Tuần này ở Canada là long weekend, trời nắng ấm, mát vừa, mọi người đổ xô ra biển chơi, vừa để ngắm người, vừa để ngắm biển (nhưng người là chính!
)
Bảo mấy đứa nhỏ, đem theo quần áo bơi, nếu "biển vắng chiều nay" nước vừa đủ ấm, đứa nào có gan lội thì lội, cứ đem theo "in case", và rồi, trời nắng, ít mây, không mưa nên cái "case" nào cũng được đem ra xài hết, ngoại trừ cái "case" của mẹ sắp nhỏ!!!
Nhớ biển Florida, bảo đứa em họ, để mình mặc ở trong, ra ngoài nếu thấy thiên hạ OK, thì mình OK, nếu thấy thiên hạ không OK thì mình giấu luôn cho được việc nhà nước... biển! Ra tới biển Florida, mèn, nhìn mấy bà già mà... phát chán cho cái tình đời, vì bà nào cũng nhăn nheo, đồi mồi thế mà vẫn dám khoe ào ào 2 miểng "biển sóng dạt dào, trùng dương lớp lớp..." làm mình có muốn giấu cũng không thèm giấu nữa, chịu chơi chơi luôn đến chiều! Hì hì hì...
Hôm qua, wow, mấy cô gái trẻ lượn qua, lượn lại, trông đã con mắt ghê gớm, thành ra mình phải biết "lượng sức mình" có muốn khoe cũng... không thèm khoe nữa. Biết đâu mấy con nhỏ lại "ác miệng" giống mình "nhìn mấy bà già mà phát chán cho cái tình đời" thì oan ôi cho cái tấm thân trẻ của mình lắm lắm! Hi hi hi... Thành ra đi biển mà chỉ ngồi trên bãi biển nói chuyện với cô bạn, trời nắng ngoài dự liệu nên không đem theo nón, đành phải mượn cái nón của con người bạn đội đỡ, chợt nhớ cái mũ Hồng Thất Công của chị Mèo Mù trên biển California năm nào, giá mà có cái mũ rộng vành như vậy để che nắng thì tốt biết mấy, lại nhớ các chị bạn ảo ở Cali. Hôm đó, mọi người cũng ngồi trên bãi biển kể với nhau đủ thứ chuyện đời. Hôm nay,...
Hôm nay đã thành hôm qua của hôm nay, hai cô bạn ngồi với nhau kể đủ thứ chuyện đời, còn lũ nhỏ thì vui đùa với nước "biển"
(giả). Lâu lâu, lại nhỏm lên kêu mấy đứa nhỏ đi xích vào phía trong, mặc dù nước cũng chỉ mới tới đầu gối của chúng. Nhớ lại bãi biển Vũng Tàu năm nào, mấy chị em họ vui đùa trong nước biển
(thật), người thím cứ nhấp nhỏm trên bờ một mình. Về sau thím kể: "Tao ngồi trong bờ mà cứ nhổm lên nhìn chừng tụi bay, sao mà tụi nó cứ ra xa thế..." Bây giờ cái cảm giác của mình y chang thím, sao tụi nó cứ ra xa thế...? Mặc dù đứa nào cũng có trình độ bơi lội cao hơn những người mẹ đang ngồi trên bờ. Thế mới nói "nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi"...
Lại nhớ những giọt nước mắt cố nuốt vào vì những lời lẽ nặng nề của người bạn thật nói với mình trước lần đi biển năm nào, nhưng khi ra tới biển nói chuyện với những người bạn ảo, vẫn cố quên đi nỗi buồn để mà cười với những người bạn mới, chẳng lẽ lại khóc, lại kể lể...? Không, "hãy ráng quên buồn mà sống, lâu dần buồn rầu cũng qua..." Biển, biển... chỉ một lần đi biển, bao nhiêu nỗi nhớ lại tràn về!
BN.