Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,044 Points: 3,390 Location: Lục điạ hình trái táo Thanks: 340 times Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
|
Chuồng bò trong tháng mù sương Tác giả: Trì Tử Kiến (Trung Quốc) Phạm Tú Châu dịch
Trong bóng tối, Bảo Trụy lắng nghe tiếng bò nhai lại. Tiếng nhai lại do cỏ và nước bọt nhào quyện với nhau khiến nó thường xuyên trở về với hồi ức. Nó luôn cảm thấy có một việc quan trọng nào đó quyện với tiếng nhai lại này. Nhưng hồi ức như vực thẳm khó mà xuyên tới đáy khiến nó thường trở về tay không.
Có lẽ đó là do dượng nó sắp chết. Hồi này, hầu như ngày nào ông cũng tới chuồng bò nói chuyện với nó. Có lúc ông lẳng lặng xoa đầu nó, những giọt nước mắt đục lờ ứa ra trong mắt. Bảo Trụy hỏi:
- Dượng ơi, dượng đói à?
Nó hỏi thế vì lúc nào đói quá, nó cũng ứa nước mắt.
Dượng nó lắc đầu, hai má vàng vọt nhảy liên hồi. Ông run rẩy nắm tay Bảo Trụy:
- Khi nào dượng chết, con vào nhà mà ngủ nhé!
_ Con thích ở với bò kia! Bảo Trụy cười hì hì. - Con Hoa sắp đẻ bê con rồi!
Con Hoa là con bò cái đốm trắng xen lẫn với màu nâu. Má trái nó có một đốm trắng hình tựa đóa hoa mai, khiến nó xinh đẹp hơn con Mặt Vát và con Đất. Đất là con bò đực ba tuổi, là sức lao động chính cày bừa trong gia đình. Còn con Mặt Vát thì thấp lùn, lông màu sẫm, là con bò đực đã lớn tuổi. Con này đuôi rậm quá nên lần ỉa nào cũng làm bẩn đuôi. Bảo Trụy oán giận nó, ban đêm bỏ thêm cỏ vào máng cho nó, thường vỗ vào bụng Mặt Vát mà bảo:
- Đừng có tham ăn, ăn cũng phải có chừng có mực chứ!
Câu này mẹ nó hay bảo nó, bây giờ nó lại bảo con Mặt Vát. Con bò chẳng đếm xỉa gì đến lời dặn, nó vẫn đều đều ăn với số lượng kinh người cho nên mức độ vệ sinh ở đằng đuôi cũng ngày một tệ hơn. Bảo Trụy đã từng thử lấy thừng buộc đuôi nó treo cao lên chuồng bò, nhưng nó mới chỉ buộc thừng vào đuôi con Mặt Vát thì con bò đã ỉa luôn một bãi rồi lấy đuôi quét lên, vẩy vào mặt Bảo Trụy khiến thằng bé tức đến mức muốn cắt luôn đuôi nó đi.
- Tao cắt bén đuôi mày quăng cho sói chén bây giờ! Bảo Trụy mồm lăm le như thế nhưng lại cởi thừng khỏi đuôi con Mặt Vát.
Đã mấy ngày nay dượng nó không đến chuồng bò. Mỗi lần Tuyến Nhi mang cơm đến cho nó, Bảo Trụy đều hỏi:
- Dượng đã chết chưa hả?
Tuyết Nhi liền nghiến ken két hàm răng trắng bóng, giận dữ nói:
- Có mình chết thì có!
Tuyết Nhi là em gái cùng mẹ khác cha với Bảo Trụy. Con bé tuy người nhỏ nhắn, không thích ăn thứ tanh, mắt vừa đen vừa to, có vẻ bướng bỉnh. Mẹ bảo trong bụng nó đầy giun đũa.
Tiếng bò nhai lại lắng dần, Bảo Trụy ngáp dài rồi nhắm mắt lại. Chưa ngủ được bao lâu, một tia sáng chói lòa làm nhức mắt nó, rồi mùi mồ hôi chua loét xông lên, tiếng mẹ nó gọi khàn khàn:
- Bảo Trụy, dậy đi con, con dậy nhìn dượng đi, dượng sắp chết rồi, muốn gặp con đấy!
- Mẹ đừng làm chói mắt con như thế! Bảo Trụy vừa làu bàu vừa chỉ chiếc đèn pin rọi ánh sáng vào nó.
Mẹ nó vội chiếu đèn đi chỗ khác, chiếu thẳng vào chuồng bò. Ba nút hình hoa mai buột bò nút nào cũng đẹp, chỉ không tỏa hương thơm mà thôi.
Bảo Trụy ngồi dây.
- Con mau đến đi, dượng không đợi được lâu nữa đâu! Tiến mẹ nó ậng ậng nước mắt - Tuy ông ấy là cha dượng con nhưng đối xử với con rất tốt. Con đòi ra chuồng bò ngủ là ông ấy thu xếp chuồng bò còn ấm hơn cả trong nhà. Ông ấy còn ngày ngày mang cơm cho con, Bảo Trụy à!
- Con không về nhà ngủ đâu, con muốn ngủ với bò kia! Bảo Trụy lại nằm xuống.
- Con về một lần này thôi mà! Giọng khẩn cầu, người mẹ cuối xuống vuốt ve tóc con. - Ngày mai mẹ làm cho con món bánh xèo cuộn hành hoa.
- Có cả khoai tây thái chỉ nữa chứ? Phấn khởi quá, dạ dầy Bảo Trụy thót lên một cái.
Người mẹ gật đầu. Bảo Trụy lại ngồi dậy, thấy vẻ mặt mẹ khó coi như cây cải trắng héo quắt vì giá lạnh. Nó xỏ chân vào dép, rời khỏi chuồng bò vì một bữa ăn ngon sáng mai. Trời hơi lạnh, ánh dao lấp lánh ngoài sân như dế nhảy. Nó nhìn thấy ánh đèn trong nhà. Đúng vào lúc mở cửa bước vào, nó thấy sợ, run rẩy lùi trở ra. Trong nhà thoảng một mùi khiến nó muốn khóc. Nó van vỉ:
- Con về chuồng bò thôi...
- Bảo Trụy! Mẹ phải quỳ xin con nữa sao?
- Bảo... Trụy... Tiếng dượng thoảng tới bồng bềnh như con thuyền nhỏ chao đảo giữa sóng biển. Người mẹ thừa thế đẩy nó vào trong nhà rồi đóng cửa sau lưng lại.
Bảo Trụy vẫn run. Nó thấy Tuyết Nhi đang hai tay cầm ca nước chè màu vàng cho cha uống. Dượng nó tựa người ngồi ở đầu giường, hai mắt mở to, cánh tay bỏ xuôi bên cạnh giường cứng đơ như một que củi khô.
Bảo Trụy bị mẹ đẩy đến trước giường. Tuyết Nhi trừng mắt nhìn nó, hắt nước thừa trong ca xuống đất, sau đó bước đến cửa sổ.
Môi dượng nó ngo nguậy như hai con giun đất, ông thở hổn hển:
- Dượng sắp chết rồi. Con nhận lời với dượng sau đây con sẽ dọn về nhà ở nhé. Con ở một gian, mẹ con và Tuyết Nhi ở một gian...
- Mẹ và dượng cứ ở một gian!
- Nhưng dượng sắp đi rồi, mẹ không thể ở cùng dượng trong một gian được.
- Thì lại có một dượng còn sống khác đến ở cùng mẹ!
Người mẹ kiệt sức khản cả giọng, cố với tay đánh nó một cái:
- Đồ nghiệp chướng!
Bảo Trụy loạng choạng rồi đứng vững, không biết làm gì đành nhìn dượng nó:
- Con phải ngủ với bò. Bảo Trụy lại nói. - Con Hoa sắp đẻ rồi!
Dương nó âu yếm nhìn nó, từng giọt nước mắt to lăn xuống đôi má hóp. Bảo Trụy bỗng hỏi:
- Dượng à, dượng chết thì không về được nữa sao?
Dượng nó "Ừ" một tiếng, nước mắt vẫn tuôn trào.
- Vậy con muốn hỏi dượng một việc: Tại sao bò phải nhai lại?
Dượng nó từng là thú y nên hiểu việc gia súc rõ như lòng bàn tay:
- Bò có bốn ngăn dạ dày, cỏ bò ăn vào ngăn "mấu" trước, sau đó sang ngăn "tổ ong". Đến đây, ngăn "tổ ong" đưa cỏ trở lại mồm để nhai lại, tiếp đó, tiếp đó...
- Tiếp đó lại nuốt xuống phải không ạ? Bảo Trụy nhìn chăm chăm vào dượng nó.
Dương nó mệt nhọc, gật đầu, đáp:
- Cỏ xuống lần này vào ngăn sách, sau đó mới sang ngăn "gấp"...
Bảo Trụy nghe ngăn "gấp" thành ngăn "thối" nên nó bật cười hì hì:
- Bò ngu thật, nhai đi nhai lại, đưa cỏ thơm như thế vào ngăn "thối", đến ngăn này thì thành phân rồi còn gì.
Nước mắt dượng nó trào ra càng nhiều. Ông vẫn cố gắng một cách vô ích kéo tay Bảo Trụy, nhưng mỗi lần gắng gượng lại làm khoảng cách giữa ông và con riêng của vợ tăng thêm.
Bảo Trụy nhớ phải bỏ thêm cỏ cho ba con bò nên nó quay người toan bước ra cửa. Người mẹ nghẹn ngào cản đường:
- Con không cảm ơn dượng bao năm qua đã nuôi nấng con sao?
- Dượng sắp đi rồi, có cảm ơn dượng cũng chẳng nhớ được mấy chốc, chỉ làm mệt óc mà thôi.
- Trời ơi, sao mày ngốc thế hở con?... Người mẹ gào khóc.
Bảo Trụy né tránh mẹ rồi ra cửa. Tuyết Nhi vẫn ngồi xổm trên bậc cửa khóc nức nở. Bảo Trụy sải bước vượt qua, nói:
- Mày có chết đâu mà khóc?
- Ngày mai đừng hòng tôi mang cho mà ăn! Tuyết Nhi nghiến răng, xỉa ngón tay với theo Bảo Trụy.
- Bánh xèo hành hoa, lại cuộn thêm khoai tây thái chỉ nữa nhé! Bảo Trụy khoái chí khoe.
- Có mà nằm mơ! Tuyết Nhi nhổ toẹt theo.
Bảo Trụy vừa về đến chuồng bò thì nghe con Hoa khẽ gọi một tiếng. Cậu chủ của nó không bao giờ đi đâu nữa đêm khuya nên có lẽ nó lo lắng cho chủ. Tiếp đó, con Đất cũng ôn tồn lên tiếng, cả đến con Mặt Vát tính nết nóng nảy cũng vội vã họa theo một tiếng thăm hỏi cậu chủ. Bảo Trụy cảm động quá, bỏ thêm cỏ cho chúng ngay. Trên đường đi lấy cỏ, nó vướng phải con dao xén ngã ra, bò dậy rồi nó liền trách con dao:
- Ban ngày mày con phải làm việc, sao đêm không ngủ kỹ đi, còn giơ tay mà kéo tao làm gì?
Cỏ khô phập phồng nhè nhẹ trên máng cỏ, Bảo Trụy bảo với ba con bò:
- Chúng mày sốt ruột rồi phải không? Dượng tao sắp chết nên ông muốn gặp tao đấy mà.
Nó sờ cái bụng căng tròn của con Hoa, nói:
- Bây giờ tao biết rồi, chúng mày có bốn ngăn dạ dày, ngăn cuối cùng là ngăn thối!
Ăn xong, con Hoa, con Đất và con Mặt Vát thong thả nhai lại. Bảo Trụy không gượng được nữa bèn leo lên giường ngủ.
Sương mù làm cho buổi sáng ở chuồng bò này không ra buổi sáng. Ngày nào có sương mù, Bảo Trụy buồn muốn khóc. Nó ngồi trên giường, ngó quanh chuồng bò ngày càng u ám, không hiểu sao năm nào cũng có sương mù.
Gióng vắt ngang trên cao máng bò được hai cây cột hai bên giữ cho vững chải mãi mãi. Thanh gióng này làm bằng gỗ bạch hoa, những đốm gỗ màu đen giống như những con mắt to nhỏ của người khảm vào đó, có con mắt lanh lợi sáng quắt, có con mắt hững hờ đờ đẫn. Ba nút thừng thắt hình hoa mai xỏ mũi bò rung rung lay động trong hơ sương chẳng khác gì những bông mai đang nở. Mỗi ngày Bảo Trụy phải leo lên máng bò hai lần để với tới gióng bò, sáng cởi ba bông mai ấy xuống để bò đợc tự do đi ra đồng, tối thì buộc lại thành ba bông như cũ. Mỗi lần cởi và thắt nút hoa mai, Bảo Trụy đều thấy tim đập mạnh, dường như lúc ấy từng có việc gì đó quan trọng xảy ra nhưng nó nghĩ mãi mà không sao nhớ ra việc gì, cũng như hễ nghe tiếng bò nhai lại là nó gắng moi ký ức mà chẳng nhớ được gì vậy.
Trong hơi sương, Bảo Trụy nhìn lên gióng chuồng bò. Đúng vào lúc này, cửa chuồng mở ra, một luồng ánh sáng như nước suối ập vào, hơi sương cũng ào vào theo. Tiếng Tuyết Nhi cũng ròn rã vang lên:
- Bảo Trụy, cơm đây này!
Từ ngày dượng nó ốm nặng, Tuyết Nhi đều đưa cơm đến cho nó.
Bảo Trụy không lên tiếng. Tuyết Nhi nhanh nhẹn đến bên bàn cơm ở mé tường phía nam, đặt một cái bát và một đĩa lên bàn. Nó mặc một chiếc áo ngắn màu xanh cánh chả, ba con bò thấy màu xanh tươi tắn giữa luồng ánh sáng mờ mờ thì thích thú kêu lên.
- Bánh xèo hành hoa cuốn khoai tây thái chỉ đây. Đừng có ăn hết một bữa nhé, để lại hai cái đến trưa mà ăn. Tuyết Nhi dặn.
Bảo Trụy vẫn không lên tiếng.
- Mẹ bảo hôm nay sương mù, đường trơn, đừng cho con Hoa ra ngoài. Nó mà ngã thì con bê trong bụng không giữ được đâu. Tuyết Nhi liến láu căn dặn...
Bảo Trụy "Ừ" một tiếng rồi hỏi:
- Dượng chết chưa?
- Có mình chết thì có! Tuyết Nhi sấn mấy bước đến trước mặt Bảo Trụy. - Nếu cha chết, làm sao có bánh xèo nhân hành hoa mà ăn? Có mà ăn c. ấy!
- Bụng mày đầy giun đũa mà còn đanh dá thế à?
- Có bụng chó mới có giun nhé! Tuyết Nhi nhảy dựng lên, điệu bộ hệt một con vẹt xanh.
- Dượng làm sao lại chưa chết nhỉ? Bảo Trụy có phần ngán ngẩm.
Tuyết Nhi hầm hầm tức giận rời khỏi chuồng bò. Bảo Trụy nhảy khỏi giường để ăn bánh xèo. Nó trải bánh xèo trên mặt bàn, rắc khoai tây thái chỉ rồi cuộn lại. Thật lạ là món bánh ngon lành nó phải đổi bằng việc về nhà nhìn dượng nó, làm cho nó không vui, dạ dày nó dường như nhét đầy bông, có ăn gì cũng thừa mứa. nó chỉ ăn có một cái là rời khỏi bàn.
Từ khung cửa sổ thâm thấp phía đông nhìn ra ngoài, sương mù vẫn đang xuống dầy đặc. Bảo Trụy nhảy lên máng ăn, đứng ở trên đó, đầu nó cao hơn thanh gióng, ba nút hình hoa mai đung đưa nhìn nó. Bảo Trụy cởi hai nút, con Đất và con Mặt Vát bước ra cửa. Đến lượt con Hoa, nó do dự một lát nhưng rồi vẫn cởi nút hoa mai. Nó nhảy khỏi máng ăn, vuốt ve mũi con Hoa, dặn dò:
- Hôm nay mày đi chậm thôi nhé, ngoài trời đang mưa mù, mày mà trượt chân thì con bê trong bụng cũng đau đấy!
Con Hoa "bò, bò" kêu lên hai tiếng, ngoan ngoãn vâng lời. Bảo Trụy cuộn hai cái bánh xèo, cho vào túi đựng cơm, đeo ấm nước lên vai, xua ba con bò ra khỏi chuồng.
Sương bay lơ lửng mịt mù khắp trên mặt đất. Mặt trời như con nhím cựa quậy đổi dáng sau màn sương. Bảo Trụy chỉ thấy mờ mờ, con đường dưới chân như bôi mỡ lợn, giẫm lên, người đổ xiêu vẹo. Mặt Vát tỏ vẻ người trên, xung phong đi trước, con Đất bám theo sau, chỉ riêng con Hoa nghe lời đi bên cạnh Bảo Trụy. Cả bốn đi xuyên qua màn sương mù, vượt qua từng nóc nhà. Những lán chuồng đen đen ngoài nhà như những con cá đang bơi trong nước là sương mù. Mấy tiếng chó sủa lanh lảnh, tiếp theo là tiếng những con gà lông vàng ánh gáy rộn. Bảo Trụy và con Hoa cùng dừng bước lắng nghe tiếng gà gáy. Cả hai đều thích nghe âm thanh này. Thỉnh thoảng có mấy người đi đường sát bên vai Bảo Trụy. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng tiếng nói thì Bảo Trụy quen lắm:
- Chăn - bò - đấy - à? Người kéo dài giọng này là cụ Trương, cụ thích uống rượu, lưỡi thường không tuân theo điểu khiển.
- Con Hoa chưa đẻ à? Đó là thím Hinh làm đậu phụ. Thím nói rất nhanh, miệng lúc nào cũng tỏa mùi hành.
- Dượng mày vẫn chống chọi được chứ? Người hỏi đúng là Lý Nhị Quải. ông ấy lôi cả thằng con Hồng Mộc mới ba tuổi đi theo bởi vợ đã chết. Ông lúc nào cũng lộ vẻ sầu thảm, hàng ngày vẫn dẫn con trai đi loanh quanh trên đường trong làng, ai gọi vào cho ăn cơm, liền vào nhà ấy. Vợ chết đã một năm nay, vì thế mỗi khi gặp Bảo Trụy, ông ta đều hỏi thăm bệnh tình dượng nó.
Bảo Trụy chỉ vắn tắt trả lời ba người:
- Vâng - Chưa đẻ - Sắp chết rồi.
Bảo Trụy dong con bò đến đồng cỏ cách làng hai dặm. Sương mù ở đây càng dầy hơn, cỏ ướt đẫm sương. Lập tức nó nghe tiếng bò cúi đầy gặm cỏ, tiếng gặm sạt sạt cho biết cỏ dài và mềm. Đứng trên bãi cỏ, Bảo Trụy giơ tay vơ một nắm sương mù. Cảm thấy vơ hụt, nó lại vơ nắm nữa nhưng vẫn thế. Nó không hiểu sao sương mù dày đặc nhìn thấy ngay trước mặt mà vơ trượt hoài.
Dượng của Bảo Trụy tưởng đêm ấy đã nhắm mắt xuôi tay, thế mà mới tờ mờ sáng, ông lại thở được nhẹ nhàng như thường. Để chứng thực mình còn sống, ông ho khẽ một tiếng. Lúc ấy, người vợ nằm bên cạnh mới trở mình, mệt mỏi hỏi:
- Mình tỉnh táo chứ?
Ông "Ừ" một tiếng rồi thử ngồi dậy đi thử mấy bước, không ngờ đi được tới cửa sổ đằng đông. Trời hãy còn mờ tối, ngoài trời mù trắng bời bời, mờ ảo như cảnh trên thiên đường trong truyền thuyết khiến ông tim lại nhói đau, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Người vợ thấy ông chưa việc gì, liền trở dậy, mặc áo nhóm bếp nấu cơm. Bà vừa đẩy củi, vừa nói:
- Hôm qua tôi nhận lời Bảo Trụy rằng hôm nay sẽ tráng bánh xèo hành hoa cho con, nó đòi cuộn thêm khoai tây thái chỉ nữa. Mình cứ bảo nó ngốc nhưng nó sành ăn phải biết.
Lát sau Tuyết Nhi cũng trở dậy. Ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, con bé cao giọng nói với mẹ đang ở trong bếp:
- Mù xuống nhiều lắm, ngoài trời chẳng nhìn thấy gì hết, tối mù mù ấy mẹ ạ.
- Tháng mù sương tới rồi! Người mẹ thờ ơ đáp, sau đó buồn bã thở dài.
_ Mù này làm sao sinh ra thế nhỉ? Tuyết Nhi âu sầu tự hỏi.
- Chốc nữa con đem cơm cho anh nhớ bảo nó đừng cho con Hoa đi đâu hôm nay. Mù dầy thế này, con Hoa trượt chân thì nguy cho con bê trong bụng lắm. Người mẹ dặn.
Tuyết Nhi liếc mắt nhìn mẹ nó dang nhào bột mì thì hét toáng lên:
- Mẹ làm bánh xèo cuộn hành hoa cho Bảo Trụy thật ấy à?
_Tuyết Nhi... Đang tựa mình nơi cửa sổ đằng đông, cha nó quay lại bảo - từ nay về sau không được gọi trống không Bảo Trụy, Bảo Trụy, phải gọi bằng anh...
- Đồ ngốc mà cũng đòi làm anh cơ à? Tuyết Nhi tỉnh bơ nói - Suốt ngày ở với bò, người ta bảo nhà mình có bốn con bò kia.
- Ba con chứ! người mẹ nhấn giọng. - Còn một con đã đẻ đâu nào.
- Bảo Trụy cũng tính là một con đấy! Tuyết Nhi nói xong chạy ra sân cho gà con trong chuồng ăn.
(còn tiếp)
|