Ông Chiêu Dương.
Bữa nay tui phá lệ, tán dóc với ông nha. Làm ơn kéo cái ghế cho tui ngồi chút coi, đứng lâu mỏi chơn thấy bà. Chờ nha, chút xíu nữa thể nào cô Linh Vang cũng sẽ mang cà phê Starbucks dzô cho tui và ông uống mệt xỉu đặng có sức mà nói chớ, rồi dám cô Ngô-đồng cũng mang trà bánh và hoa tươi vô bày bàn nữa đó, thấy ai bận áo đỏ cứ chào là Nđ bảo đảm sẽ trúng 50 % nha
Ủa vậy ra thái thậm và bất cập là cùng một nghĩa ha ? Àø, chữ đó là bất cập, bất là không, còn cập là gì, đề cập à, cao siêu vậy làm sao mà tui giải thích cho nó thành unbalanced được ha ông ?
Trong cà phê có cafeine. Dà thì ông nói rồi, cafeine là chất kích thích, uống dzô cái thấy đời đẹp tươi liền. Phiền cái hễ đẹp rồi lại muốn đẹp thêm nên người ta thường có khuynh hướng tăng liều lượng. Tăng riết thành nghiền. Hồi đó tui hổng biết uống cà phê, thỉnh thoảng vô MacDonald với tụi con nít hổng lẽ ngồi không dòm miệng bàn dân thiên hạ, ông Ngô thương tình mới mua cho cái bánh muffin và được ly cà phê chùa for free. Uống nó sướng hết sức nha, nhưng nếu trời chiều thì tối đó mất ngủ ! Vậy chớ nếu làm ly cola thì ngủ tỉnh rụi hà ! Thấy chưa, cái đó người ta kêu bằng ép phê tâm lý, vì ... trong ly cola lượng cafeine còn cao hơn trong ly cà phê nhỏ và loãng của tiệm MacDonald nữa (Ông Ngô nói mà tui hổng tin, chừng đọc composition của cola thì thấy thiệt là vậy, và rồi uống cola về chiều cũng mất ngủ luôn cho ... đúng điệu !) Cái đầu với cái cơ thể người ta nó ngộ vậy đó chớ, nó hổng có qui luật gì ráo nên tha hồ mà trái cựa nha.
Cà phê y hình cũng có nhiều hiệu. Starbucks nghe nói ngon nhưng tui chưa có dịp nếm bao giờ. Rồi có người còn bày Tim Horton và Second Cup nữa, nhưng cũng chưa được uống. Tại sao ha, thì tại ông Ngô hổng uống cà phê chớ sao nữa, thành ra ổng chun vô mấy chỗ đó mần chi. Tui có muốn thử cũng hổng làm sao thử nổi. Vô shopping à, 3-4 năm nay có bước tới đó đâu ! Còn đi mần chạy ngang tiệm cà phê thì hổng stop mua cà phê được vì hổng park xe được ngoài đường.
Vì ở phụ nữ, cafeine làm tăng chuyện osteoporosis, và cùng với vài chất kích thích khác, như chocolate chẳng hạn, có thể gây chuyện đau ngực nên thường người ta hay hỏi mấy bà vậy chớ họ có xài mấy cái chất này không ? Đau ngực là vì tui muốn ăn nói nho nhã nha ông Chiêu Dương, chớ đúng ra phải nói là đau vú, đụng vô cái nó sensible và nó ... la làng ! Lý do tại sao ư ? Hổng có lý do, mấy chuyên viên khảo cứu (lại khảo cứu) thấy có trùng hợp vậy thì nói vậy, chớ còn chứng minh tại sao thì họ cũng hổng biết luôn, họ khảo đã đời nhưng chưa ra gì ráo !
Còn vụ cuộc đời đó có bao nhiêu (lâu nữa) mà (lại phải) hững hờ ư ? Triết lý đó , nếu quả thực nó là triết lý, hổng phải của tui ông ơi, của cha Trịnh Công Sơn đó nha. Triết thì tui mù tịt. Triết gia theo tui là những người ưng nói những chuyện mơ hồ khó hiểu (mà lắm khi dám họ cũng hổng hiểu luôn) Càng bí mật mơ hồ thì thiên hạ càng lé mắt (Tư Lé tiên sanh, tui xin kính chào Ngài) !
Thắc mắc chuyện sức khoẻ bịnh tật trong một chừng mực nào đó thì tốt, nhưng có lắm người nhìn vừa xa vừa rộng, nên rồi nơm nớp lo âu, vì chỗ nào mà hổng có vi trùng ! Thấy vậy rồi nên họ ... teo, thế là sanh căng thẳng và táo bón. Táo bón vậy thì mất vui là cái cẳng (chưa kể rằng đụng vô cũng nhảy nhỏm cho dù hổng đau gì ráo !) Nói hổng phải khoe nha chớ tui bịnh tật tùm lum ông Chiêu Dương à, máy móc cũ nên bảo trì cách mấy thì cũng cà xục cà tạc như thường thôi. Ai dám bảo đảm cho tui cái vụ hổng chết vì tai nạn nếu tui kiêng ăn uống thô tục đủ 100 phần dầu ?? Nên rồi thỉnh thoảng tui cũng tỉnh bơ xính xái mà làm vui lòng cái miệng và cái bao tử cho nó thương tui chút xíu.
Lâu lâu ‘phá giới’ tí đỉnh cho đời sống bớt buồn thảm là việc nên và phải làm, (nhứt là nếu chỉ ra tiệm dòm thực đơn không thôi rồi lại về cơm nhà quà vợ) Vấn đề ở đây là chuyện Phá giới nếu có, cũng phải trong khuôn khổ mực thước, thái thậm và bất cập thì tiêu tùng (dà, tui vốn thông minh chuyện học hỏi và áp dụng) Chết cái đùng sau phút huy hoàng thì hổng sao, chớ còn nằm trên giường trình diễn màn ngáp ngáp dài lâu, khổ thân mình đã đành mà con cháu y hình chúng cũng hổng dzui cho lắm!
Trân trọng.