Lời gởi “Người đợi chờ”
Vẫn biết nơi ấy người ta có thể
Gõ cửa nhà hay chặn bước anh đi
Gởi giấy mời rồi hẹn đến cà phê ...
Và nhiều phương cách, chung quy là thế!
Vâng anh ạ, trưởng sinh lầm thế hệ
Sống gông cùm tù ngục đã bao năm
Phận người dân, ôi bé nhỏ nhục nhằn
Nhưng chẳng lẽ...
.................. đợi chờ là duy nhất?
Vâng anh ạ, uống cùng ly rượu đắng
Sẻ chia cùng - một hoài bão tương lai
Đêm sẽ qua, và nắng sớm ban mai
Rồi sẽ đến, xin hãy cùng chuẩn bị
Vâng anh nhé, xin xóa tan nghi kỵ
Hãy cùng nhau dựng lại một quê hương
Hãy cùng nhau hằn gắn những vết thương
Tình nhân loại chẳng chia phân tuổi tác
Tôi vẫn biết – đã qua thời khao khát
Tuổi nặng đời chua chát những cùm gông!
Nhưng hào hùng, dòng máu giống tiên rồng
Không thể chỉ...
................... đợi chờ ngày tủi nhục!
Và không thể! – Vì đã là tù ngục!
Chuyến đi nào mình chuẩn bị hở anh?
Đời chúng ta, dù phế bỏ cũng đành
Đàn trẻ nhỏ – một tương lai đất nước?
Viết lên đây, vâng chỉ là mơ ước
Được cùng nhau xây dựng lại Việt Nam
Xin cùng nhau tận diệt những tham tàn
Bằng mọi cách, với trái tim rực nóng
Tình Yêu rồi sẽ chan hòa sức sống...
TiêuSa
(Đáp thơ của một "người đợi chờ" ở Saigon...)
***********************
có thể người ta sẽ đến
gõ cửa anh
vào khuya nay hay bất cứ lúc nào
có thể
người ta chụp tay anh
khi vừa bước ra khỏi quán cà phê
có thể người ta chặn xe anh
ở một ngã tư
có thể
người ta vây lấy anh
ở cổng cơ quan
có thể người ta gởi giấy mời anh lên làm việc
hay một cú phôn hẹn anh đi cà phê
thế nào đi nữa
sau lúc đó
anh không có cơ hội giải thích
và cũng không cần thiết
hãy chuẩn bị cho chuyến đi
sáng nay anh mua khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng, thuốc cảm, thuốc tiêu chảy, thuốc nhỏ mắt, vài cái quần lót, bút chì và cuốn sổ...
tất cả những món đó được bỏ vào một túi xách nhỏ gọn
à, nhớ mang theo một cuốn tự điển
hãy uống thêm ly bia khi ngồi với bạn bè
có thể còn lâu mới nếm lại cái vị đăng đắng và mát lạnh đó
bây giờ thì hãy lên mạng xem mail, đọc vài mẩu tin
ngủ một giấc ngắn
rồi chờ đợi
Sg, 9/7/2009 [/teal]