quote:
Gởi bởi camel
Nhân chị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ... cho phép mình "tám" chuyện đại vậy !
.......
Người bỏ thì giờ ra để suy nghĩ... và dùng lời lẽ để thuyết phục, để chỉ ra cho mọi người khác cái mà có thể chỉ có mình nhìn thấy và nghĩ ra... trong trường hợp này nhất định phải là người có lòng nhân ái ! Khen đâu có gì quá đáng !
Anh CM dạo này "nhún nhường" và "khiêm tốn thế....? !
(từ bao giờ thế nhỉ
)
"tám" thì ..... "tám".....tiếp (thể theo lời yêu cầu của chị "chủ tịch" và của anh Cà !!!
nói như anh CM viết ở trên, chắc chắn có rất nhiều anh chị / em ở trong này đã làm việc này trước NA rồi. Như vậy còn không chịu nhận là đã cho "tui" leo ngọn tre ???...humm.... cho "tui" bay cao rồi ...... té đau đây mà..... !!! mèn, anh CM "nhún" quá làm NA nghi ngờ....nghi ngờ...... đó nhen !!! [}:)]
........
nói có sách , mách có chứng......cứ nghen.....đây nè....
quote:
Đọc lời bàn của NA thấy đúng ghê đi. Nó đúng với anh camel... một người "chậm lụt" , biếng nhác , tính hay ỷ lại... và thường có thái độ chờ người khác dẫn đường dẫn lối. NA nói rất đúng... anh thấy làm người khó làm lắm lắm , vì biết mình ngại khó ngại khổ nè ! Cái câu trong ngoặc của NA thì anh không mấy hiểu ý lắm... nhưng anh nghĩ với anh thì anh chả làm được gì giúp ích cho đời... sống đến tuổi này anh vẫn chưa trả hết nợ đối với những người thân cưu mang mình... đối với người ngòai ba lần bốn lượt cứu anh thóat khỏi tay tử thần... bịnh tật , nhà tù , trên đường biên giới khi đào thóat.
tiếp nữa nè....
quote:
Những điều NA viết trên... nếu có thể thực hiện và diễn trình nó xuông xẻ thì quả là tốt đẹp ! Anh camel thực không có nghĩ xa được như NA... đó là sự khác biệt giữa một người vô dụng và một người có cõi lòng nhân ái !
Gợi ý thì NA đã gợi ý rồi... nếu có thể được thì chắc sẽ có anh chị em cô gắng xem có thể đi làm được không. Thực ra mà nói hình như y tá hoặc bác sĩ ở VN đều làm công nhân viên cho "nhà nước" , khóc lóc hay ỉ ôi không chắc có reward. Nhớ lại 28 tám năm trước , có 1 cô gái nửa đêm bất chấp giới nghiêm nhờ mình đi mua giúp nước biển muối và thuốc cho mẹ cô ta , vấn đề khó nhất lại không phải là thuốc men mà là tìm không ra bác sĩ có khả năng cấp cứu. NA hỏi cô bé có gan làm như NA gợi ý... thời nay chắc không khác thời xưa bao nhiêu đâu , chuyện làm không công hình như không phải mình muốn mà được. Lương y như từ mẫu , cái này có thêm thắt... các lương y như từ mẫu thì hầu như đều nghèo và không phải là ngài giám đốc... để quyết định. Cũng không trách được , ở bên này lương y cũng đâu như từ mẫu.... nhất là lương y "mít " đồng hương của mình.
à..... vì đang trên mây nên NA nhìn thấy thế này.....
Anh CM nói / viết ở trên như vậy làm NA nhớ lại chuyện cũ...rích cũng không ngoài chuyện "miễn phí". 2 câu chuyện này là chuyện thật, và chỉ khác nhau ở 2 không gian / thời điểm khác nhau. Người nhận miễn phí đó ...... là NA !!! Cũng khoảng hơn 20 năm trước, NA bị sốt xuất huyết, bệnh viện miễn phí mà mẹ đem NA vào điều trị là bệnh Chợ Quán (bệnh viện này có phải là bệnh viện miễn phí hay không NA cũng không biết). Dĩ nhiên là cái câu "Lương y như từ mẫu" đó dán chình ình đỏ chót bự thiệt bự trên vách tường......ai cũng đọc được và đọc rõ , nhưng có từ mẫu hay không cũng còn coi lại coi mình có duyên hên gặp được bác sĩ "từ mẫu" hay không !!! Ngày đó tuy mang tiếng là nhân viên nhà nước nhưng lương không đủ nuôi nổi bản thân, không có tiền để nằm viện. Tiền đi xe đò còn không có nữa là......vào được bệnh viện mẹ NA chạy ngược chạy lui tìm gặp bác sĩ . Gặp bác sĩ nào cũng năn nỉ , cũng khóc......với hy vọng mong con mình được cứu sống (dù bác sĩ đó không phải chuyên khoa). Ông bác sĩ đầu tiên đến, lật áo , lật mình , vạch mắt coi tới coi lui rồi la mẹ NA một trận là tại sao lại cạo gió bầm tím đen thui hết cả thân mình....rồi lắc đầu bỏ đi. Ông thứ hai tới cũng coi coi....lật lật.....rồi ghi xuống sổ bệnh, sau đó gọi mẹ NA đi theo về văn phòng giao cho mấy viên thuốc. Người thứ ba là một bà bác sĩ NA nghĩ lúc đó bà cũng phải ngòai 40. Ban đầu bà này nói với mẹ NA là bà không phải là bác sĩ chuyên khoa về sốt rét (cấp tính hoặc xuất huyết) bà nói bà sẽ giúp tìm và giao cho bác sĩ chuyên khoa. Nhưng rồi bà "bị" mẹ NA theo "khóc lóc" quá....bà chịu không nổi cuối cùng bà chịu nhận chữa trị 3 ngày đầu trong lúc chờ bác sĩ chuyên khoa đến (vì không biết bao trăm người vào đó chờ chữa trị miễn phí). Hoặc giả bà nhận chữa trị vì bà cũng là phụ nữ và cũng là mẹ chăng nên tâm trạng của một người mẹ bà thấu hiểu?...... nói chung , tóm lại là sau hơn 2 tuần nằm ở bệnh viện chợ quán ra, mẹ NA không phải đóng một khoản tiền nào hơn ngòai tiền mua thuốc cho NA uống.
Chuyện thứ 2 là chuyện miễn phí ở bệnh viện tại Hoa Kỳ !!! (có lẽ là tại NA có "duyên" nhận điều trị miễn phí ? hay tại vì nghèo? có trời mới biết !!! NA bị tai nạn gẫy chân.....và.....cũng tự mình tìm cách chữa chạy trước khi đi bệnh viện gặp bác sĩ !!!(vì ngại đủ lý do : trước tiên là sỉ diện, rồi thì là mà ngại người ta nhìn vào mình với màu da tiếng nói khác người ta kỳ thị , rồi thì là mà..... vv và vv....) cuối cùng chân càng lúc càng sưng tấy tím đen đi không được nữa mới chịu "vác" thân đến bệnh viện.....miễn phí sau bao lời khuyên của những người làm chung (người Mỹ) (bệnh viện miễn phí là bệnh viện dành cho các bác sĩ tương lai thực tập với sự giám sát của bác sĩ chuyên môn kinh nghiệm lâu năm) . NA tin ở mỗi thành phố nơi chúng ta đang sống tại Mỹ đều có bệnh viện miễn phí, hoặc giảm phí (theo mức lương của mình). Và NA cũng không ngoại lệ và ...cũng bị bác sĩ "la" cho một trận nên thân ! rồi phải băng bột và mang 6 tháng với cái chân bị băng bột !!!! Còn cái vụ mổ gần đây, nếu như vì không thắt lưng buộc bụng (có lẽ là không muốn bị kỳ thị) nên bảo hiểm của NA nó trả....nếu không, thì.....chắc chắn NA cũng chỉ có trả tiền thuốc !!!
Trở lại vấn đề NA nêu ra đó chẳng phải bắt buộc suy nghĩ lớn lao gì, đó là vấn đề thực tiển....sống , sinh tồn. Chỉ khác là.....mình phải vận dụng hiểu biết của mình cũng như môi trường sinh hoạt của mình như thế nào thôi. Trong trường hợp này, cô bé HM....nếu.......giả thiết.....(ở đây NA chỉ tám theo góc nhìn giả thiết của NA , không phải là cái nhìn bắt buộc cô bé phải có suy nghĩ hay phải có tư tưởng lớn như NA) cô bé nhìn xem các bạn trang lứa với cô bé, sinh ra trong cái thời / giai đoạn / xã hội VN thay đổi như hiện nay (không phải như vào cái thời của anh CM và của NA phải ăn khoai củ để sinh tồn) cô bé.... xem ra cũng may mắn hơn các em gái khác !!! Bên cạnh cô bé (dù mẹ cô bé bỏ đi lấy chồng khác). Hàng xóm, cô ruột của cô bé ít nhiều cũng còn dòm ngó, qua lại......thế thì chẳng biết phải nói là cô bé đáng thương hay ba cô bé đáng thương đây ??? (cái này cũng là NA ví dụ chứ không phải NA khe khắc và hẹp hòi ) Hơn nữa.... cô bé cũng đang bước vào lớp 11, cũng là lớp gần cuối của trung học....vậy thì.....cô bé ít nhiều cũng bắt đầu biết lo lắng rồi chứ.....phải không???
Thật ra, trong mỗi chúng ta, anh CM và cả NA không ai có thể hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của cô bé "muốn" gì , "cần" gì , "chờ" gì.....và "đợi" gì ....!!! (chúng ta) NA chỉ có thể "nghĩ" đến những khía / góc cạnh chúng ta nhìn thấy là có thể ...... mang lại lợi ích cho cô bé. Bằng gợi ý gián tiếp hoặc hướng dẫn giúp đỡ trực tiếp của nhiều người xung quanh, cô bé có thể làm được hay không là do quyết định của chính cô bé. (Thông thường, nếu anh CM để ý sẽ nhận ra ngay các em có hoàn cảnh khắc nghiệt, thường sớm phát triển và biểu hiện có "tư tưởng lớn" hơn so với các em trang lứa khác ). Vì vậy, nếu không là trách nhiệm của cô bé (trách nhiệm của một người con) đối với cha có đòi hỏi quá khả năng của cô bé hay không ??? "trách nhiệm" này cũng không phải là trách nhiệm của hàng xóm hay chính quyền, lại càng không phải là trách nhiệm của nhóm thiện nguyện của PNV. Chính vì ngoài tầm lo và ngòai khả năng của chúng ta, nên chúng ta mới "tám".....và "tám"....cũng chẳng ngoài mục đích là muốn cha cô bé được cứu chữa và được bình phục !!!
.......
vì thế mà NA cũng......thở dài...
nhưng.....
....không.....
vì thế mà dùng chữ lực bất tòng tâm... bởi vì....lực chưa dụng sao tâm có thể tòng được ?..??...???....!!!! (đặt giả dụ, nếu không may cha cô bé không thể bình phục được, cô bé HM này sẽ thế nào ? tự bản thân đứng lên, hay trông chờ vào sự giúp đỡ của mọi người ???....câu hỏi này có quá đòi hỏi cô bé phải có "tư tưởng lớn" và "trách nhiệm" để suy nghĩ hay không ??? )
Thôi, NA tám nhiêu đó xin chấm dứt....điểm tại đây vì không muốn có thêm hiểu lầm khác.
(Dạo này sao mình nói chuyện quyết đoán quá không biết nữa......
.....!!!).
Tóm lại, người cần đáng tuyên dương đó là anh CM. Nghĩa cử của anh CM mới thật là thực tế ! (khen thiệt nhen, không phải đưa anh sang ngang đâu à). NA thiệt ái ngại và xấu hổ vì chỉ nhìn 1 nhưng không thấy 2 !!! (thôi lần này nhận đi , không nhận là NA mang bằng chứng ra để "mách" nữa, coi anh CM có còn khiêm tốn hay không !!!).
Chị TK,
thứ bảy NA sẽ gởi $ cho chị . Bạn của NA cũng gởi tặng cho cô bé 100 (đúng ra là 200 dành cho bảo trợ học bổng, nhưng vì lỡ đò nên giao cho NA toàn quyền sử dụng) NA sẽ gởi chị $200 (NA 1, bạn NA 1) phụ thêm vào tiền thuốc cho anh TDH (ba của cô bé). Phần 100 còn lại, góp thêm vào một nhịp cho chiếc cầu tre bên kia.
NA đi họp ........
NA