Đang trên đường về nhà, sau khi cho các cháu đi thăm bên ngoại. Con bé nhỏ muốn ngừng ở trường nó để làm orientation gì đó, con gái nhỏ có việc làm, con gái lớn cũng có việc làm, ngồi loay hoay chẳng biết làm gì. Bỗng nhìn thấy mấy cái computer để không, hỏi cháu mẹ lên mạng được không, cháu bảo được. May thật, khoa học bây giờ tiến bộ, đi đến đâu cũng lên mạng được, thành ra để giết thì giờ lại lên PNV tào lao chơi, hi hi...
Về thăm quê ngoại, tới chùa nhân dịp lễ Phật Đản, đang đứng lóng ngóng chẳng biết làm gì vì trong bếp cũng đông, ai cũng có công việc của họ, mình ở xa về, lâu lâu tới chùa một lần chẳng ai nhớ, nên chẳng ai... nhờ
thì thấy một anh đang đứng ngoài sân hình như là đang nấu nướng gì đó với người vợ kế bên, đưa tay lên chào, nhủ thầm, ủa, mình có quen với ông này không ta, sao tự nhiên giống như đưa tay chào mình vậy cà? Ảnh vừa chào vừa nhướng mắt lên cái kiểu bộ không nhìn thấy anh hả? Định thần nhìn lại thì ra là người anh họ của mình, thế là mừng quá, chạy ra sân với anh, giúp anh chị chiên chả giò, để mọi người cúng xong là có đồ ăn. Mừng dễ sợ, tư nhiên lại có việc làm. Anh phàn nàn có nhiều người ngộ thiệt, không biết chỗ Bình làm sao, chứ ở chùa này, anh thấy có nhiều người thật lạ, thấy mình là sai bảo tỉnh bơ cứ như mình phải làm điều đó vậy, trong khi con của họ thì họ không nhờ vả. Mình nói ối ở đâu cũng vậy anh ơi, mình làm thì họ cứ nhờ thôi, đừng thắc mắc làm gì, ở đâu cũng thế, chùa nào cũng vậy. Anh vẫn tiếp tục phàn nàn, vợ anh bảo: "See no evil, hear no evil, talk no evil", nghĩa là không nhìn điều xấu, không nghe điều xấu, không nói điều xấu! Hà hà, mình nhìn chị, tự nhiên thấy khâm phục, lâu lắm không gặp, chị đã thay đổi nhiều.
BN.