Hè hè, hết tết rồi, quán xá vắng tanh như
chùa Bà Đanh (không dám "giết" gõ gàng sợ kỵ húy!) "Nơi bắt đầu cho sự Bình yên" lại kiếm chuyện dzô đây "khiêu chiến" tiếp, không có ai để chọc nên buồn quá, kiếm chuyện khiêu chiến chơi, hi hi hi. Chị Tôn Nữ Phà Ca dạo này đi đâu ta?

Chẳng lẽ chị mải lo ăn tết, đến mùng 7, mùng 8 rồi, cũng chẳng chịu về. Hay là có ai đã hát bài "người ơi, người ở đừng về", nên chị chẳng đặng đừng, đành ở nữa?

Một hội chợ hay hai hội chợ, thì rồi cũng... tan chợ. Đi bên này rồi thì chẳng thể đi bên kia. Có những hội chợ chỉ làm đại, cho có với người ta, đi vào rồi lại đi ra, chẳng có cái gì để dòm, không có cái chi để ngó. Không biết bởi vì mỗi năm thêm một tuổi, thành ra mỗi năm mỗi khó khăn, hay là tại đi hoài riết chán, chẳng thấy có gì là hấp dẫn nữa hết? Người em kết nghĩa gọi kể tôi nghe chuyện hội chợ bên kia. Tôi cũng chẳng thấy tiếc. Hội chợ nào thì cũng vậy thôi. Nhưng theo lời kể của mọi người thì rõ ràng cái hội chợ tôi đi không xôm tụ bằng cái hội chợ tôi không đi. Hôm giao thừa, gặp người tổ chức hội chợ bên đây, tôi đùa, anh phải mời được "ca sỉ" cỡ như tui dzầy nè, thì mới nhiều người tới coi được. Ảnh trợn mắt lên nhìn tui, chắc là thắc mắc: "con mẹ nào dzậy ta?" Xí, tại không biết tui là xẹp-lép của PNV, không chịu mời tui, nên mới khốn đốn như dzậy đó, phải mà mời tui, tui hát cho là ăn khách! Hi hi hi...
Nghe hát cũng vậy, xào đi, rồi xào lại, nghe hoài cũng nhàm. Cứ tưởng bở là làm hội chợ lời, nhưng tôi thì lại không nghĩ như vậy. Người nào không biết thì khoái làm vậy thôi, đến khi biết rồi, thì lại thấy chán như tôi. Ủa, nói hết tết rồi, đừng nói chuyện tết nữa, kiếm chuyện dzô chọc phá chơi, mà rồi rốt cuộc chẳng chọc phá được ai, mà lại trở về chuyện hội chợ. Thiệt là chán! Thôi hén, dẹp chuyện hội chợ qua một bên, nói chuyện chợ thiệt đi.
BN.