quote:
Gởi bởi Tonka
Nghĩ lại thì thấy bể cái vòng xui thiệt đó nha. Không những mất cái vòng lại còn bị dập tay nữa, chẳng xui là gì đây? Xui mà hên là nhờ cái vòng đỡ lại chứ nếu không thì cái cổ tay bị bể chứ không phải cái vòng. Thành ra cái vòng đeo ở tay cũng như là cái duyên chờ đến dịp này, xong nhiệm vụ của nó rồi thì nó phải rời cái tay mà đi.
Thấy tui phát kiến hay hông? 




chị Tonka

Cái vòng Bình đeo trong tay từ sinh nhật thứ 18. Nó quen thuộc như một phần thân thể của mình. Mấy lần đã cố gỡ, nhưng nó không ra, vì đeo quá lâu, bàn tay đã to hơn cổ tay rồi, vuột xà bông, thoa lotion chẳng có ăn nhằm gì, nên cứ để đó. Nhớ sau lần sinh nhật thứ 18, bà chị Bình phàn nàn, sao mày đeo hay quá, bóng lưỡng, lên nước, đẹp quá. Tao cũng mua vòng giống mày mà cứ mấy tháng, là nó trầy trụa hết trơn, không có bóng như vậy, phải bỏ. Bình cười, tại em có mồ hôi "giầu", còn chị có mồ hôi "nghèo", có mồ hôi dầu thì đeo vòng bóng lưỡng, còn không có mồ hôi dầu thì vòng không "lên nước"! Kỷ niệm dễ thương vậy đó, cho nên nó bể thì tiếc thôi, chứ thật ra cũng chẳng có giá trị bao nhiêu. Hôm qua còn có người bàn, mua vàng nối hai miếng lại với nhau,đeo tiếp. Bình cười, ối trời, cái vòng bằng nhựa thôi, đâu phải cẩm thạch, mã não gì đâu, bỏ vàng vào nó phí đi. Nhưng chắc sè dùng "crazy glue" dán thử lại, cất đi để làm kỷ niệm. Hên xui gì thì cũng thây kệ nó, chuyện gì đến, sẽ đến, thắc mắc mà làm gì.

Chị Sương Lam, Bình cũng có mấy cuốn thơ, lúc rời khỏi VN, có tặng cho cô bạn thân một cuốn, chẳng biết nó còn giữ không? Còn sau này, thì có trích lục ra vài bài trong cuốn khác, để đăng cho Hoa Nắng đó. Sợ mất, sợ xui, sợ đủ thứ, nên thôi chắc không đeo, không viết nữa.

BN.