đến chia tay với Frédéric Chopin lần cuối. Người con của Ba Lan về an nghỉ tại nghĩa trang Père La Chaise, phía đông Paris cùng với nắm đất Ba Lan đã luôn theo chân người nghệ sĩ này từ khi ông xa lìa tổ quốc.

Chị gái của Chopin trở lại Vacxava cùng với trái tim người nghệ sĩ, chiếc ly bạc được đong đầy đất của nghĩa trang Père La Chaise và một vài di vật Chopin để lại.

Trong số này, phải nói đến bức thư tuyệt tình của cô nữ sinh thanh nhạc học viện âm nhạc Vacxava, Konstancja Gladkowska, mối tình đầu của Frédéric Chopin; phải kể đến dòng chữ« niềm bất hạnh » trên tập thơ Maria gửi đến Chopin, khi giấc mơ kết duyên Châu Trần với cô con gái của gia đình bá tước Wodzinska tan vỡ.

Dấu ấn của Chopin 200 năm sau

Frédéric Chopin là một trong những nhạc sĩ đầu tiên mà những sáng tác của ông đã nhanh chóng được phổ biến rộng rãi đến giới yêu âm nhạc. Từ khi còn sinh thời, dòng nhạc Chopin đã không còn biên giới.



Hai trăm năm sau, Frédéric Chopin vẫn là tác giả được yêu chuộng nhất ở bất cử thể loại nào. Bóng dáng Chopin luôn ẩn hiện trên sân khấu các phòng nhạc nổi tiếng nhất thế giới từ Salle Pleyel ở Paris đến Carnegie Hall tại New York.

Chương trình của các dàn giao hưởng Philharmonic của Chicago, Berlin, của Luân Đôn hay Praha không thể thiếu Chopin.

Ngoài khoảng 200 sáng tác còn lưu lại, thì còn phải nói đến giải dương cầm quốc tế lâu đời nhất và uy tín nhất mang tên Frédéric Chopin.

Được tổ chức 5 năm một lần tại Vacxava, từ năm 1927 đến nay, ban giám khảo đã vinh danh 18 nhạc sĩ của thế giới. Trong số này phải kể đến tên tuổi của nhạc sĩ Việt Nam Đặng Thái Sơn, người đầu châu Á đầu tiên được trao tặng giải thưởng cách nay đúng 30 năm.
viethoaiphuong
#5 Posted : Wednesday, April 7, 2010 6:33:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Về hai bản nhạc "Etude cung Mi Truởng"
và "Nocturne cung Mi-giáng Truởng"
của Chopin


Vẫn trên tinh thần của bài "Torna a Surriento", hôm nay ta bàn về hai bản nhạc "Etude en Mi- Majeur" và "Nocturne en Mi-bemol Majeur" của Chopin.

Đi ra một cửa hiệu bán các CD nhạc của Mỹ và ngọai quốc ngày nay ở xứ này thì ta có thể chọn các đĩa nhạc Chopin ở hai nhóm đĩa khác nhau: Một là ở các quầy có ghi "Nhạc Cổ Điển" và hai là ở các quầy cò ghi "Nhạc để nghe không mấy khó khăn phức tạp", tạm dịch cho thật sát nghĩa hai chữ "Easy listening" trong tiếng Anh !

Thỉnh thoảng, chỉ khi nào nhắm tìm tòi một cái gì rất cụ thể thì tôi mới ghé qua cái quầy "Nhạc Cổ Điển", còn thường thì tôi chỉ ghé qua các quầy có ghi "Easy listening". Xưa nay tôi chỉ thích nhạc "Cổ Điển" theo cái kiểu như thế này: Trong cả cái mớ sáng tác khổng lồ của Beethoven, chẳng hạn, tôi chỉ thích một "mouvement" duy nhất là cái đọan "Adagio" trong tòan bộ cái "Symphonie Pathetique" của tác giả, hoặc như cái bài "Sonate cung Do-thăng Thứ" - vẫn thường đuợc gọi là "Moonlight Sonata" của ông. Hoặc trong mớ tác phẫm của Franz Schubert thì tôi cũng chỉ thích có mỗi một bản "Impromptu" ("Ngẫu hứng") của ông, hoặc như bài bài "Ave Maria", và bài - tất nhiên rồi- "Serenade của Schubert" (tên thật của nó không phải như vậy !)
Còn Chopin thì xưa nay tôi cũng chỉ thích nghe có hai bài : "Etude en Mi Majeur" (Vẫn thường đuợc gọi là "Tristesse" kể từ khi Tino Rossi hát lời Pháp dễ chừng đã cả trăm năm nay ! "L'ombre s'enfuit... Adieu beaux rêves..!" "Bóng tối lui đi .. Thôi rồi còn đâu những giấc mơ đep đẽ.."),bản "Nocturne en Mi-bemol Majeur". và một vài bài "Valses" của ông. V.v.. Ai vào các cửa hiệu bán CD nhạc Mỹ và ngoại quốc ở xứ này, đến các quầy "Easy listening", rồi thấy các đĩa hát có tựa đề đại loại như "Những giai điệu đẹp nhất trên thế gian này" ("The most beautiful melodies in the world") thì thể nào cũng bắt gặp những bản nhạc loại như thế của tất cả các tác giả "Cổ Diển" mà ta vẫn thường nghe tiếng. Muốn nghe những món phức tạp dài dòng hơn thì xin mời qua quầy "Classical Music" "chính quy" !

Cái hay cái đẹp trên đời này thì nhiều quá, (những cái không hay không đẹp thì hơi đâu mà bận tâm thêm cho mệt trí), cho nên từ đã rất lâu, tôi tự chọn cho mình cái phương châm: "Thích ít ít, thích giản dị" cho nó nhẹ cái nợ đời !

Mà đối với các tác phẩm Văn Học Nghệ Thuật nói chung thì một khi đã "thích" cái gì là tôi hay có tật tò mò tìm hiểu đễn những nguyên tố đẫn đến tác phẩm mà tôi cho là "hay" đó !

Hôm nọ tôi đã cùng bạn đọc "dò la" về bản nhạc "Torna a Surriento" của De Curtis, ông người Ý. Sau đấy tôi tiếp tục cùng bạn đọc "dò la" về bài "Les feuilles mortes" của Jacques Prevert va Kosma là hai ông người Pháp. Kỳ này, vẫn trên tinh thần đó, ta đi tìm hiểu hai tác phẩm của một nhân vật thuộc lọai "nặng ký" hơn là ông người Balan có máu Pháp trong người : Frederic Chopin !

Trước hết, bàn về khía cạnh “gốc và ngọn” trong tương quan giữa một tác giả và một (hay các) tác phẩm . Theo cách nhìn của người viết ở đây thì thân thế của tác giả, những chặng đuờng người ấy đi qua xuyên suốt cả cuộc đời, lồng trong bối cảnh lịch sử xã hội cụ thể vây quanh cuộc đời đó là cái “gốc”, còn tác phẩm thì tôi coi như cành lá cho đến ngọn .

Frederic Chopin sinh năm 1810 tại Ba-lan, (1813: Đạo quân của Napoleon tiến vào Ba-lan), mất năm 1849 tại Paris, Pháp. Bố, Micolaj (tương đuơng với “Nicolas” trong tiếng Pháp) Chopin là người Pháp, sinh tại vùng Lorraine và qua Ba-lan từ năm 16 tuổi, lấy vợ sinh con ở đấy, vào quốc tịch Ba-lan và không bao giờ trở về cố quận. Ông Chopin-Bố sau khi qua Ba-lan làm phụ giáo tại nhà một gia đình qúy tộc tên là Sharbek. Tại đây ông quen với Tekla Justyna Kazyzanowska, người làm việc trong bộ phận quản gia cho gia đình Sharbek. Micolaj Chopin kết hôn với Justyna, sinh ra ba gái một trai. Frederic Chopin ra đời năm 1810, là con trai sau người con gái đầu lòng của hai vợ chồng trẻ ! Vài tháng sau khi F. Chopin ra đời, bố mẹ của cậu đưa cả gia đình về Varsovie bởi người Bố đi nhận việc giảng dạy môn văn chương Pháp tại một trường Trung học ở đây.

- 7 tuổi: F. Chopin sáng tác 2 bản “Polonaise” đầu tay ! Từng ấy tuổi đã bắt đầu trình diễn piano ở các buổi hội diển gây qũy từ thiện hoặc ở các gia đình có máu mặt tại thủ đô.

- 1826 (16 tuổi) : Học nhạc lý và sáng tác ( bực cao cấp dĩ nhiên) tại Nhạc Viện . Thầy nhạc là Josef Elsner, nhà sọan nhạc nổi tiếng của Ba-lan thời bấy giờ. Sau ba năm học (chưa hết chương trình), thầy phê trò:” Chopin, Frederick ( trong chữ Pháp không có chữ “k”), học viên năm thứ Ba, một tài năng khác thường, một thiên tài về âm nhạc” !

- 1829 ( 19 tuổi) : Học nhạc xong, đi Vienna (thủ đô Áo) một thời gian ngắn và bắt đầu nổi tiềng ở đây qua các buổi trình diễn piano. Sau đấy trở lại Varsovie (Warsaw trong tiếng Anh), tập trung vào việc sáng tác, bắt đầu sọan các thể lọai “Etudes”, “Valses”, “Mazurkas”, và cả một số ca khúc với lời hát của người khác.

- 1830 (20 tuổi) : Quyết định đi Vienna lần thứ 2, lâu hơn. Biểu diễn trong chương trình giã từ Varsovie ở Hý Viện Quốc Gia vào ngày 11 tháng 10.

- (Bạn đọc chú ý 2 cái năm 1829 và 1830 vừa nêu. Đấy là thời gian Chopin đem lòng yêu thương cô nàng cùng học ở Nhạc Viện, môn hát, tên là Konstancja Gladkowska. Cô nàng này có những lần hát những sáng tác của Chopin ở các buổi trình diễn trước công chúng)

- Ngày 2 tháng 11 năm 1830 đi Vienna. Chỉ vài tuần lễ sau đó thì Chopin đuợc tin dữ từ quê nhà: Cuộc nổi dậy của các lựng lượng chống đối tại Varsovie bị trấn áp. Nga tiến quân chiếm đóng Ba-lan. Cuộc chiến tranh giữa Ba-lan với Nga kéo dài chỉ có vài tháng ngắn ngủi, nước Ba-lan bị Hòang Triều Nga chiếm đóng ! Trong tình hình đó, vì hộ chiếu của Chopin là do Ba-lan cấp, và Chopin không muốn trở về Ba-lan lúc bấy giờ lọt về tay hòang triều Nga cho nên Chopin chạy qua Pháp !

- 1831 (21 tuổi) : Chopin qua đến Paris . Chẳng bao lâu tiếng tăm bắt đầu lừng lẫy cả về mặt sáng tác lẫn trình diễn. Nguồn lợi tức để sinh sống: Xuất bản tác phẩm, trình diễn và dạy đàn. Các danh thủ đương cầm đuơng thời bắt dầu gọi người nhạc sĩ trẻ tuổi này là “Vua piano” trong khi Franz Listz, người bạn gốc Đức mà Chopin kết thân ở Paris đã từng đuợc coi như một đại danh thủ về môn piano ! Nhưng tình trạng sức khỏe của Chopin, sau những biến cố ở Ba-lan làm anh hết sức đau khổ buồn rầu, đã bắt đầu tác động đến sức khỏe của anh ! Có điều là tiếng tăm của Chopin cứ thế mỗi ngày một vang dội khắp Âu Châu .

- 1835 ( 25 tuổi) : Trong một chuyến đi Dresden (Đức) để dưỡng bệnh, Chopin gặp lại một gia đình Ba-lan “di tản” ở đấy mà xưa kia ở Varsovie anh quen biết . Người nhạc sĩ trẻ gặp lại cô Maria Wodjinski, 17 tuổi, mà khi xưa lúc anh quen thì mới chỉ là một cô bé tí ! Chopin đem lòng yêu cô nàng và xin hỏi cưới. Gia đình cô gái đồng ý với một điều kiên là nếu như trong một thời gian nhất định nào đấy mà anh ta không lo chăm sóc cho sức khỏe của bản thân mình thì coi như vụ đính hôn là bỏ ! Một năm qua đi, sức khỏe của Chopin không những đã không khả quan hơn mà lại còn xấu đi thêm ! Vụ cưới hỏi kể như xong ! ( Về sau, mớ thư từ Chopin nhận đuợc của gia đình Wodjinski thì anh góichung lại thành một bó với cái tựa bên ngòai là “Niềm đau của tôi” !)

- 1837 ( 27 tuổi) : Đi Luân Đôn để tham quan và biểu diễn. Trở về lại Paris. Bắt đầu kết thân với nữ văn sĩ George Sand ( người yêu cũ của nhà Thơ Alfred De Musset) của Pháp. Các triệu chứng của bệnh lao bắt đầu bộc phát !

- Mùa Xuân năm 1839 (29 tuổi) : Sau một cuộc lưu diễn ở Marseilles, Chopin trở về sống với George Sand ở Nohant thuộc miền Trung nước Pháp, và ở đấy cho đến năm 1846 mới trở về Paris một lần ngắn ngày. Đấy là giai đọan đuợc coi như “hạnh phúc” nhất trong suốt cuộc đời của Chopin; một giai đọan phong phú nhất về mặt sáng tác. Hầu hết các tác phẩm “lớn” và nổi tiếng nhất đều đuợc sáng tác trong giai đọan này. Thiên hạ hồi ấy coi Chopin và George Sand như hai vợ chồng tuy hai bên không chính thức lấy nhau. Nhưng tất nhiên là chuyện hạnh phúc thì trước sau gì cũng có đọan kết ! George Sand có đứa con trai riêng. Càng lớn nó càng tác động đến cuộc tình của mẹ mình và anh chàng nhạc sĩ người Ba-lan gốc Pháp kia!

- Tháng 07 năm 1847 ( 37 tuổi) : Chopin và George Sand chia tay ! Người nhạc sĩ tài hoa của chúng ta buồn phiền không ít. Cạnh đó thì bệnh lao càng ngày càng trầm trọng.

- 16 tháng 11 năm 1848 (38 tuổi) : Tuy đang cơn sốt nặng, Chopin trình diễn để gây qũy trợ giúp giới di-tản Ba-lan ở Luân Đôn. Vài ngày sau trở về Paris.

- 17 tháng 10 năm 1849 (39 tuổi) : Mất về bệnh lao tại một căn gác ở Paris, khu “Quảng Trường Vendôme” (“Place Vendome”). Di hài đuợc chôn cất tại nghĩa trang “Père Lachaise” ở Paris. Theo di chúc, trái tim của Chopin đuợc người chị của ông đem về Ba-lan, để trong một đại thánh đường tại Vac-sa- va, thu đô Ba-lan..

Ta tiếp tục với lọat bài quanh hai bản "Etude" và "Nocturne" của Chopin. Kỳ này ta bàn riêng về bài "Etude" trước.
Xung quanh bản "Etude Mi majeur của Chopin"

L'OMBRE S'ENFUIT,
(TRISTESSE)

(Lời hát tiếng Pháp)

L'ombre s'enfuit,
Adieu beau rêve
Ou les baisers
S'offraient comme des fleurs
La nuit fut brève
Hélas, pourquoi si tôt fermer nos coeurs
à l'appel du bonheur
L'ombre s'enfuit
Ma lèvre hésite
à murmurer
Après de doux aveux
Des mots d'adieu
Le soleil parant trop vite
Faut-il donc que l'on se quitte
Que m'importe ` moi
Labeur du temps
Je voudrais tant
Retarder l'aurore
Et t'aimer encore

L'ombre s'enfuit
Tout n'est que songe
Et tu n'es plus
Malgré tous nos désirs
Qu'un souvenir
Si l'amour n'est que mensonge
Au parfum triste
Qui le ronge
Síl est vrai qu'à moi
Ta lèvre ment
Saches pourtant
Que toujours quand même
Cher amour, je t'aime
Iperdument
Iperdument

Bóng tối qua mau

(Dịch nghĩa: Thanh Trang)

Bóng tối qua mau
Còn đâu mộng đẹp
Khi những nụ hôn
Trao nhau như những nụ hoa
Ôi đêm chóng qua
Trời hỡi, sao ta vội khép lòng mình
trứơc tiếng gọi của hạnh phúc ?
Bóng tối qua nhanh
Môi anh ngần ngại
Chưa dám thủ thỉ
Sau những lời hẹn ước
Để nói câu tạ từ
Ánh dương đang lên vội quá
ta có vì thế phải chia tay nhau chăng ?
Anh nào kể gì
Đến bước thời gian
Anh chỉ ước sao
Níu kéo đuợc bình minh
Và tiếp tục yêu em
Bóng tối qua mau
Tất cả chỉ như cơn mộng
Và em, cho dù ta có khao khát nhau bao nhiêu,
Cuối cùng vẫn chì còn là một kỷ niệm.
nếu tình yêu chỉ là một điều gian dối
đối với hương vị u sầu
cho nó chết dần chết mòn
Nếu đúng là với anh
môi em thốt nên lời gian dối
thì em cũng nên biết
là cho dù có như vậy thì mãi mãi
em yêu dấu, anh vẫn yêu em

không bờ không bến
không bờ không bến

Người nghe nhạc không thích những chuyện rắc rối thì nghe xong rất có thể lẩm bẩm: "Rõ là vẽ chuyện ! "Etude" với chẳng "Nocturne" ! Âm thanh tạo nên cảm xúc, khi vui khi buồn, "tiếng khoan như gió thoảng ngòai, tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa" ! (Mượn Cụ Nguyễn Du hai câu ! ) Phỏng có ai đấy làm ra bản nhạc ban đầu đặt tựa là "Đêm trăng trong vườn", rồi sau đó đổi ý đặt lại tựa là "Trong vườn đêm trăng" mà nhạc không thay đổi một nốt thì nào đã chết ai ? Ông Chopin ông ấy có đổi tựa bài "Etude cung Mi trưởng" thành "Nocturne cung Mi giáng trường" hoặc ngược lại thì giá trị của hai bản đó cũng đâu có gì thay đổi? "

Kể ra thì trong chừng mực nào đấy cách nhìn như vậy cũng có cái lẽ của nó, tuy cũng phải nói ngay tức thì là cái "lẽ" gì thì rồi ra cũng có .. chứng mực của nó ! Chẳng hạn: Có muốn "tự do thoải mái" lắm thì ta cũng không thể sọan những lời lẽ vui vẻ sinh động như trong bài "Hè về" của Hùng Lân mà đưa vào nét nhạc "Con thuyền không bến" của Đặng Thế Phong", hoặc ngược lại ! Điểu đó thì rõ rồi !
Ông Chopin ông ấy không viết chỉ một bản "Etude" mà ông ấy viết đến 24 bản, với cung bậc hầu hết là khác nhau ! Như vậy tức cũng phải có lý do !

Trong lọat bài vừa qua ta đã biết rằng xưa kia khi ở Vienna có mấy tháng trong đời và ở Paris cho đến khi chết vì bệnh lao vào năm 39 tuổi thì, với ngần ấy danh thủ dương cầm lẫy lừng của Âu Châu thời đó, Chopin vẫn đuợc coi như "Dương Cầm Vương" ! Tạm dùng mấy chữ như thế cho nghe ra có hơi hướng "vương giả" ! Vậy thì: "Không có thầy, đố mày làm nên !", tục ngữ ta nói thế ! Ở Paris, nghề chính của Chopin để kiếm ra tiền là đi dạy đàn ! Vậy chứ còn trước khi đi làm thầy thiên hạ, trước khi đuợc tất cả các bậc anh kiệt Âu Châu thời đó coi Chopin như bậc Thầy với cái đàn đuơng cầm thì ông ấy đã từng thọ giáo ai ? Người đọc sẽ tròn xoe mắt khi lật các trang sách kể về thân thế của Chopin và đọc những dòng mà ta cứ tưởng là mình đọc nhầm : Ông ấy tự học, tự "luyện công" lấy là chính ! Sáu tuổi bắt đầu được bố mẹ cho đi học đàn dương cầm . Sách vở nói rằng ngay ở cả xứ Ba-lan thời ấy còn chả có đuợc nhà danh thủ về đương cầm nào đuợc coi là sáng giá so với Đức, Áo, Ý, Pháp.. chứ đừng nói gì là ở nơi cậu bé Chopin đang lớn lên ! Do đó mà ông thầy dạy piano cho cậu bé Chopin sáu tuổi, Wojciech Zywny, là một ông chuyên xử dụng .. vĩ cầm ! Dạy đâu đuợc một thời gian, ông thầy thấy cậu học trò bé tí càng ngày càng có trịệu chứng vượt lên trên tài năng của chính mình nên, sách nói rõ như thế: ông để cho "con chim non nó muốn bay nhảy kiểu nào là tùy thích " ! Tiếp thu đuợc những kỹ thuật sơ đẳng và căn bản nơi cây đàn piano rồi, Chopin tự tìm tòi học hỏi lấy ! Sau này khi vào trường nhạc để học với thầy Josef Elsner thì đấy là học về nhạc lý, về sáng tác chứ không phải là học piano !

Từ đó mới có cái vụ "Etude" ! Đấy là một danh từ trong tiếng Pháp. Cái nghĩa của nó rất rõ ràng: "nghiên cứu", "tìm tòi", "học hỏi" ! Chàng trai Chopin muốn tìm hiểu coi xem với mười ngón tay, 88 phím đàn, và trăm ngàn vạn các kết hợp giai điệu mà người đời có thể nghĩ ra đuợc thì kỹ thuật xử dụng ngón đàn có thể biến thiên đến cỡ như thế nào trong quá trình sáng tạo nhằm triệt để khai thác, tận dụng các phím nơi cây đàn piano ! Năm 19 tuổi, Chopin tâm sự với một người bạn: "Tôi đã viết đuợc một bài tập có giá trị về mặt kỹ thuật theo cái kiểu đặc biệt của tôi " ! Chopin sáng tác một lọat 24 bản "Etude" như đã nêu ở trên (có sách ghi là 27) !

Chàng nhạc sĩ trẻ làm xong thì các "bô lão" trong ngành dương cầm bèn có lời phê phán ! Các vị ấy cho rằng đấy cũng lại là một trò "sáng tạo", chế biến tùy tiện, vô kỷ luật của tuổi thanh niên !
Cụ thể thì có nhà phê bình người Đức như ông Ludwig Rellstab đã viết như sau, khi khuyên nhủ đám người thời ấy đang tập tành piano:" Những ai có ngón tay cong queo vặn vẹo thì khi đàn xong mấy bản "nghiên cứu" ("Etudes") ấy sẽ có thể chữa lành mớ ngón tay tật nguyền của mình; còn những ai có ngón tay lành lặn thì chớ có nên đàn mấy bản đó, hay ít ra nếu muốn đàn thì phải có sẵn bác sĩ chuyên về phẫu thuật đứng bên cạnh để kịp thời giúp đỡ, can thiệp " !
Riêng hậu thế thì phán xử ra sao ? Chả cần phải đợi cho đến ngày Chopin chết đi thì giới dương cầm của Âu Châu, và ngày nay là cả thế giới, cũng đều đi đến kết luận: Học viên học đàn piano mà đàn cho nhuyễn 24 bản "Etudes" của Chopin thì cái gì trên đời này cũng đàn đuợc !

Về mặt lý thuyết, về mặt phân tích, ta đã có thể hình dung những động cơ dẫn đến cái tuyệt tác như nơi bài "Etude cung Mi trưởng" (Cứ tạm gọi "Tristesse" cho nó tiện) của Chopin. Ấy là cái thời chàng nhạc sĩ của chúng ta vẫn còn quanh quẩn trên đất Ba-lan và sắp sửa trải qua biến cố lưu vong sau khi quân của Nga Hòang tiến vào Ba-lan. Người đời sau vẫn phong cho Chopin cái danh hiệu là "Nhà Thơ với cây đàn dương cầm". Trong lúc "nghiên cứu" ( "étudier" trong tiếng Pháp ) với cây đàn thì tất nhiên cái tài hoa, khả năng tạo giai điệu đẹp đẽ của người thiên tài lúc nào cũng chập chờn ẩn hiện đâu đó trên phím đàn. Cái buồn xa xôi, vời vợi, man mác nơi bản "Etude cung Mi trưởng" không chắc đã có bóng dáng của cô nàng Konsctanja (xin xem bài trước) trong đó ! Người ta đang lo tập trung "nghiên cứu" kia mà ! Bởi thế vừa rút tỉa các kinh nghiệm về mặt kỹ thật nơi công trình nghiên cứu vừa xử dụng chúng để thi thố bao nhiêu cái tinh hoa về mặt giai điệu nơi các thể lọai khác của tác giả như "Valses", "Impromptus", "Concertos", "Mazurkas", "Polonaises", "Sonates", và tất nhiên là có những bản "Nocturnes" rất là.. Thơ!
Nhưng tại sao bản "Etude cung Mi trưởng" lại khác hẳn những bản "Etudes" khác trong mớ 24 bài đó? Chỉ có đoạn giữa của toàn bài (không phải cái bài bấy nay có lời Tây hay lời Việt đâu) là mới có vẻ "nghiên cứu", còn bao nhiêu nét giai điệu ở đoạn đầu và đoạn cuối thì đều chỉ là một chuỗi giai điệu thuần túy, mượt mà, đẹp đẽ nhưng giản dị, chả có gì phức tạp, gút mắt?

Nghe giai điệu của bài "Tristesse" thì từ xưa đến giờ tôi vẫn cứ có cái ấn tượng mạnh mẽ là Chopin nhà "nghiên cứu" các ngón đương cầm, khi đến bản "Nghiên Cứu cung Mi giáng trưởng" thì tạm sao lãng, nghỉ giải lao, để cho Nhà Thơ Chopin vào thay !

Không phải ngẫu nhiên mà khi ra tiệm bán CD nhạc, nhìn ngang ngó ngửa ở quầy "Classic" có tên Chopin thì ta thường thấy phần lớn là các bài "Concertos", "Valses", "Mazurkas","Polonaises", "Impromptus",và tất nhiên là đám "Nocturnes" (chơi thường là trọn bộ hoặc ít nhất cũng cả chục bài). Riêng trong thể loại "Etude", bản cung Mi bemol trưởng không cần cái chữ mở ngoặc là "Tristesse" thì đám người sành điệu đều biết nó là bài.. "Tristesse" !

Bản "Nocturne cung Mi-giáng Trưởng" của Chopin
Chopin viết trên 20 bản "Nocturne". Có sách ghi 21, có sách ghi thêm vài bài nữa, nhưng tôi ít để tâm đến, bởi gì thì gì riêng tôi cũng chỉ thích có mỗi 2 bản: một bản đang đề cập đến ở đây và bản "Nocturne cung Re-giáng Trưởng, tức là bài sồ 2 trong Tập 27 (opus) của ông. Bài cung Mi-giáng Trưởng thì tôi thích trọn vẹn, từ đầu đến đuôi; còn bài kia thì tôi rất thích cái câu mở đầu, nghe rất là "dạ khúc", rất là "Thơ", nhưng rồi sau đó tác giả biến tấu lòng vòng, tôi nghe không khoái !

Tự cái tựa của bản nhạc cũng cho thấy là nó thuộc thể loại "Dạ Khúc". Tới thời của Chopin thì nó đã xuất hiện ở Âu Châu rồi. Mấy tay nhạc sĩ Ý thời trước đấy sinh sống ở Paris thì cũng đã triển khai cái thể loại ấy theo hướng "Tình Khúc", không xa gì với thể loại "Serenade" tức là cái kiểu nhạc êm ái, trữ tình được minh họa qua hình ảnh các chàng lãng tử chiều chiều trăng lên vác đàn đến dưới bao lơn các nàng thục nữ để mà hát hò lấy điểm ! Ở bên Đức, cùng thời, thì người ta soạn những nhạc khúc theo thể loại đó ba hồi thì dùng cái nhãn hiệu là "Notturno", ba hồi thì gọi là "Serenade", chẳng cứ ! Sách vở lịch sử âm nhạc ghi rằng bản "Nocturne" đầu tiên là do một nhạc sĩ người Ái Nhĩ Lan tên là John Field (1782-1837) soạn ra ! Nếu có ai tò mò lục lọi mấy bản "Nocturne" của mấy nhóm vừa kể ( trừ bài "Notturno" của Borodine mà so với các bản của Chopin chi chưa biết mèo nào cắn miu nào ! ) rồi quay lại nghe mớ "Nocturnes" của Chopin thì sẽ thấy ngay là nét nhạc của Chopin khác hẳn! Lả lướt, trữ tình, sâu lắng và "Thơ" hơn nhiều ! Nhất là câu mở đầu của bài cung Re-giáng Trưởng nêu ở trên: nghe nên thơ không tả ! Mà cũng chỉ có mươi mười lăm nốt thôi chứ chả có phải là nhiều, ở cái đoạn đó!

Nhưng tựu trung thì thể loại đó mang sắc thái lãng mạn, tự tình. Qua nét nhạc của Chopin thì nghe cứ như là một cái gì xao đông đấy ( âm thanh thì tất nhiên là "động") nhưng lại có cãi "tĩnh" trong đó ! Mâu thuẫn chăng? Không ! Bằng chứng là ra ngoài cửa hiệu bán các CD nhạc ta vẫn thấy đầy rẫy các đĩa nhạc có nhãn hiệu là "Music for relaxation", "Nhạc để nghe mà tĩnh dưỡng"

Ở phần nói về thể loại "Etude" thì ta đã thấy là Chopin lo điều nghiên về kỹ thuật "chạy ngón" trên ngần ấy phím dương cầm ! Qua đến dạng "Nocturne" thì người nhạc sĩ tài hoa của chúng ta kết hợp kỹ thuật với cảm hứng một cách thoải mái ! (Các danh thủ về Tây Ban Cầm như Tarrega rất khoái chuyển tải các giai điệu từ những bản "Nocturne" của Chopin qua cây đàn thùng của họ) ! Và điều đáng chú ý: Cho đến giờ phút này tôi chưa thấy bài "Nocturne" nào của Chopin có người đặt cho lời ca ! Đỡ quá ! Nhờ vậy mà khi nghe các bản nhạc này, ta tự do để cho trí tưởng tượng của mình làm việc. Muốn cảm nhận thế nào thì cứ việc thoải mái đến mức tối đa ! Nhưng có một điều chắc chắn, không có ngoại lệ: Không một bản "Nocturne" nào dẫn dắt ta đến cái ấn tượng tâm lý là "buồn" ! Hay ít ra thì đối với riêng tôi là như vậy ! Nghe chúng thì ấn tượng đến với tôi bao giờ cũng gói gọn trong mấy chữ: "lắng đọng", "thoải mái" !

Chopin qua Vienna, qua Pháp thì tuy ai nấy đều hết lời ca ngợi ngón đàn của ông, thế nhưng các bậc danh thủ thời ấy cũng đều nói rằng tiếng đàn của ông "mềm" quá, "Yếu quá", "không đủ công xuất" ! Là bởi thời đó thì không có cái màn "amplifier" ! Thính đường có to cách mấy thì việc khuyếch đại âm thanh cũng chỉ có hai nguồn: một là kiến trúc của thính đường và hai là chính cái đàn piano. Các nhà danh thủ thời đó ở Âu Châu bởi thế vẫn có khuynh hướng cứ thế mà lấy gân lấy cốt gõ lấy gõ để lên phím đàn để bá tánh còn nghe được! Và Chopin đã có lần than phiền như vầy:

"Thiên hạ cứ rêu rao khắp nơi mọi chốn là tiếng đàn của tôi yếu ớt quá, hay nói đúng hơn là tinh tế quá nên không mấy hợp với lỗ tai của đám nghệ sĩ quen dộng ào ào lên piano của họ !"

Trong ngần ấy bản "Nocturne" của Chopin, nghe bản nào ta cũng có thể hình dung những ngón tay dài, mỏng manh của Chopin với ngón đàn "dịu dàng", "tinh tế" !

Thanh Trang
[/i]
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.