Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Những dòng tư tưởng chạy trong đầu - Tùy Bút Võ thị Bình Nguyên
Lúa 9
#1 Posted : Tuesday, March 25, 2008 4:00:00 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Chào quý anh chị, các bạn, hôm nay có thì giờ Lúa 9 xin giới thiệu quý anh chị và các bạn PNV cây bút mới tên là Võ thị Bình Nguyên. Bình Nguyên là tên quê hương của Lúa 9 trùng tên với cây bút quen thuộc của PNV và Trinh Nữ: Bình Nguyên Blush



" NẾU KHÔNG THẤY HẠNH PHÚC ĐÓ LÀ LỖI CỦA BẠN "

Sáng nay tôi đọc được dòng chữ trên trong một bài báo, tôi thấy thật tâm đắc, nên ghi vội để chúng ta cùng xem mà suy ngẫm...

Nhớ đến bài Tập đọc của học trò tôi, trong câu chuyện ấy nói về " Con Cáo và bầy Sóc ".
...Cáo bắt được Sóc, định ăn ngay cho giòn. Trước khi ăn, Cáo mới hỏi Sóc :
- Mầy hãy nói cho tao biết, tại sao lũ chúng mầy tối ngày cứ chuyền cành mà ca hát. Trong khi cái chết nó đang rình rập lũ chúng mầy? Còn tao là kẻ mạnh! Nhưng sao tao thấy hát không được như lũ chúng mầy? Mầy nói không xong tao ăn thịt mầy đó?

Sóc thưa rằng:
- Ông ơi! Sáng nay con chưa tắm rửa nên người con hôi hám lắm. Ông thả con xuống đi. Con sẽ thưa với ông - Tại sao chúng con tối ngày chỉ biết vui chơi ca hát. Sau đó, con tắm sạch sẽ thì ông ăn thịt con cũng chưa muộn mà?

Cáo nghe có lý, vừa thả Sóc ra, Sóc đã nhảy tót lên cành cây cao, rồi chỏ mõ xuống:

- Hỡi Ông Cáo ngu ngốc kia! Ông không ca hát được, vì ông buồn rũ, ông độc ác...Cái buồn nó sẽ giết chết tâm hồn ông. Cái độc ác sẽ là liều thuốc độc, tự nó sẽ huỷ diệt chính con người ông...Còn chúng tôi sống lạc quan yêu đời, biết đoàn kết... Nên chúng tôi mới ca hát được.
Nói xong, Sóc chuyền cành đi mất dạng...Cáo ta ,bực tức...sùi bọt mép: - Già đầu còn ngu!
... Bài báo còn nói thêm..."Hãy tận hưởng những gì mình làm ".

Tôi nhảy chân sáo đến sở làm mỗi ngày. Tôi làm việc với những người tôi quý mến. Làm những việc tôi yêu thích. Tôi dành thời gian nghĩ về tương lai, không phải về quá khứ. Tương lai thật lý thú. Như Russell đã nói:

- " THÀNH CÔNG LÀ CÓ ĐƯỢC THỨ BẠN MUỐN, CÒN HẠNH PHÚC LÀ MUỐN THỨ BẠN CÓ "
...Có những người cứ tập trung vào cái mình không có là một sai lầm tai hại. Với những tài năng mà tất cả chúng ta sở hữu. NẾU BẠN THẤY KHÔNG HẠNH PHÚC ĐÓ LÀ LỖI CỦA BẠN!


võ thị bình nguyên
Binh Nguyen
#2 Posted : Wednesday, March 26, 2008 2:15:58 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Chào quý anh chị, các bạn, hôm nay có thì giờ Lúa 9 xin giới thiệu quý anh chị và các bạn PNV cây bút mới tên là Võ thị Bình Nguyên. Bình Nguyên là tên quê hương của Lúa 9 trùng tên với cây bút quen thuộc của PNV và Trinh Nữ: Bình Nguyên Blush

võ thị bình nguyên[/purple][/font=Times New Roman][/size=3]



Hí hí, Bình cũng biết chị là nhờ bài viết của chị về cái tên của quê hương chị đó, còn Bình Nguyên PNV là tên thật đó, hi hi hi. Chị viết tùy bút đi, cho Bình ké với.

BN.
viethoaiphuong
#3 Posted : Wednesday, March 26, 2008 3:37:11 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

quote:
Gởi bởi Lúa 9


Chào quý anh chị, các bạn, hôm nay có thì giờ Lúa 9 xin giới thiệu quý anh chị và các bạn PNV cây bút mới tên là Võ thị Bình Nguyên. Bình Nguyên là tên quê hương của Lúa 9 trùng tên với cây bút quen thuộc của PNV và Trinh Nữ: Bình Nguyên Blush

võ thị bình nguyên[/purple][/font=Times New Roman][/size=3]



Hí hí, Bình cũng biết chị là nhờ bài viết của chị về cái tên của quê hương chị đó, còn Bình Nguyên PNV là tên thật đó, hi hi hi. Chị viết tùy bút đi, cho Bình ké với.

BN.



BN ơi,
Võ Thị Bình Nguyên là chị gái của Lúa9 nhà PNV đó mà.
VHP gọi Lúa9 vào trước rồi dụ Lúa9 kéo chị gái của người-thơ vào PNV luôn.
VHP đang "phá đám" Lúa9 ngoài group HoaLu : Lúa thì tương tư Sóng, còn chị của Lúa thì như bài vào đề trên đây kể chuyện về một chú Sóc, khi nói về đề tài Hạnh Phúc...!!
Vui vẻ nha BN
Rose
VHP
Lúa 9
#4 Posted : Wednesday, March 26, 2008 4:46:04 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Bình Nguyên ơi té ra BN là tên thật à, hay nhỉ ? Chị ruột của Lúa tên là Võ thị Bình Nguyên đó hihi..( bút hiệu thui ) Còn Lúa 9 đi gieo lúa khắp nơi có tên " lúa 3 năm chưa 9 " ..hihi...

Thy à, nhà mi chọc ta hay sao hả ? nhà mi tính cho Sóng lăn tăn trôi dạt từ Đặc Trưng qua tới bên này hay sao hả hehhe...Phá nhà bà chị bả vô bả chưỡi Thy ơi....Ta báo tin cho chị rồi đó.
Lúa 9
#5 Posted : Sunday, April 13, 2008 8:07:44 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


ĐỨA EM DÂU.

Những ngày còn bé, anh chị em tôi sống quấn quít với nhau. Sáng, trưa, chiều, tối nhà tôi đầy tiếng cười đùa. ngoài giờ học chúng tôi tha hồ tắm sông, thả diều, lội ruộng bắt cuavề nướng, tối tối lấy khăn lông làm áo khoác ca vọng cổ, đóng vai hoàng tử liều mình cứu công chúa...Tuổi thơ vèo một cái, các anh các chị tôi lần lượt lập gia đình, trong nhà chỉ còn Út nhứt (thứ 11), Út nhì (thứ 12), Út 13 và Út chót (thứ 14). Mẽ tôi đâm lo cho viễn ảnh tương lai nên phán một câu:
Thằng Út lớn rồi cưới vợ đi. Còn ba đứa con gái rồi cũng đi, Mẹ ở với ai và lấy ai đở đần?
Thế là đám cưới thằng Út tưng bừng với sự chúc mừng vui vẻ của 13 anh chị em trong nhà. Em dâu út của tôi bước chân vào cái "đại gia đình" trong sự thích thú của "ba cô chị chồng". Nó nhỏ thó, tóc chấm ngang vai, đi kế bên thằng em út của tôi to kềnh như cái cột đình.
Thỉnh thoảng tôi hay nhìn lén nó và hỏi Mẹ tôi:
- Sao Mẹ chọn nó làm dâu vậy?
- Mẹ đi về Cồn Ốc ăn giỗ nhà nó, thấy nó "trong ngoài" vén khéo và một tay nó làm đám giỗ phụ với Má nó nên Mẹ "chấm" nó chứ sao! Thì ra thế!

Nhớ những ngày nơi em dâu tôi ở bị giặc tràn về, ở không yên. Ba má nó lên xin cô Năm tôi cho "tản cư" và Nó đã ở trong mảnh vườn của cô tôi (nằm kế sau mảnh đất nhà của tôi). Cái con nhỏ nhà quê, ở Cồn Ốc mới lên, mỗi ngày xách cặp đi học nó đều phải đi ngang nhà tôi. Nó sợ chó lắm, nên mỗi lúc đi ngang nhà tôi, nó phải đi thật nhanh, mắt thì láo liên canh chừng con chó, chân thì chạy thình thịch cho thật lẹ...Nào có yên với thằng em Út nhà tôi. Nó càng sợ thì chó càng sũa, thằng em tôi hay đựợc là y như là thằng Út nói:
- Ki...ki.., Nô..Nô.. đừng có sũa mày, có cắn thì cắn đại chứ đừng có sũa nha mậy!

Nó nhìn thằng em tôi với "cặp mắt hình viên đạn". Chúng tôi không phản ứng gì với trò đùa tai quái của thằng Út, vì biết nó đang "ghẹo con người ta", mà chỉ nói:
- Coi chừng ông Mười Cồn Ốc cho mầy ăn"ba ton" nha mậy!

...Thời gian sau, Nó lớn và về Cồn Ốc ở luôn, nên chúng tôi không còn gặp nó nữa.

Vậy mà nay, Nó lại là con em dâu nhà tôi. Có cô em dâu về nhà tôi, thói thường thì bao nhiêu công việc trong nhà chúng tôi đều chia làm ba, nay có Nó về hi..hi ..được chia làm bốn rồi...
Sáng, sáng thức dậy, thay vì Út Nhứt, Út Nhì quết chuối cho gà vịt ăn, còn tôi cho heo ăn rồi mới đi học. Từ ngày có em dâu, tôi bắt đầu "nằm nướng". Chờ Mẹ réo, mới tất tả ngồi dậy chạy xuống bảo nhỏ với em dâu:
- " Út cho heo ăn dùm chị nhe, chị bị trể học rồi"

Tôi vèo đi học, không đợi cho nó có đồng ý không. Từ lúc có con em dâu bé nhỏ trong nhà, tôi thấy hình như Mẹ tôi bận rộn hơn. Bà xem nó như một cô con gái cưng của mình, chỉ bảo nó từng li từng tí, từ cách ăn ở và mọi nếp nhà. Nó làm gì sai Mẹ tôi cũng nhỏ nhẹ chỉ bảo lại. Ngạc nhiên tôi hỏi:
- " Sao lúc trước Mẹ khó với tụi con lắm mà, Kho nồi thịt kho tàu mà không đúng ý Mẹ, Mẹ la rân trời, nay nó kho có ra gì đâu sao Mẹ vẫn ăn ngon lành mà hỏng nói gì vậy?"
Mẹ tôi giải thích cặn kẽ, nhưng tôi vẫn cố không chịu hiểu và tỏ ra "ganh" với nó ra mặt. Tôi cảm thấy hụt hẫng vì tình cảm của Mẹ tôi dành cho Nó nhiều hơn tôi, tôi trở nên là người thừa trong chính căn nhà của mình, Mẹ tôi đã bị Nó chia sớt với tôi phân nửa rồi...Tôi vẫn thầm nghĩ như thế mà không nói ra.

Nhớ lúc trước, tôi là con gái út, nên cái gì Mẹ cũng dành cho tôi, Mẹ đáp ứng mọi đòi hỏi yêu cầu của tôi. thế mà nay, may sắm gì Mẹ cũng sắm hai cái, ăn cái gì ngon Mẹ cũng bảo nhường phần em. Một hôm tôi đi học về, vừa bước xuống nhà ngang, tôi bỗng lặng người khi nghe Mẹ tôi trò chuyện với Nó;

- Con ráng chịu đựng nhe con, mấy chị mầy tuy khó tính, bộc trực nhưng không có ác ý gì đâu, tụi nó có nói gì con cũng đừng buồn. Con gái ấy mà! Rồi nay mai cũng đi lấy chồng, chỉ còn có vợ chồng con là ở với ba mẹ..."

Tôi hoang mang ôm mặt khóc và chạy về phòng mình. Mẹ tôi thương nó hơn tôi sao? Sau này Nó ở trong nhà thân yêu này và tụi tôi sẽ ra rìa sao? Tôi giận Mẹ tôi, bỏ cơm, bắt đầu viết nhật kí. Tôi không ăn những món nó nấu, tôi tự dậy sớm cho heo ăn mà không cần nhờ nó. Cả nhà không ai để ý đến tình cảm của tôi. Vì buồn tủi và vì nhịn đói nên cuối cùng tôi lăn ra đau một trận. Ba Mẹ tôi quýnh quáng cả lên, tìm mãi không ra bịnh, cuối cùng bác sĩ kê toa: - Suy dinh dưỡng, cần tẩm bổ.

Những ngày tôi nằm bệnh viện, em dâu tôi ngày hai buổi đem cơm vào. Những lúc đó tôi vờ thiếp đi để tránh nói chuyện. Có hôm nó giành ngủ lại để Mẹ tôi được về nhà ngủ. Đêm đó, qua ánh đèn của bệnh viện, tôi len lén mở mắt ra để nhìn nó, thì thấy nó đang ngủ say dưới chân tôi. Hai bàn chân khẳng khiu của nó đầy vết nứt (kết quả của mấy ngày lam lũ đi chân đất) nên tôi thấy thương thương, tội tội. Thế nhưng, nghĩ đến sự hiện diện của nó trong nhà làm đảo lộn hết tình thương của Mẹ tôi, là tôi không chịu được. Tôi kéo cao chiếc mền tự đắp lên ngực mình rồi ngủ tiếp, dù trong lòng tôi cũng muốn ngồi dậy lấy chăn đắp cho nó..

Thời gian qua đi..."Ba cô yếm thắm" đi lấy chồng. Bao công việc "chia bốn", chúng tôi nhường hết cho em dâu tôi. Chân nó lại nhiều vết nứt hơn. Những ngày giỗ quãy trong nhà, lúc trước thì có Út nhứt phụ với Mẹ. Nay chị ấy về tay bế tay bồng...Nhìn quanh quẩn lại chỉ có một mình con em dâu tôi phụ với Mẹ. Ngày Tết, bao giờ nhà tôi cũng đầy mấy giàn lạp xưởng đỏ hỏn treo ngoài sân, bánh tét thì cả hai chảo to đùng đang nấu sôi sùng sục sau hè. Rồi hai cái "nồi nhất" thịt kho tàu với nước dừa xiêm vàng ươm béo ngậy, chuối già, chuối cao phơi nguyên trái. Chuối xiêm ép mỏng phơi khô, rồi xắt nhỏ ngào với đường, bỏ chút đậu phọng rang, cái vị cay cay của gừng, cái thơm thơm của mè...quyện lai với chút bạch nha...Ôi! ngon tuyệt.

Chúng tôi, những ngày ấy kéo nhau về, xe pháo đầy nhà. Gặp lại Mẹ Cha, hưởng chút dư vị của quê nhà, hít thật sâu cái không khí trong lành vào buồng phổi. Tất cả nhập tiệc, ăn uống, cười nói no say, rồi lăn kềnh ra ngủ để lấy sức chiều về Sài gòn. Tuy lúc này thì Mẹ tôi có mướn thêm người làm, nhưng trong ngoài gì thì em dâu tôi phải trông coi cả. Trong lúc tụi tôi ngủ, thì nó thúc hối người làm nạo dừa làm bánh chuối nướng, nấu chè bà ba để anh chị ngủ dậy ăn và có cái mà đem về...

Ngày nay, Ba Mẹ tôi đã qua đời, em dâu tôi trở thành "bà chủ" trong gia đình. Mỗi lúc tôi về thăm nhà, tôi cũng hay nhìn lén nó, nhưng cái "ganh" ngày xưa nay không còn nữa. Mọi chìa khóa trong nhà của Mẹ tôi nay nó giữ, chúng tôi về như khách. Thấy con cháu gái của tôi đang chơi đồ chơi bằng những vật dụng của chúng tôi dùng khi xưa, như cái bóp đầm, những con búp bê bằng nhựa đã sức càng gãy gọng...Bất giác tôi cầm lên:

- Ồ! mấy cái này của bà mười khi xưa nè! Bây giờ tụi bây còn giữ hả? Con cháu gái của tôi giương cặp mắt ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi và hỏi Mẹ nó: - Sao của con mà bà Mười nói của bà Mười vậy Mẹ? em dâu tôi giải thích:

- Thì hồi đó, hồi con chưa sinh ra, thì bà mười ở nhà này, giờ bà mười ra ở riêng, mấy thứ con chơi là ngày xưa là của bà mười chứ sao!

Con cháu tôi vẫn chưa hết thắc mắc, nó cứ đưa mắt nhìn tôi như là:- Hình như bà mười ngộ nhận chăng???Của con mà!!!

Tôi sống độc lập, không làm dâu, nên ngày tư ngày tết tôi mặc sức về ăn tết với Cha Mẹ mình. Còn em dâu tôi phải túc trực lo toan cúng quãy, rước ông bà của tôi và nấu nướng để phục vụ cho anh chị chồng ở xa về. Tuy nay, tôi không còn cha mẹ, nhưng mỗi lúc tôi về rồi lại đi, thức dậy thì trong xe tôi đã đầy dừa, chuối và một góc tư cái bánh chuối nướng thơm lừng đã gói sẳn rồi, một nải chuối sáp đã luộc chín, vài trái ổi, một quả mít nghệ vừa mới bẻ xuống còn mủ chảy ròng ròng...đang chờ tôi đem về Saigòn.

Tôi thầm cám ơn đời, khi đã ban tặng cho gia đình tôi một đứa em dâu như thế.


Võ Thị Bình Nguyên
Sài gòn 14/4/2008
Lúa 9
#6 Posted : Wednesday, April 16, 2008 6:26:48 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


BÔNG CỎ DẦU CHUỐI


Nhỏ Nguyệt Hạnh "ác ghê"....khi không cái nhắc Bông cỏ dầu chuối chi cho người ta nhớ...

... Sáng hôm ấy trường nữ tiểu học có thông báo:
- Học sinh nào, muốn xem chớp bóng, thì lên văn phòng đóng năm đồng. Rồi chiều nay đúng 1 giờ tập trung ở phòng hiệu trưởng, để được hướng dẫn đi xem phim. Các học sinh khác, nếu không đi xem phim thì vẫn học y như củ. Không có gì thay đổi.
- Đi xem phim, những 5 đồng cơ à? Còn có cái màn không đi thì phải ở lại học, chứ không được nghỉ à? - Oải chè đậu quá, má ơi!
Để con nhỏ tính coi???? Cha !... đi học chỉ được cho có 1 đồng, còn chiều chỉ được có 5 cắc. Bi giờ nói sao để xin Má những 5 đồng để đi "xem phin" đây??. Phin thì chắc cũng không có gì hấp dẫn đối với Nó. Nhưng "kẹt" một nỗi, giữa cái nóng này, như muốn "lột da" người ta
Các bạn mình được đi xem phin, mặt mày hí hững. Chiều nay, tụi nó được mặc áo đẹp, đi tay không đến trường ( Nhìn những đứa đó thì biết chúng là con nhà giàu mới có 5 đồng để được coi phin!) Còn mình! "Đường đường một đống" vầy, chả lẽ lại thua tụi nó sao? Mình mà chiều nay xách tập vào trường thì tụi nó sẽ "chọc quê" mình chết thôi! Làm sao bi giờ ta??
Trưa đó tan học, Nó nhìn Má nó liên tục, muốn mở lời xin nhưng không dám. Má nó nhắc mấy lần Nó mới ăn cho hết chén cơm:
- Hôm nay con sao vậy út Nhớ? ăn cơm mà như nuốt thuốc vậy con? ăn cho lẹ còn đi ngủ để chiều đi học đó nhe.
- Dạ, con nghe rồi.
Hôm nay, Nó xung phong nhổ tóc sâu cho Má nó (thay vì hôm nay là tới phiên của anh nó): - Cha, nhỏ này nay tử tế quá ta!
- Ừa, mày nhổ hôm nay đi, ngày mai, ngày mốt tao nhổ bù.
Suốt buổi nhổ tóc sâu, Nó nhổ muốn hết "Mái Tóc Người Vợ Trẻ" luôn, Má nó thì được nhổ tóc là ngủ ngon lành, ngáy khò khò. Nó muốn mở lời:
- Má ơi! Mần ơn cho con 5 đồng đi coi chớp bóng! (Nó mà dám nói được vậy tui đi bằng đầu). Vì trưa nay cái thông báo đó anh em nhà nó đã biết hết rồi và ai cũng nói:
- Đi coi hát gì tới 5 đồng, mắc thấy mồ, vô trỏng ngộp thở, trời vầy mà vô nhét như cái hộp( ngày đó chưa có máy lạnh như bây giờ)...thà ở nhà đi học sướng hơn!...
Mấy cha này ghét ghê! Hỏng đi để người ta đi (Nó thầm nghĩ như thế). Giờ chiều học sắp đên, Má nó đã thức dậy, vậy mà cái ước muốn của nó chưa dám nói! Anh em nhà nó xách cặp ra ngõ réo nó í ới:
- Sao mầy hỏng đi học vậy út Nhớ, coi chừng trể học đa! Nó xách cặp chạy theo...nhưng cái thôi thúc làm sao có 5 đồng vẫn còn làm nó chưa yên.
- Mấy anh đi trước đi, tui bỏ quên cái bình mực, vô nhà lấy là tui đi sau.
- Có bình mực mà cũng quên, mầy đi lẹ lên, trống trường sắp nỗi lên rồi đó, là mầy không được vào lớp nghe chưa
- Tui biết rồi, tui chạy theo mấy hồi!
... Vô tới nhà, Nó lấy hết sức bình sinh và nói như sợ ai tranh nói với nó
- Má ơi! nảy con quên, hồi sáng cô con có biểu: - Bắt buộc mọi người phải đi coi hát đó Má ơi!
- Coi hát mà bắt buộc cái gì? - Dạ! Cô con nói vậy đó, hỏng tin Mà hỏi con Hương coi (nhỏ bạn thân của Nó, và dỉ nhiên vì con Hương có đi coi phin, làm cho con út Nhớ mới đòi đi cho được).
Má nó nói cách gì Nó cũng không nghe, nó khóc giãy đành đạch
- Sắp tới giờ vào lớp rồi Má hỏng cho cho lẹ lên, trể học con rồi.
Tiếng heo kêu réo đói õm tỏi sau nhà, tiếng gà vịt cục ta cục tác..vang động cả một góc sân, còn Nó ở trong này đang" hành" Má nó: - Năm đồng nè con quỹ! Mày đi cho khuất mắt tao, chiều nay coi cái gì về kể tao nghe nhe hông?
- Dạ! Nó mừng húm, "bợ" năm đồng chạy cho thật lẹ theo mấy anh nó. - Mầy làm gì mà mừng dữ vậy mậy?mấy anh nó hỏi khi thấy nó chạy tới. - Đâu có gì, tại tui tìm được bình mực tui mừng quá trời luôn!
Vào đên trường, mồ hôi mẹ, mồ hôi con gì tuông ra như suối...
- Ai, ăn Bông cỏ nước đường h..ô.ôn...? Tiếng rao lãnh lót của chị bán Bông cỏ vang lên làm cơn khát của nó "xuống đường rầm rộ".
Coi hát thì cũng muốn coi, nhưng khát nước cháy cả cổ đây nè, làm sao???
- Thôi "chơi" một ly đi, rồi có ra sao thì ra, bắt quá mình vô học rồi chiều có cách nói với Má sau.
- Nhiêu ly vậy chị?
- Năm cắc em ơi.
- Cho em một ly đi! ...Trời ơi! nó uống ly bông cỏ nước đường đó sao mà nó ngọt lịm đến tận..ph...câ...luôn.
- Chết Cha! - Mầy đóng tiền coi hát chưa út Nhớ? Sắp tới giờ đi rồi đó? - Tao chỉ còn có bốn đồng rưỡi hà làm sao đủ năm đồng bi giờ? - Trời ơi sao mầy gan quá vậy
- Thôi mầy vô học đi, tao đi à. Nó nhìn theo con Hương và các bạn nó đang nắm tay nhau rời khỏi cỗng trường với cặp mắt thèm thuồng.

Suốt buổi học, Nó có học được chữ nào đâu. Đầu óc cứ quay cuồng với : - Làm sao, chiều nay về trả lời với Má đây?? Còn có bốn đồng rưỡi, nên giờ nó phải ngồi lại lớp học.

Các bạn nó đi xem phim về cười nói vang trời cả một góc sân. Tụi nó "đía" lắm, coi phin "Gà Trống nuôi con" có Charlot đóng thì có gì hay chứ? - Tao đang rầu thúi ruột đây nè.
... Trên bàn cơm chiều, cả nhà nó quay quần vừa ăn, vừa kể chuyện rôm rả...Chỉ có Nó làm bộ "câu giờ", tắm cho thiệt là lâu, còn làm bộ đi lấy quần áo của cả nhà đang phơi ở ngoài sân vào nữa chứ.
- Chiều nay, tụi bạn con, đi coi phim về kể hay lắm Má ( anh Nó bắt đầu khai hoả )...Tụi nó kể thằng con nuôi của Charlot tếu lắm, hai cha con nó đóng cảnh nghèo...coi mà cười muốn bể rạp luôn!
- Ũa ! Con út Nhớ coi phim sao, làm thinh vậy? Vô biểu coi?
- Ũa Má cho tiền cho nó đi hồi nào? Con thấy nó đi học mà! Thôi rồi nồi niêu rồi...Tiêu rồi út Nhớ ui!

Má nó xách roi mây, rượt nó chạy vòng vòng bộ ván...Sợ Má nó mệt, nó đành "nộp mạng"
- Cho bỏ cái tật nói láo nghe con. Má đang cực gần chết, mà mầy giựt ngược giật xuôi đòi cho được.
- Tiền không đi coi hát thì đâu? Nó chìa ra...
- Sao chỉ còn có bốn đồng rưỡi???
- Con uống Bông cỏ nước đường hết năm cắc rồi...Má nó "dến" cho nó vài cây nữa rồi mới chịu tha cho nó...
Nó khóc vì bị đòn đau thì ít, mà khóc vì tức cho "mấy cha nhiều chuyện" ở nhà, tự dưng nhắc chuyện đi coi hát chi cho Má nó nhớ, Má nó mới hỏi, nếu không thì bốn đồng rưỡi ngày mai nó "đánh chén" đã luôn rồi.
Ôi cái thuở niên thiếu của tui sao mà "khấy khương đến khế" phải hôn quí vị???


vothibinhnguyen
SG - 17/4/2008
[/font=Times New Roman]
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.