Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

THƠ XUÂN NPNA
Nguyenphanan
#1 Posted : Friday, January 2, 2009 4:00:00 PM(UTC)
Nguyenphanan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 536
Points: 0

GIẤC MƠ XUÂN

Thành phố San Jose
Ðêm nay trời xanh hơn trong màu mắt
Lãng đãng trên nền trời
Những vì sao lạc
Như xa xôi … như gần gũi
Như đâu đây ngàn tinh tú của quê tôi …

Ngọn gió buốt mùa đông đã dịu
Anh có nhớ gì không anh
Mùa xuân đã đến
Mang cho đời những ước vọng màu xanh

Trong trái tim em
Hành trang bỏ ngỏ
Hạnh phúc thương đau
Xin một lần chối bỏ
Người yêu ơi …
Bỡ ngỡ bước chân vui

Nàng xuân đến…
Mang hạnh phúc cho đời
Ðể đóa hồng luôn gắn chặt bờ môi
Ấm áp tình người
Ngày xuân đất khách
Như mơ màng … tưởng đâu đây
Mùa xuân đất Mẹ
Pháo rộn vui giữa nắng hanh vàng …

HƯƠNG XUÂN

Thoảng nghe trong gió chút hương xuân
Từ những cành khô nhen nhú mầm
Trời đã xanh hơn và bớt lạnh
Chạnh lòng ta nhớ những tình thâm

Mười mấy năm dài ta cách xa
Khoảng trời trước mặt quá bao la
Quay đầu nhìn lại lòng thêm xót
Nỗi nhớ quê hương … nỗi nhớ nhà

Ðón xuân bên ấy có còn vui
Hay vẫn cưu mang những ngậm ngùi
Ðất khách nơi này xuân lẻ bạn
Quê nhà nơi đó chắc cô liêu ?

Biết đến bao giờ gặp lại nhau
Ngọt bùi chia xẻ chuyện thương đau
Những người bạn trẻ ngày xưa ấy
Gian khổ trùm lên … bạc mái đầu

Thao thức từng đêm nghĩ đến xuân
Cảnh nghèo thêm nặng gánh gian truân
Thương cho đất Mẹ nhiều lao khổ
Xin gửi chút tình với thế nhân …

GIỮA TIẾT XUÂN BUỒN

Ta muốn gió kia đừng thổi nữa
Lạnh lòng ta lắm hỡi đông phong
Tiết xuân hờ hững len đâu đó
Lất phất sương rơi bám má hồng

Ô hay … xuân đã đến bao lần
Ðất khách ai sầu, ai đón xuân
Ai nhớ muôn trùng con sóng dậy
Chia ly bờ cõi … nát tâm can

Lại thêm lần nữa đón xuân sang
Sao thấy trong ta dạ xốn xang
Chẳng rõ bình yên cho thế sự
Hay là quốc nạn lại vương mang !

Ðón mừng mấy chục mùa xuân tới
Là mấy mươi năm phải ngậm cười
Dân Việt nay làm thân viễn xứ
Tình xuân chẳng thắm giữa quê người …

Riêng ta xuân đến cũng bằng không
Chỉ tạo cho ta những não lòng
Hướng nẻo trời Nam mà ứa lệ
Tim ta buốt lạnh tựa dòng sông

Dòng sông theo nhịp tháng năm trôi
Ðời kẻ ly hương cũng thế thôi
Ðã hết những ngày xuân đất Mẹ
Giao thừa lặng lẽ đón đơn côi …

BIẾT ÐẾN BAO GIỜ

Mùa đông tuyết lạnh ở phương này
Nhớ nước thương nhà mắt lệ cay
Nghĩ đến song thân nơi cát bụi
Có ai hiểu thấu...nỗi đau này !

Cũng đành lạnh lẽo như băng tuyết
Bao tháng năm dài đẫm gió sương
Mái tóc xanh xưa giờ điểm bạc
Xứ người lau lệ khóc quê hương...

Chúng ta, tất cả người vong quốc
Thảm họa, cơ trời lạc bốn phương
Từng mảnh hồn đau lìa tổ ấm
Gian nan, phiêu bạt...lẽ vô thường

Bạn bè, thân quyến giờ xa lắc
Biết đến bao giờ...trở lại thăm
Từ buổi chia tay rời đất Mẹ
Tuyết sương phủ mộ mẹ cha nằm !

Non sông thăm thẳm nghìn xa cách
Bao mối tình thâm phải cách chia
Nhớ mái nhà xưa qua lối nhỏ
Khói lam bàng bạc giữa sương khuya...

Bây giờ lặng lẽ thân ly khách
Xuân đến nghe lòng đẫm gió mưa
Bao kẻ trắng đêm tràn nỗi nhớ
Ðau lòng dân Việt...thảm thương chưa !!!

Hãy pha nỗi nhớ vào men rượu
Cố nén trong tim giọt lệ khô
Thầm ước như là ta đã được
Chào Xuân quê Mẹ...thỏa mong chờ !...

ẢO MỘNG MỘT DÒNG SÔNG

Em là ảo mộng một dòng sông
Gây nhẹ tương tư sóng ngập lòng
Như liễu thướt tha chiều nắng hạ
Siêu hồn lạc nẻo biết hay không?

Anh viết tình anh lên gấm hoa
Gởi nàng kiều nữ dưới trăng ngà
Hài sen gót ngọc xin dừng bước
Ôi dáng kiêu sa, đẹp mặn mà...

Anh trải tình anh lên cỏ cây
Để khi em bước đến nơi nầy
Cho tà áo lụa vương hoa lá
Quyện mãi nồng nàn hương ngất ngây

Xao xuyến lòng ta, đôi mắt trong
Môi hồng má thắm nét mày cong
Em là Chức Nữ Thiên cung xuống
Cho ấm dương trần giữa tiết đông!

Ta muốn ôm em tại phút này
Vì yêu xây mộng giữa cuồng say
Vì em ngọc quý trong thiên hạ
Điên đảo mày râu em có hay?

Hồn ta phiêu lãng vào mơ mộng
Dẫu biết ngàn năm mây vẫn bay
Dẫu biết mình yêu trong tuyệt vọng
Em về phương ấy gió ngừng lay

Em đến lòng ta cơn bão dậy
Em đi tang trắng phủ ngàn cây
Năm dài ta sống đời cô lẽ
Em tạo niềm vui được mấy ngày...

Nàng là ảo mộng giữa đêm đông
Cho khách tài hoa vướng bận lòng
Tĩnh thức lòng ta như thác lũ
Yêu em ta lạc mất thiên đường...


BÊN DÒNG CAM LỘ

Em là người mộng của muôn hoa
Mỗi năm viếng cảnh dạo trăng ngà
Thướt tha tà áo bay trong gió
Em là tiên nữ nét kiêu sa …

Em như thần tượng của đời ta
Mắt môi như sóng lượn thu ba
Ngân giang một dải trời nghiêng ngửa
Hùng anh đảo lộn cả sơn hà

Tóc em đẹp tựa áng mây bay
Cho anh vuốt nhẹ những hương say
Cho anh dìu bước em trên cỏ
Xạc xào hoa rụng dưới chân ai …

Ðêm giao thừa bên dòng cam lộ
Thả tình trôi dạt bến sông mê
Thiên thu mật ngọt như huyền thoại
Ðọng trong ta một chút hương thề …

Hằng Nga giáng thế phải chăng đây
Quỳnh tương ta cạn chén tình say
Trong lòng thoang thoảng mùi hương vị
Ngàn sau nhớ mãi chuyện ngày nay

Gió phơn phớt nhẹ làm lay động
Thuyền rồng vội lướt sóng sang sông
Dáng xưa đài các ngàn năm ấy
Ðậm tình xuân mộng giữa trời đông

Lòng anh phơi phới buổi hôm nay
Vô ưu tắm mát mộng thơ ngây
Nắng đùa trên tóc mây duyên dáng
Em về rạng rỡ cả trời mây …

Ngàn xưa nối lại chuyện ngàn sau
Trăm năm thệ ước chẳng phai màu
Mỗi năm anh kết hoa hồng thắm
Bạc đầu ta vẫn cứ chờ nhau

Vần bình đôi chữ gửi người thương
Tình anh như tuyết phủ chiều sương
Tim anh héo rũ theo mùa lũ
Từng cơn xao động phút giao thừa …

BỨC TRANH XUÂN

Hỏi Xuân nay được bao nhiêu tuổi
Dáng liễu trang đài vẫn thướt tha
Ngày tháng quang huy vầng nhật nguyệt
Trải bao vần vũ vẫn kiêu sa

Vạn nghìn niên kỷ đã trôi qua
Xuân vẫn xinh tươi vẫn mặn mà
Mặc gió tàn đông mang giá lạnh
Bão cuồng sóng dậy giữa phong ba

Em vẫn về đây vẫn đến đây
Thắm tình xanh ngọn cỏ đồi cây
Muôn hoa thêm sắc màu duyên dáng
Vũ trụ mừng vui những tháng ngày

Nếu chẳng vì xuân chẳng có xuân
Còn chi lưu luyến cõi phù vân
Thân người cằn cỗi, tim khô héo
Đâu thấy tình yêu …nhựa sống tràn

Em hãy cùng ta ở lại đây
Hương tình lưu luyến dậy men say
Cho ta sống lại thời hoa mộng
Một thuở bên mình lướt gió mây

Nhìn em ta ngỡ trong tiền kiếp
Một bức tranh toàn bích dấu yêu
Trân trọng giữ gìn như báu vật
Xuân trong ta mãi mãi yêu kiều …

HÃY CHỜ ÐỢI MỘT NGÀY

Em đau xót bởi mùa xuân chưa trọn
Lỡ cuộc tình, tan cả giấc mơ hoa
Vùi xuân xanh trong ảo ảnh ngọc ngà
Men rượu đắng pha vào hương kỷ niệm…

Anh đã đến bằng tình yêu ngọt lịm
Ru hồn em vào cõi mộng liêu trai
Giấc Nam Kha thao thức giữa đêm dài
Yêu một kiếp cho thêm sầu vạn cổ !

Em vẫn hiểu bến tình và bể khổ
Nửa cuộc đời sương gió nặng bờ vai
Thân lưu vong mòn mỏi những tháng ngày
Thương quê Mẹ dầm chan mưa nắng phủ…

Thương quê Cha cả một đời ấp ủ
Mong đàn con đất Việt rạng danh thơm
Sang quê người cái khó bó cái khôn
Lầm lũi mãi vì miếng cơm manh áo

Người em yêu cũng một đời tần tảo
Ðổ mồ hôi chan lấy bát cơm đầy
Ðem chân tình nới rộng những vòng tay
Dâng trọn vẹn óc tim cho lý tưởng

Người em yêu quyết cùng em một hướng
Xây dựng tương lai hạnh phúc lâu dài
Dẫu cuối đời tình vẫn chẳng nhạt phai
Yêu nồng thắm như ngày xanh tuổi trẻ

Nắm tay em, anh ngọt ngào nói khẻ :
Tình yêu ta do đồng điệu xây thành
Em là bao ước vọng của riêng anh
Chung nhịp bước trên con đường hoa nở…

Em là nắng, là mưa hay là gió
Của tinh cầu dâng đến để anh thương
Xoa dịu trong anh bao nỗi chán chường
Em là cả thiên đường anh mong đợi !

Hãy hy vọng ngày quê hương quật khởi
Hoa nở bên sân mừng đón ta về
Cuối cuộc đời an hưởng với làng quê
Với biển cả bao la tình dân tộc…

Mơ ước đó, đôi ta thề sẽ được
Hỡi quê hương hãy chờ đợi một ngày …

CÁNH THƯ XUÂN

Nếu mỏi cánh hải âu đừng bay nữa
Vòm trời xa lác đác hạt mưa rơi
Mây vần vũ gió chiều lên bão lớn
Và đêm nay là đêm tối giao thừa

Em có nhớ những gì em đã hứa
Mang thư xuân về rải khắp trần gian
Mang niềm vui mang hạnh phúc chứa chan
Hầu vá lại mảnh hồn hoang vỡ vụn

Xuân rực rỡ cho tiết đông tàn lụn
Hoa mai vàng thay những giọt sương pha
Nàng xuân ơi, nàng hãy đến bên ta
Ôi tuyệt mỹ, trời cho ta bỗng lộc

Đến đây em hỡi tấm thân ngà ngọc
Ru hồn ta vào giấc mộng liêu trai
Dáng em đi, ôi liễu yếu trang đài
Ta ngây ngất hỡi nàng xuân trong mộng

Em vẫn đến dù bão chiều gió lộng
Thân ly hương trên mảnh đất phù sa
Cách trở địa cầu, em vẫn bước qua
Em là cả thiên đường ta mong đợi

Rồi một sớm ta nghe buồn vời vợi
Nắng hạ hồng che khuất dáng xuân tươi
Đêm trở giấc tim ta buồn rười rượi
Ngày lang thang như kẻ mất tình nhân …

ĐÔI MẮT MÙA XUÂN

Người hẹn cùng ta xuân này
Lưu ly một chén tình say
Xuân về trong đôi mắt biếc
Ngọt lời yêu dấu đong đầy…

Người bảo cùng ta xuân trước
Tin yêu chỉ một vòng tay
Ta nghe từ con tim đỏ
Ngủ quên thức dậy từng ngày…

Người yêu ta như ta yêu người
Giận hờn như thuở đôi mươi
Thôi anh chín bỏ làm mười
Cho em sống lại nụ cười hồn nhiên

Người hứa gì có nhớ không ?
Ngọt ngào giấc mộng chiêm bao
Tình trong tim trong mắt đẹp trăng sao
Ví dầu sông kia rẻ nhánh
Biển bạc tình sóng dữ đẩy thuyền xa
Tình yêu mình như trời nước bao la
Đầp ắp cả nhân gian cùng vũ trụ
Đôi mắt anh mùa xuân
Đôi tay anh ấm nồng
Cho em mơ trời rộng
Sải đôi cánh chim hồng

Thiết tha đôi mắt tình nhân
Cho em trao trọn mùa xuân ân tình

GIAO THỪA NHỚ MẸ

Hai mươi năm con không còn gặp mẹ
Gió giao thừa buốt lạnh cả tim con
Đón xuân về mà trong dạ héo hon
Nhìn di ảnh lệ dâng tràn khóe mắt

Hai mươi năm con giữ lòng son sắt
Lời mẹ khuyên còn vẳng vọng đâu đây
Thương con tôi thân cơ cực dạn dày
Nghe lời mẹ trọn bề câu tiết hạnh

Thân nhi nữ tình duyên con lận đận
Âu số trời nào đâu chỉ riêng con
Phải sống sao câu đạo lý vẹn tròn
Dẫu có thác gương son còn ghi tạc

Con vẫn sống nơi chân trời phiêu bạt
Từng đêm về nhớ mẹ lệ con rơi
Từng xuân về lòng ray rứt khôn nguôi
Thương thân mẹ nấm mồ hoang xương rũ

Thương thân mẹ dầm chan mưa nắng phủ
Hai mươi năm gặp mẹ chỉ trong mơ
Hai mươi năm con phải sống bơ vơ
Khi xuân đến là tim hồng thổn thức

Cúng giao thừa chẳng bánh chưng, chè, mứt
Ba nén hương tâm nguyện với trời cao
Cho đời con thôi sóng gió ba đào
Cho hồn mẹ thanh nhàn nơi cõi Phật

Cho nhân thế bớt tranh đua giành giật
Mong bình yên nơi quê mẹ thân yêu
Cho tha nhân mơ một sớm một chiều
Con của mẹ về chung bầu sữa mẹ …

BA CHỤC MÙA XUÂN

Lại một mùa xuân đến nữa rồi
Bên hiên cây lá trổ xanh tươi
Nghe mềm nhung nhớ trời quê mẹ
Ba chục xuân trôi giạt xứ người

Chẳng thấy hoa mai, chẳng thấy đào
Đâu câu đối đỏ, gốc Niêu cao
Để treo câu đố vui theo pháo
Mừng đón giao thừa chúc tết nhau

Chỉ một mùa xuân lạ đất trời
Đã nghe tan tác giọt sầu rơi
Tưởng như biển cả khô dòng nước
Và lối về xưa … dở khóc cười

Ba chục giao thừa chẳng khói hương
Tấc lòng câm lặng với đau thương
Quê cha đất mẹ không cư ngụ
Làm kiếp phong trần sống tựa nương

Chẳng biết bao giờ trọn ước mơ
Hoa lòng nở rộ những dòng thơ
Cho cha cho mẹ không buồn tủi
Được nén hương thơm phủ nấm mồ

Nghĩ đến mà đau dân tộc tôi
Điêu linh tang tóc lệ đầy vơi
Ai đem xương trắng phơi thành núi
Máu đỏ thành sông … hận ngút trời

Lưu xứ lòng đau nhớ cố hương
Mỗi mùa xuân thức trắng canh trường
Kể sao cho xiết thân tầm gửi
Đất khách trời quê mãi vấn vương !


LỜI TÌNH MÙA XUÂN

Em bỗng nghe thương nhớ lạ lùng
Mỗi lần đàn én lượn bên song
Nhìn lên cứ tưởng trời quê Mẹ
Nước biếc non xanh lúa ngập đồng

Chị có về cho em hỏi thăm
Dòng sông huyền ảo dưới trăng êm
Bờ tre, khóm trúc vương trong nắng
Từng đợt sóng gào khua biển đêm

Hoàng hôn ẩn hiện trên sườn núi
Vàng vọt rụng tàn soi hắt hiu
Tựa bức tranh quyện làn khói toả
Ðẹp ôi … quê Mẹ buổi về chiều

Chị có về cho em nhắn tin
Nhiều năm lưu lạc vẫn lênh đênh
Bao mùa xuân đến ngoài hiên cửa
Lặng lẽ riêng em … khóc một mình

Trời cuối đông trời lạnh quá thôi
Mất quê hương mất cả xuân rồi
Quan san vạn lý tình em đó
Một thuở ly hương, đổi đất trời !

Chị về mang hộ lời em chúc
Gửi những yêu thương trọn vẹn tình
Hạnh phúc bình yên cho tất cả
Chờ ngày vui đón ánh bình minh …

LỜI TRI ÂN MÙA XUÂN

Gió hiu hiu thổi cành đào
Trăm hoa đua nở đón chào mùa xuân
Bến đời một cõi phù vân
Giật mình chợt nhớ tuổi xuân đâu rồi

Tôi lặng lẽ thả hồn về quá khứ
Mùa xuân xưa hoa thắm nét đan thanh
Từng đôi chim tình tự hót trên cành
Và mơ ước giao thừa mai nở rộ

Nhớ buổi đó nhà tiên tri thổ lộ
Năm hai ngàn tận diệt kiếp nhân sinh
Chẳng còn trên trái đất ánh bình minh
Cả thế giới đắm chìm trong biển lửa

Hãy kíp tu để không còn kịp nữa
Cho xác thân khi lià bỏ trần gian
Ðược thanh thản nhẹ nhàng nơi cỏi phật
Lúc ấy …
Tôi thầm nghĩ năm hai ngàn xa xôi quá
Chẳng mấy quan tâm chẳng thấy bồi hồi
Ai ngờ xuân đã qua rồi
Hai ngàn năm lẻ đổi dời phong ba
Nổi trôi một nửa sơn hà
Ðàn con không mẹ cách xa dặm trường
Ðón xuân trên bước tha hương
Lời xưa văng vẳng bước đường lưu vong
Ba mươi năm có biết không
Người dân nước Việt cõi lòng tái tê
Gian nan mơ tưởng ngày về
Còn chăng ước vọng cận kề bên nhau
Mong xuân đừng trải lá sầu
Thổi đi những nỗi cơ cầu lá lay
Xin tình người chớ đổi thay
Ðể cho nhân loại ngày ngày yên vui
Xóa tan đi những ngậm ngùi
Người thơ tha thiết một lời tri ân …


MỘNG ÐÊM XUÂN

Ðông hãy qua nhanh cho chồi xanh trổi dậy
Ðón nàng xuân má thắm môi xinh
Dáng liễu đài phương phi cốt cách
Tơ hong dài giấc mộng nguyên trinh

Nàng đã bước vào tim tôi rất nhẹ
Ðêm cô liêu bỗng sáng rực hoa đăng
Lời ru êm dìu tôi vào cõi mộng
Ðường thiên thai hoa gấm dệt tơ giăng

Hãy ngồi bên tôi hỡi nàng tiên áo trắng
Ðôi mắt huyền như bảo ngọc kim chi
Dù kẻ tục người tiên tôi vẫn muốn
Ðến bạc đầu đừng nói chuyện phân ly !

Thiếu vắng nàng xuân đời chẳng nghĩa gì
Ðâu chim hót, đâu hoa hồng hé nở
Ðâu muôn sắc, đâu rượu đào, pháo nổ
Tay trong tay dìu dặt dưới trăng mơ

Ðể tao nhân dệt nốt những vần thơ
Ôm giấc mộng liêu trai vừa trở dậy
Hoa tình yêu trăm miền đang mở ngỏ
Nàng xuân ơi … tao ngộ phút này đây

Ðại dương kia sóng nước vẫn vơi đầy
Duyên tái tạo kiếp này ta hạnh ngộ
Chốn trầm luân ta đã nhiều khốn khổ
Ðến đây em …cho tình thắm bờ môi …

MÙA XUÂN NHỚ BIỂN DẠT DÀO

Ðêm trở giấc lặng người trong cô quạnh
Xuân lại về buốt giá một niềm đau
Ðược gì đâu mỏi mòn nơi xứ lạnh
Vẫn nhớ thương miền biển sóng dạt dào

Người lưu lạc ta một đời dong ruổi
Thân ly hương đâu ấm nỗi đoạn trường
Ta một kiếp làm người thơ không tuổi
Nhưng thời gian tàn ác chẳng chịu nhường

Ta bây giờ sầu lên từng sợi tóc
Bạc mắt môi và trắng cả tương lai
Ta bây giờ hay buồn và hay khóc
Thương Mẹ Cha lòng luống những ai hoài

Nhớ khi xưa tung tăng vườn dậu tím
Nhà của ta sát bên cạnh nhà người
Mẹ của ta và Mẹ người thân lắm
Từng chắt chiu cho rạng mặt với đời

Ta với người Mẹ Cha giờ đâu nữa
Từng lời thơ là dòng lệ tuôn rơi
Kỷ niệm xưa từ bao năm chất chứa
Giờ bung ra như sóng vỗ trùng khơi …

Ta nhớ quá mẹ hiền bên bếp lửa
Bữa cơm chiều phe phẩy quạt cho ta
Xứ của mình nhà luôn luôn mở cửa
Nhưng dường như cái nóng chẳng buông tha !

Nhưng ta vẫn một lòng yêu xứ biển
Tình đậm đà như cá một dòng sông
Tiếng reo vui khi hoàng hôn ẩn hiện
Thuyền bập bềnh lướt sóng giữa trời trong

Ta bây giờ chỉ muốn về quê cũ
Sống an nhàn bên nấm mộ Mẹ Cha
Săn sóc con ta mùa mưa nước lũ
Sưởi nắng hồng tươi tốt những giàn hoa …

Ước mơ đó bao giờ ta thực hiện
Sẽ một đời ấp ủ mãi không thôi
Và tuổi trẻ từng đêm về hiện diện
Trên mái đầu đã bạc trắng như vôi …



MÙA XUÂN TRONG ẢO ẢNH

Nhìn thiên hạ treo lên tờ lịch mới
Một chút gì chua xót ở trong tim
Tuổi xuân trôi, nào ai dễ kiếm tìm
Trong thoáng chốc, tóc xanh thành tóc bạc

Thương cha mẹ đã quy tiên cỡi hạc
Chẳng mừng xuân đốt pháo đón giao thừa
Chẳng hoa đèn, chẳng bánh mứt hạt dưa
Lòng vọng tưởng song thân nơi cõi lạ

Có lạnh lắm khi trời đông buốt giá
Với đêm thâu rỉ rả tiếng côn trùng
Có mơ về vùng cõi tạm mông lung
Nẻo trần thế, sinh ly và tử biệt

Nơi đó có trời xanh hoa cỏ biếc
Có yên lành và cũng lắm đau thương
Có chiến tranh và cũng lắm đoạn trường
Và có những thâm tình đang nhắc nhở

Công cha mẹ lớn bằng non bằng bể
Giữa ngày xuân nhìn di ảnh lệ rơi
Từ hôm nay cho đến cuối cuộc đời
Chỉ còn lại mùa xuân trong ảo ảnh …


MÙA XUÂN
TRONG TRÁI TIM LY HƯƠNG

Em bên đó có đón xuân không nhỉ
Ta bên này như thế kỷ buồn tênh
Lặng nghe gió tạt bên thềm
Âm vang như tiếng sóng đêm cợt đùa
Trời đất cũng khi mưa khi nắng
Dải ngân hà vẫn nặng sầu vương
Có ai chia nỗi đoạn trường
Mùa xuân của kẻ ly hương không nhà
Em còn hát khúc ca dạo trước
Ngày yên vui non nước thanh bình
Bỗng đâu chinh chiến điêu linh
Xua đi ánh nắng bình minh ngọt ngào
Anh từ đó tâm hồn chao đảo
Xa người yêu tâm não thê lương
Mặc cho bão táp phong sương
Tấm thân xin gửi trùng dương sóng giồi …

Nay thắm thoát ba mươi năm lẻ
Ðếm thời gian quạnh quẻ trôi qua
Chữ tình theo gió phôi pha
Dẫu trong tâm vẫn thiết tha tình đầu
Thuở trời đất nhuộm màu luân lạc
Thuở gươm đao bạo ác nhiễu nhương
Anh đi tìm một con đường
Bao năm tóc đã pha sương mất rồi
Nhìn cây cỏ đâm chồi nẩy lộc
Biết mùa xuân dân tộc đã về
Xót xa một mối tình quê
Ba mươi năm vẫn tư bề quạnh hiu


MÙA XUÂN TƯƠNG TƯ

Em đã bao ngày không thấy mùa xuân
Thêm hắt hiu buồn cuộc sống gian truân
Nhớ mẹ thương cha khối sầu vạn cổ
Mùa xuân đâu còn với kẻ cô thân

Em đã bao lần mơ dáng nàng xuân
Tha thướt hương trầm nhẹ gót giai nhân
Như nắng mơ màng hôn lên mái tóc
Nghe gió xạc xào nhạc khúc tiêu ngân

Em đã bao mùa thương nhớ nàng xuân
E ấp duyên thơ giữa chốn bụi trần
Hứa hẹn cùng trăng sau mùa giá lạnh
Sưởi ấm tim người trên cõi thế gian

Bây giờ xuân đến rồi ư ?
Bâng khuâng nhớ chuyện tương tư trong lòng
Thế là đã dứt mùa đông
Trở cơn gió bấc đón dòng mưa ngâu
Để nàng xuân bắc nhịp cầu
Ngưu Lang Chức Nữ đẹp màu thủy chung
Xuân tươi đẹp tựa phù dung
Từ trên thượng giới xuống cùng thi nhân
Vẽ tranh xướng họa đôi vần
Ôi chao … mãi mãi mùa xuân tuyệt vời


MÙA XUÂN ƯỚC VỌNG

Trở giấc ngậm ngùi, gió xuân len nhẹ
Nghe mênh mang trong tiềm thức xa xưa
Ba mươi năm phiêu bạt với nắng mưa
Chờ xuân đến, nhen hồng lên bếp lửa

Em đã thấy nàng xuân về bên cửa
Tô thắm đời xô đẩy ngọn đông phong
Cho thi nhân đôi giây phút ấm lòng
Thả nguồn thi tứ đón chào muôn hoa …

Thu đông rồi cũng trôi qua
Xuân phô sắc thắm mặn mà đầy vơi
Hạ nồng oi bức muôn nơi
Sang thu sương rụng nhẹ rơi đêm dài
Nỗi buồn thu … thu nhớ ai
Mà trong gió lạnh ai hoài niềm đau
Lá vàng rơi rụng về đâu
Cho thi nhân mãi ôm sầu thiên thu
Mưa rơi lất phất sa mù
Buồn trông cánh nhạn, lời ru tự tình
Gió đông lạnh kiếp phù sinh
Nàng xuân sưới ấm chút tình thế nhân
Ngẩn ngơ giấc mộng hồng trần
Xuân ơi vẫn mãi nàng xuân tuyệt vời …


LỮ KHÁCH VỚI MÙA XUÂN

Ðón xuân này lại nhớ xuân xưa
Mười bảy mùa xuân cách biệt rồi
Tết đến ngậm ngùi trông cố quận
Xuân sang lữ khách dạ bồi hồi

Xa rồi một mảnh trời yêu dấu
Cách nửa địa cầu, cách biển khơi
Nhìn cố lý lòng đau quặn thắt
Thấy gì đâu …một dãi mây trời

Ra đi đã nguyện cùng sông núi
Góp chút tài hèn dựng nước ta
Phủi sạch sương mù trên đất mẹ
Muôn nhà trổi dậy khúc hoan ca

Thế rồi xuân đến lại xuân qua
Lữ khách lòng đau dạ xót xa
Dõi mắt trông về nơi chốn cũ
Trời ơi biền biệt mấy sơn hà

Ðau đớn cho đàn con của mẹ
Tại vì đâu trôi nổi lầm than
Kiếp tằm cơ cực theo năm tháng
Dầu dãi phong ba …nhuệ khí tàn

Tiếc nuối mùa xuân trên đất Mẹ
Ngậm hờn bao kẻ mất quê hương
Ðón xuân sao cõi lòng đơn lạnh
Ai hiểu tha nhân … nỗi đoạn trường !


NGÀY XUÂN ÐI LỄ CHÙA

Ðất khách tha hương gió trở mùa
Xuân về ray rứt nhớ chùa xưa
Quê em trong khoảng mù sương ấy
Một mái đình rêu phủ gió mưa

Khói lam che khuất đường lên núi
Một dãy thông xanh đứng chọc trời
Em nhớ con đường trơn đất đỏ
Mỗi lần trèo núi muốn tàn hơi …

Mẹ dắt tay em tới cổng chùa
Áo quần lem luốc những bùn nhơ
Bởi em trợt té trên con dốc
Cực khổ bao nhiêu cũng tỉnh bơ

Chùa nhỏ nhưng người đến rất đông
Chùa xa nhưng chẳng ngại trong lòng
Tay bồng tay dắt, tay mang giỏ
Rạng rỡ trên môi những nụ hồng

Một mái đình sơn son thếp vàng
Bụi rêu bao phủ bởi thời gian
Nhạt nhòa trong khói hương nhang ấy
Phật tử cầu kinh cõi niết bàn

Ta bà thế tục chốn trần ai
Lệ đẫm thương vay trả nợ đời
Hãy cố tu tâm rèn luyện tánh
Lên thuyền bát nhã trở về xuôi

Bây giờ lặng lẽ mùa xuân đến
Pháo đỏ còn đâu giữa chợ người
Mẹ có còn đâu tay dắt nữa
Chùa xuân khuất dạng cuối chân trời …

TÂM TÌNH VỚI XUÂN

Mười mấy mùa xuân viễn phương
Là ta vẫn kiếp bên đường đơn côi

Thương con gian khổ chân trời
Nhớ Cha nhớ Mẹ đầy vơi tủi sầu

Từ vào chung cuộc biển dâu
Mấy ai tránh khỏi niềm đau nỗi phiền ?

Nhọc nhằn, tai ách đảo điên
Nhân gian là cả một miền trầm kha

Nửa đời vất vả bôn ba
Nửa đời chẳng thấy đâu là mùa xuân !

Tình yêu đôi lúc đến gần
Nhưng rồi cất cánh bao lần xa bay

Tình yêu hiển hiện đâu đây
Mà như xa cách đường mây cuối trời

Vòng tay chia xẻ đôi nơi
Chuyện trăm năm chỉ …trò chơi thôi mà

Xin người đừng nói yêu ta
Mùa xuân trong mắt phôi pha lâu rồi

Chút tình xuân gửi muôn nơi
Quê hương vẫn mãi một trời nhớ nhung

Ước mong giây phút tương phùng
Tình xuân vẫn mãi chung vùng đam mê …

TÂM TƯ NGƯỜI
CHIẾN SĨ QLVNCH

Tôi quý trọng anh như bao người lính khác
Bởi giữa căm hờn anh vẫn sống hiên ngang
Máu đổ xương rơi, bầu trời Nam tan tác
Bình địa phủ tràn non nước một màu tang

Tôi trân trọng những tấm lòng vì tổ quốc
Ðã nằm yên nơi lòng đất quê hương
Chiến sĩ vô danh một đời bất khuất
Xác thân vùi quên lãng giữa đau thương !

Chúng ta được gì trong cuộc tương tàn
Nồi da xáo thịt bẽ bàng từng cơn
Hơn ba mươi năm tha hương đất khách
Nhìn trong mắt người u uẩn nào hơn …

Mùa xuân đến chiến binh ngồi lặng lẽ
Ðếm gian nan trên mái tóc bạc màu
Tự thâm tâm niềm đau đang vọng khẻ
Ðã hết rồi … xuân đến chỉ thêm sầu !

Trời mùa hạ mang mang niềm thống hận
Tháng tư xưa… người chiến sĩ gục đầu
Thảm cảnh xưa xoáy mòn trong vô tận
Thương phận lạc loài cơn lốc bể dâu

Rồi thu đến lá vàng rơi lả tả
Ngập biển trời nỗi buồn đến thiên thu
Mắt mờ lệ xuyên vời dòng biển cả
Thấy gì đâu … trùng điệp khói sương mù !

Tiết đông phong cho lòng thêm giá lạnh
Biết ngày nào thực hiện giấc đoàn viên
Thời gian trôi giết mòn đời bất hạnh
Lớp lớp rồi chiến sĩ đã nằm yên !

Tôi gửi các anh bài thơ từ tim óc
Cùng ly hương cùng cảm nhận niềm đau
Tôi quý các anh một lòng vì tổ quốc
Hãy chung mơ ngày hạnh phúc bên nhau …


TA SỢ MÙA XUÂN

Ta cũng muốn mùa xuân về bên cửa
Dù quê người chẳng nắng ấm reo vui
Thân ly hương bao kẻ giấu nụ cười
Cũng vẫn phải chào nàng xuân trở lại

Nghĩ về xuân lòng ta thêm ái ngại
Thời gian trôi lặng lẽ nước xuôi dòng
Mang vào thân số kiếp phải long đong
Câu bất hạnh theo ta từ muôn thuở …

Nghĩ đến xuân dường như tim rạn vỡ
Mái ấm còn đâu, Cha Mẹ xa rồi
Ðêm giao thừa lau ngấn lệ đơn côi
Ta sợ lắm …xuân ơi, đừng trở lại !

Ta cũng muốn mùa xuân luôn tồn tại
Cho cây đâm chồi nẩy lộc tươi xanh
Tình cảm lên ngôi, ước vọng đạt thành
Cả nhân loại vui mừng xuân ngự trị …

Xuân đã đến, đã đi bao thế kỷ
Với nhân sinh xuân tạo nét tương thân
Không có nàng xuân hoa lá úa tàn
Xuân cứ đến, mặc dầu… riêng ta sợ !

THĂM EM MÙA XUÂN

Anh đến thăm em một sáng xuân
Ðường xa mây trắng nhẹ lâng lâng
Hương tình anh gửi theo nhung nhớ
Mỗi dặm dài là mỗi vấn vương…

Bâng khuâng anh nghĩ mãi về em
Chẳng rõ đời em có ấm êm
Hay cũng gian nan nhiều bất hạnh
Như đời anh…lệ ướt bên thềm

Long đong từ buổi chân chim sáo
Chinh chiến cho anh những nghẹn ngào
Mất mẹ mất cha thêm mất chị
Một mình côi cút giữa lao đao

Ðến nay tính đã biết bao xuân
Hờ hững bơ vơ giữa thế trần
Những nỗi đau lòng anh giấu kín
Âm thầm cho lịm tắt mùa xuân

Bây giờ xuân đến cuối mùa đông
Nắng đã tàn phai giấc mộng lòng
Cảnh cũ người xưa chìm bóng nguyệt
Nơi này anh ngỡ chốn hư không …

Anh đến thăm em nhắc chuyện xưa
Ngoài trời hơi gió lạnh se đưa
Em cô đơn giữa mùa băng tuyết
Anh chạnh lòng tê tái gió mưa !

Xuân đến cho em nhớ Mẹ Cha
Thương đời hiu hắt cõi trời xa
Mỗi giây mỗi phút như hờn giận
Mặc chúa xuân về … chẳng thiết tha …


THAO THỨC VỚI MÙA XUÂN

Bên trời con én báo mùa xuân
Cảnh vật trần gian đẹp bội phần
Hoa thắm đua nhau bừng trổ nhụy
Ðâm chồi nẩy lộc đón nàng xuân…

Phất phới ru lòng ngọn gió xuân
Thiết tha tình cảm đã bao lần
Xiết tay thặt chặt mừng năm mới
Cùng cạn ly hưởng lộc tuổi vàng

Bên song thờ thẩn đón chờ xuân
Nhớ cảnh, nhớ người lệ chứa chan
Chẳng muốn điểm trang son phấn nữa
Chẳng buồn soi lại chút dung nhan …

Có hiểu lòng ta không hỡi xuân
Sắt se thân phận một thi nhân
Tưởng như bão táp hoa rơi rụng
Từng mảnh theo mùa lạnh gối chăn

Trong mơ ta vẫn dệt tình xuân
Dẫu tóc pha sương lấm bụi trần
Dẫu bước chân mòn quên lối mộng
Vẫn hoài thao thức một mùa xuân

Xin hẹn cùng xuân, hứa với xuân
Dù cho biến đổi cuộc xoay vần
Cho dù vũ trụ không còn nữa
Nhưng với lòng ta… vẫn có xuân

Ðể ta còn dịp đón chào xuân
Ðáp tạ cho đời chút nghĩa ân
Tình cảm quyện vào thơ nhắn gửi
Ân tình bát ngát giữa mùa xuân…

Nhân thế muôn đời yêu quý xuân
Rải hoa nhân ái lấp phong trần
Cho thân lưu xứ tình thêm đậm
Chung cuộc vui vầy… đón chúa xuân …

VẪN MÃI MÙA XUÂN

Thêm một mùa xuân, ngắn tuổi đời
Bàng hoàng hồi tưởng chuyện xa xôi
Ngày xưa hai đứa chung trường học
Ðâu biết ngày mai cách biệt rồi…

Có lần anh bảo nhỏ : Phan An
Mơ ước cùng em chuyện đá vàng
Nếu lỡ đời trai vì tổ quốc
Lấy ai thương xót phận hồng nhan !

Chiến cuộc mang chàng đi rất xa
Bão lòng cuồn cuộn giữa phong ba
Chữ yêu vội vã chưa trao gửi
Khi ngọn lửa tình…đã thiết tha …

Từ ngày chàng khóac áo chinh y
Biền biệt phương xa khuất nẻo về
Ðể kẻ phòng khuê đành lỗi hẹn
Sương mù giăng phủ khắp sơn khê

Hai ngỏ hai nhà đã cách xa
Trường xưa lối cũ cũng phôi pha
Và người xưa một chiều mưa đổ
Nạng gổ dìu nhau tới cửa nhà …

Chỉ còn dư ảnh chút tình xưa
Lê kiếp thương binh, kiếp sống thừa
Gục mặt mà nghe lòng nuối tiếc
Thân tàn theo dõi bóng người xưa…

Rồi một ngày kia nơi viễn phương
Gặp nhau qua màn lệ rưng rưng
Ta còn gì để cho nhau nữa
Em góa bụa rồi… ta phế nhân

Ba mươi năm tình vẫn không phai
Cố nén vào tim tiếng thở dài
Hai mái đầu xưa giờ điểm bạc
Cuối đời thủ thỉ chuyện tương lai…

Trong mắt người xưa, giọt lệ rơi
Nghẹn ngào ôm hạnh phúc buông lơi
Vòng tay khơi dậy thần tiên cũ
Và bóng người xưa xiêu lạc đời…

Ngập ngừng anh bảo nhỏ : Phan An
Có muộn màng chi chữ đá vàng
Biết sống cho nhau, dù ngắn ngủi
Ân tình như vạn lý quan san …

VỌNG TƯỞNG MÙA XUÂN
( Họa thơ nữ sĩ Trùng Quang – California)

Vườn ai hoa bưởi đã thơm lừng
Báo hiệu xuân về, bạn biết không
Ðâu đó đào mai đang lã lướt
Ðón nàng xuân từng cánh bay tung…

Ðại dương trùng lớp bao cơn sóng
Bến đục đưa người qua bến trong
Vượt thoát xa rồi yêu dấu cũ
Quê người trăn trở nỗi đau chung

Xuân về gợi nhớ bao xuân trước
Chồng chất ly tan quá não nùng
Chinh chiến anh hùng đâu mấy kẻ
Mất rồi quê Mẹ với non sông !

Mái tócxanh xưa giờ điểm bạc
Từng đêm thao thức mỏi mòn trông
Ai ngờ non nước ngày thay đổi
Ðể hận muôn lòng, bạn biết không ?

Tết đến bày tranh trên giá gỗ
Nhớ về quê Mẹ phía trời đông
Vẽ tiên phong một thời trang sử
Vẽ những hùng anh giống Lạc Hồng

Ðây nét vì vua xây dựng nước
Ðó là nhị nữ tấm lòng trung
Ngậm ngùi nhớ lại thời son trẻ
Trai Việt hiên ngang tựa bách tùng …

Trăng chếch đầu non đùa cợt gió
Một thời oanh liệt có còn không
Mùa xuân tô thắm ngàn cây cỏ
Sao vẫn trong tâm nặng trĩu lòng

Mơ ước quê hương trời sẽ sáng
Ngày về đoàn tụ…ngát hương bông …

XUÂN ÐIỂM TRANG

Gió đông thổi lạnh lùng khôn tả
Cho người thơ buốt giá từng cơn
Nhớ chàng nơi động cô đơn
Ðêm đêm trao gửi nụ hôn tình nồng
Em đã thấu cõi lòng thi sĩ
Nguyện cuối đời tri kỷ tri âm
Hai ta kết chữ đồng tâm
Bên thềm hạnh phúc âm thầm nở hoa
Cạnh phu tướng em là người ngọc
Quý yêu chồng bởi lộc trời cho
Chàng tâm huyết với cơ đồ
Trợ dân đem lại tự do sơn hà
Thuở tuổi trẻ xa nhà tự lập
Chuổi thiếu niên bầm dập bao phen
Quyết không mang lấy chữ hèn
Vừa làm vừa học sách đèn thâu canh
Nuôi ý chí công thành danh toại
Về quê xưa tìm lại Mẹ Cha
Quỳ xin hai đấng thứ tha
Thời gian qua để xót xa song đường …

Rồi năm tháng phong sương trôi nổi
Chuyện lứa đôi dứt mối duyên tơ
Ðến nay tóc đã bạc phơ
Vùi chôn dĩ vãng mịt mờ tương lai
Tưởng muôn thuở không ai thổ lộ
Lặng im chờ huyệt mộ gửi thân
Nào hay đời vẫn còn xuân
Ðưa nàng thơ nhỏ đến gần bên anh
Duyên đồng điệu xây thành mơ ước
Ðốt thời gian để được tương phùng
Xuân này đôi bóng thủy chung
Nắm tay ta dạo khắp vùng quê xa
Hẹn một sớm tình ca trổi khúc
Niềm hoài mong thôi thúc tràn dâng
Tình ta tươi thắm bội phần
Ðiểm trang hò hẹn như lần mới yêu …

XUÂN ÐƠN CÔI

Ðêm thao thức chờ trăng, trăng khuất nẻo
Giờ giao thừa đón pháo, pháo bay xa
Ðây là đâu…nào có phải quê ta
Nhà vắng lạnh, xuân buồn bao thế kỷ !

Ta nhớ Mẹ, nhớ Cha, giờ đâu nhỉ
Người bỏ ta lạc nẻo giữa trần gian
Hình hài xưa muôn thuở dưới suối vàng
Mùa xuân đến ôi, càng thêm hận tủi…

Ta ngồi đây nhìn lên di ảnh cũ
Lệ ta rơi mờ nhạt những dòng thơ
Ðời cô đơn nên ta vẫn hững hờ
Chẳng tha thiết xuân về nơi xứ lạnh !

Nhớ năm xưa đời ta đâu bất hạnh
Bên Mẹ cha nồng ấm buổi xuân về
Còn bây giờ sao trong dạ tái tê
Thương Cha Mẹ nơi mồ hoang lạnh lẽo

Ðêm rả rich tiếng côn trùng muôn nẻo
Ôi, còn đâu hình dáng Mẹ thân yêu
Và bước Cha đi khập khểnh những chiều
Chỉ còn lại niềm đau ta nhận lãnh…

Chỉ còn gặp Mẹ Cha trên di ảnh
Trong giấc mơ lặng lẽ giữa đêm thâu
Thì xuân ơi…xuân có nghĩa gì đâu
Với những kẻ mồ côi…không Cha Mẹ !


XUÂN LẺ BẠN

Người ở đó, bên kia vùng đất lạ
Có đón chờ mùa xuân đến hay không
Có giai nhân má thắm với môi hồng
Ðể ấp ủ tình quân đêm giá lạnh

Người ở đó, một thiên đường bất hạnh
Lặng lẻ buồn biết than thở cùng ai
Ðón xuân sang nơi thế giới lạc loài
Ru điệp khúc cùng sương khuya tẻ nhạt

Người ở đó, côn trùng vang khúc hát
Ðiệu bi ai trong cõi sống vô thường
Ðể xuân nầy lòng mang nặng sầu thương
Xuân lẻ bạn, người ơi … người có hiểu !


XUÂN MUỘN

Ngọn gió đông phong thổi lạnh lùng
Gieo lòng nhân thế nỗi sầu chung
Nửa thương cố quốc xa ngàn dặm
Nửa xót phận người lạc cố hương

Một bước ra đi cứ tưởng là
Quay về xây dựng nước nhà ta
Cho em ấm lại bờ môi nhỏ
Cha mẹ mừng vui ấm tuổi già

Ngày tháng trôi đi những đợi mong
Thân trai chưa thỏa chí tang bồng
Tóc xanh nay đã pha sương trắng
Mà vẫn nghìn trùng cách núi sông

Xuân đến nghe lòng man mác đau
Dở dang ước hẹn mối duyên đầu
Bao năm xa cách lòng trăn trở
Em hỡi bao giờ tái hợp nhau

Em có chờ anh nơi bến sông
Bên hàng dương liễu lúc tàn đông
Mỗi khi anh thấy hoa đào nở
Ly xứ nghẹn ngào, em biết không

Xuân về đất khách cô đơn quá
Dằng dặc trăng khuya đếm tuổi già
Anh vẫn hằng mong xuân đến muộn
Cho tình hai đứa chẳng chia xa …

XUÂN TRONG LÒNG LỮ THỨ

Trong lòng anh hôm nay
Một chút gì se sắt
Một chút gì đắng cay
Nghe nồng lên đôi mắt…

Nàng xuân đến làm chi
Ðể tim hồng ray rứt
Chất chồng thêm niên kỷ
Xót xa niềm vong quốc

Anh nhìn lên mái tóc
Soi gương ngắm lại thân
Nhờ ơn trên mưa móc
Ðầu bạc…trắng trắng dần

Anh chỉ ngoài năm mươi
Má hóp, răng chẳng còn
Bạn bè anh cứ ngỡ
Anh phải ngoài bảy mươi…

Anh buồn và anh khóc
Cho thế sự thăng trầm
Cho đời anh tang tóc
Ðể biển sầu anh mang

Còn đâu thuở huy hoàng
Oai hùng trong quân phục
Giờ bách bộ lang thang
Ðôi phen hờn tủi nhục !

Chán nản anh thở dài
Nằm gác tay lên trán
Số phận đã an bài
Nghĩ ra càng ngao ngán …

Nhưng anh có biết không
Ở trong anh còn có
Bát ngát những tấm lòng
Tình văn thơ gắn bó

Anh gửi gấm niềm đau
Hận sầu lên trang giấy
Lời thơ anh muôn vẻ
Xao xuyến cõi trời mây…

Có phải từ nỗi sầu
Ðọng trong trái tim hờn
Thân ly hương đất khách
Ðánh mất rồi non sông !

Anh nhìn xuân hờ hững
Xuân đến rồi xuân đi
Tuổi xuân anh đã hết
Xuân còn nghĩa lý gì ?

Cắn bút rưng rưng lệ
Anh gửi cả tâm tình
Trong hồn anh rực sáng
Như ánh hồng bình minh

Tôi thật tình quý anh
Bởi trong anh sẵn có
Một hồn thơ chân thành
Một mùa xuân mở ngỏ…

Bên vầng trăng mờ tỏ
Anh là một thi nhân
Bầu rượu, cà phê đắng
Với anh…là tình nhân

Kiếp phù sinh ngắn ngủi
Buồn làm chi hỡi anh
Cho hoa lòng héo úa
Dẫu biết đời mong manh…

Nguyễnphanngọcan - Cali










Users browsing this topic
Guest (3)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.