Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Chuyện bực mình của người khác
PC
#1 Posted : Thursday, January 10, 2008 4:00:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Tôi có nói với bạn tôi là sẽ viết giùm cô ta chuyện buồn phiền bực bội của cô. Chuyện là vầy. Cô có nhà cho mướn. Nhà có bốn units. Tưởng đâu như vậy là yên ổn cho tương lai rồi. Trở về già có lợi tức lai rai vô, có thời giờ rảnh để đi ta bà thế giới. Nhưng bực mình thay là nhà cô lại ở vùng không khá giả cho lắm, nên tenants cũng thấy chán. Không có tiền trả tiền nhà, đưa họ ra tòa để nhờ tống cổ họ đi, thì họ lại tìm cách phá nhà để chứng minh lý do tại sao họ không trả tiền nhà. Họ nhét giẻ vô cầu, họ lột thảm lên đổ nước vào đó. Quan tòa thì có vẻ như bênh vực người đi mướn nhà hơn là chủ nhà. Mới đây tenant làm cháy nhà. Nội việc lo cho cái nhà sửa chữa lại cho xong để tiếp tục cho mướn lại bị city làm khó dễ. Cô bạn cho là có vẻ như cô bị kỳ thị vì mình da vàng còn cả đám nọ thì da trắng.

Ra tòa có khi một tuần mấy lần. Cô xoay qua tức ông chồng cô. Hồi đó lúc giá nhà đang lên, cô xúi bán cho rồi, gom một số tiền chừng một vài triệu, bỏ vô ngân hàng ra lời có phải khoẻ hơn không. Vợ muốn mà chồng không muốn, để bây giờ ôm mấy cái không trả nổi, kẹt là tên cô lại đứng đó, có phải là bad credit hay không.

PC
#2 Posted : Wednesday, January 16, 2008 5:09:49 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị hàng xóm bảo là có lẽ lần sau đi bộ chị sẽ mang theo cái máy ảnh, để chụp hình thằng cha ngày nào chạy xe đap ngang qua con kênh cũng liệng xuống đó túi rác mang theo của chả. Đồ phá họai, cái thành phố đẹp đẽ, sạch sẽ của người ta mà chơi kiểu đó.

Ừa, ở cái xứ này chuyện xử lý rác cho nhà ở đâu có khó khăn như ở Saigon mà lại phải thảy rác vào con kênh của thành phố. Tôi nghĩ là cộng đồng nào cũng có người xấu, chỉ là ít hay nhiều vậy thôi. Thành phố chị cư ngụ nổi tiếng là đẹp và yên lành, nhưng cũng không làm sao tránh được cho hết.

Gác Trọ
#3 Posted : Tuesday, February 12, 2008 8:09:45 PM(UTC)
Gác Trọ

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 66
Points: 48

Gần chỗ tôi ở có một công viên rất đẹp. Công viên có cả một cái hồ được kiến tạo cho giống thiên nhiên: có đất bùn, có lau sậy mọc um tùm, chim chóc vịt ngỗng thường xuyên tụ tập. Xa xa có một vườn trồng hoa và các dược thảo. Mỗi lần đến ngắm vườn toàn hồng là tôi lại nhớ mấy câu thơ dịch bài Trong Vườn Hồng:

Em ơi trăm năm nữa
Ta chẳng còn lo chi
Ngọt bùi hay tân khổ
Rồi ra có nghĩa gì

Ngày hè ta đã sống
Sẽ chìm trong lãng quên
Vườn hồng muôn cánh rụng
Rồi cỏ mọc rêu in

Em ơi trăm năm nữa
Hết niềm đau bây giờ
Mặc biển sầu sóng vỗ
Trên bờ bến thờ ơ

Ly rượu cạn hôm nay
Nơi chúng mình chia tay
Lòng ta rồi cũng cạn
Còn kể chi buổi này

Em ơi trăm năm nữa
Ta nào biết nào lo
Nhắc chi tình tuyệt vọng
Nhớ chi đời dày vò

Rượu nồng ta hãy uống
Hôn nhau trong mưa hoa
Xây thêm lầu ảo mộng
Mơ tiếp giấc mơ ngà

Tôi thấy một nhóm chừng 6 bà và 1 ông đang cặm cụi săn sóc các bụi hoa cỏ. Vui chân đi lên khoảng đất trồng herbs tôi tò mò đọc một tờ giấy gắn lên một que nhỏ. Tờ giấy yêu cầu các người vào đây đừng bứng các cây trong vườn này, nhiều cây đã bị ai đó bứng trộm. Khu này là của một nhóm người đã xin phép city cho phép họ trồng các lọai cây lạ và quý, chớ city không bỏ tiền ra trồng trọt đâu. Điều thú vị là ở đoạn cuối, tờ giấy nhắn nhe các người đã ăn cắp cây cỏ ở đây là đây là một nghiệp xấu! bad karma! Từ này có phải là xuất phát từ Phật giáo hay không? Tôi không biết là người viết ra bản thông tri này có hiểu nó như tôi hiểu chữ nghiệp hay không. Vì ngay cả những người tôi quen biết không phải trong truyền thống Phật giáo cũng ghi nhận về sự thường xuyên dùng từ này của tôi mà họ không bao giờ dùng tới.
Những người đang cặm cụi chăm sóc hoa cỏ đàng kia hẳn nhiên là rất bực bội vì công khó của họ đã bị trộm cắp. Thay vì để cho cả thành phố tới thưởng ngoạn thỉnh thoảng thì một vài người lại chỉ muốn đem nó về làm của riêng trong vườn nhà họ. Bực mình lắm chứ!

Những người đó bực mình là phải rồi, còn một trường hợp bực mình khác đã làm tôi ngạc nhiên. Là một cô bạn của tôi bực mình vì tại sao thấy tôi không chịu chọn con đường đi ..... tu! Tôi e là có lúc tôi sẽ bực mình vì sự bực mình này. Quái nhỉ. Tại sao lại có người bực mình vì một người khác không chịu đi tu. Cạo đầu, vô chùa, ngồi thiền, bộ tưởng dễ làm hả? Sao cô ta không chịu đi mà cứ muốn tôi phải đi! Cứ mỗi lần trò chuyện là cô ta lại khuyên tôi nên bỏ bớt (nếu không nói là bỏ hết) những chuyện không giúp tôi trên con đường giải thóat sự luân hồi. Dưới mắt cô ta thì mọi chuyện tôi làm là đều tào lao hết. Mà phải chi cô ta đang là một sư cô, sư bà nào đó thì tôi còn cam chịu khoanh tay nghe. Đàng này.... Wink
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.