
Corridor of Mirrors (1948)
Một ông giàu có đem lòng yêu một người đàn bà, và tin rằng đây là người yêu từ kiếp trước của ông . Trong dinh thự của ông có bức hoạ một người đàn bà mấy trăm năm trước giống hệt nàng . Tiền kiếp của họ ở Venice, ông tin như vậy . Ông đã đem của quý như áo quần, trang sức để dâng tặng cho nàng . Ông mở một buổi dạ hội hoá trang cảnh trí Venice thật lộng lẫy để dành cho nàng . Nhưng một người đàn bà bí ẩn trong nhà đã mách cho nàng biết là nàng không phải là người đầu tiên, mà rồi sau một thời gian ưu ái, số phận của nàng sẽ như bà ta, bị bỏ rơi và sống thầm lặng trong dinh thự xa hoa nhưng lạnh lẽo đó . Ngoài ra ông ta còn là một tên sát nhân, sở thích ưa mái tóc đen dài của các người ông nhắm tới sau cùng sẽ là phương tiện dùng để siết cổ nạn nhân . Nàng sau đó tìm thấy một người đàn bà say mê ông đã nằm chết trên giường với mái tóc siết cổ . Khiếp sợ, nàng bỏ chạy, . Nàng báo tin cho cảnh sát đến bắt ông ta tội sát nhân, và tử hình là bản án dành cho ông .Riềng nàng, trở lại với người tình bình thường của mình, vẫn sẵn sàng chờ đợi
Một ngày nọ, lâu sau đó, nàng tới thăm bảo tàng Madame Tussauds, nơi có tượng bằng sáp của những kẻ sát nhân . Nhưng một người quen đã kể cho nàng nghe là ông không phải là kẻ sát nhân . Thủ phạm chính là người đàn bà bí ẩn trong dinh thự, một kẻ bệnh tâm thần, bà này chuyên giết những người đàn bà được ông yêu . Được giải oan, người ta đến đem tượng của ông ra khỏi bảo tàng .
Hôm nọ tôi có đọc một comment trên youtube về sự tái sanh, câu hỏi giống như tôi từng nghe trước đây từ một người Mỹ:Con số nhân loại ngày càng tăng thì số người đó ở đâu ra ? Thì từ các cõi khác tái sanh (hay ta còn gọi là đầu thai đó). Nhưng muốn cho người ta hiểu thì còn phải giải thích về các cõi (6 cõi) mà không phải ai cũng có thì giờ và hứng thú để nghe . Câu hỏi khó là "cái gì đi tái sanh ?. Rất nhiều người cho là cái linh hồn của mình đi tái sanh từ kiếp này sang kiếp khác . Nhưng thật ra, theo Phật giáo thì cái nghiệp đi tái sanh chớ Phật giáo không tin có linh hồn . Nhưng tôi thấy thiên hạ cứ nói một hồi thì có vẻ như có linh hồn, rồi thân trung ấm gì đó, Cũng là đạo Phật mà không phải ai cũng
có nhận thức giống nhau về các vấn đề . Nhưng làm sao biết điều mình tin là đúng, ai cũng thấy mình đúng (vì nếu không thấy cái mình tin là đúng thì người ta đâu có tin nó nữa! Rốt cuộc có vẻ như mạnh ai nấy tin, xứ tự do mà!
Thiên hạ rất khao khát muốn giải thích các hiện tượng trong đời sống, ông nhà văn viết tác phẩm này chắc muốn giải thích vì lý do nào mà ta thấy đam mê đắm đuối một người nào đó, vượt quá cái lý trí bình thường của mình . Trong đó, cách giải thích reincarnation là có vẻ lôi cuốn hơn cả . Kiếp trước ông là người đàn ông, yêu một người đàn bà xinh đẹp có mái tóc đen dài thì kiếp này ông cũng thế . Tình yêu ấy lấy hết sinh lực của ông, không có được nàng thì ông không màng gì cái chết . Bối cảnh là Venice ..Ai đến Venice mà thích thú lịch sử văn hoá của nó thì đều nghe như mình trở lại cái thời hoàng kim xa xưa của nó ...Không cứ gì ông nhà văn, tôi cũng nghe lòng mình mang mang một nỗi niềm bâng khuâng khi đi dạo trên các con đường quanh co của Venice .. Nhưng tôi không dám chắc là kiếp trước nào đó tôi từng sống ở đó, vì dường như tôi có cảm giác như thế trên nhiều thành phố lắm - trừ phi tôi là một nhà du lịch . Ấn tượng mạnh nhất của tôi là các con dốc của San Francisco, các giấc mơ thời niên thiếu của tôi hay thấy mình chạy xe trên các con dốc cao như các con dốc trên đường phố SF. Thành ra tôi nghĩ chắc kiếp trước tôi từng ở đó . Theo dõi tâm thức của mình, may ra ta cũng có thể đoán được kiếp trước mình thuờng làm cái gì , thích cái gì, say mê cái gì, gắn bó với cái gì, kể cả con người hay vật .
Tôi không dè là London có bảo tàng về các tên sát nhân . Hệ thống bảo tàng Madame Tussauds có ở nhiều nơi, ở Hollywood cũng có một cái, nhưng tôi chưa bao giờ đặt chân tới loại bảo tàng này . Loại sưu tầm các tên sát nhân thì tôi lại càng không dám léo hánh tới .