[quote]
Gởi bởi tienthuTienthu mong được lời khuyên của các chị em.
Tienthu lập gia đình đã hơn 5 năm nay, 4 năm đầu lo trả nợ cho chồng để chồng yên tâm học hành. Sau khi thành tài thì anh ấy chú tâm gởi tiền về cho cha mẹ anh ấy, không bàn với Tienthu và cũng không để cho Tienthu có ý kiến gì cả. Nếu Tienthu có bất đồng ý kiến mà liên quan đến gia đình anh ấy, thì 2 đứa cãi nhau ghê lắm, và anh ấy xem Tienthu không ra cái gì. Đi chơi xa, hay dịp lễ & sinh nhật, anh ấy không quên mua quà không những cho cha mẹ ma còn cho 2 đứa em, người nào cũng trên 30 hết rồi. Điều đáng buồn là anniversary and sinh nhật của Tienthu thì nhiều khi anh ấy không nhớ đến.
Gia đình họ con cái ai cũng ở bên này cả. Người em gái mua biếu 1 vé, và họ muốn chồng Tienthu mua vé thứ 2. Vợ chồng Tienthu có ngân khỏan giành riêng cho việc mua quà, phần anh ấy thì đã dùng hết cả mặc dù biết rằng cha mẹ sắp qua. Anh muốn mua vé nhung Tienthu không đồng ý. Xin nói thêm cha mẹ anh ấy rất khá giả, sang đây có bằng cấp, đi làm và có của lắm. Khi biết được mình không đồng ý về vấn đề vé máy bay, thì em gái anh ấy gọi nói rằng Tienthu vô lễ với cha mẹ & cô ấy ước gì anh cô ta ly dị Tienthu.
Tienthu nghĩ rằng sự kính trọng không phải đem đo bằng đồng tiền. Chuyện tiền bạc là giữa vợ chồng Tienthu, không ai có quyền đòi hỏi hoặc thắc mắc. Mình nói rằng cô ấy cứ xem như anh cô ấy đã ly dị mình, từ đây đừng bao giờ đến nhà mình và mình cũng không để con mình đến nhà cô ấy.
Cha mẹ anh ấy thì viện lý do vì chồng mình là con trai trưởng nên sau này cúng giỗ thì anh em phải họp mặt với nhau, mình & cô ấy nên hòa giải với nhau. Ho cố ý ám chỉ rằng anh em trong gia không hòa thuận là do mình gây ra.
Tienthu mong các chị em có kinh nghiệm, Tienthu đúng hay sai chỗ nào, xin cho mình lời khuyên.
Cám ơn nhiều!
Bình đánh dấu sơ sơ lại câu chuyện của chị Tiên Thu ở trên, để các chị đọc cho nhanh, và hiểu rõ vấn đề, chứ cứ "cà rờ" như chị Tonka, sẽ làm chị Tiên Thu sốt ruột.

Xin phép chị Tuệ Tâm cho Bình trình bày ý kiến của Bình lần nữa nhé, cám ơn chị. Nếu Bình có nói gì không phải, xin chị cũng bỏ qua cho (Ủa, nhỏ Bình học đâu cái kiểu khách sáo như vầy kìa?)
Bình kể các chị nghe chuyện này, lần đi Cali vừa rồi, Bình có ở nhà một người bạn cũ một đêm, tâm sự, Bình có nói một câu như vầy với người bạn của Bình: "Tui đến nhà T, nằm dưới đất cũng được, không có mền, không có gối cũng được, nhưng tui sẽ nhớ T, và mang ơn mãi, cho dù tối nay tui không có ở nhà T, tui vẫn nhớ, chỉ vì một lời mời của T, mà tui tới đây hôm nay. Người ta nói "câu chào cao hơn mâm cỗ" là vì vậy. Chỉ cần chào một tiếng là tui đã thấy ấm lòng, nhà T giàu hay nghèo, không quan trọng lắm, quan trọng là cái tình của T đã đối với tui như thế nào."
Thế nào chị Tiên Thu cũng bảo, chuyện của Bình trên đây thì có ăn nhậu gì đến chuyện của tui? Có chớ, nghĩa là, nhiều khi cũng phải khách sáo như vậy đó chị Tiên Thu ạ, mời cha mẹ chồng qua, nếu không có tiền mua vé, tụi con sẵn sàng đi mượn người ta để lấy tiền mua vé cho cha mẹ. Cuộc đời nhiều khi là một vở kịch, phải diễn cho thật khéo, con có lòng nhưng con không có tiền, nhưng mà, "câu chào cao hơn mâm cỗ", người ta không trách chị vào đâu được!
Rất đồng ý với chị, là cô em chồng quá đáng, tại sao đã có lòng mua vé, mà chỉ mua được cho một người, rồi bắt người khác phải làm cái chuyện hào sảng, hay nói đơn giản là "lấy le" của mình, rồi còn nói anh mình là nên ly dị. Cô ta hoàn toàn sai trong việc đó, cho dù cô ta có gia đình hay chưa có gia đình, việc cô ta làm vẫn là sai. Cô ta đúng là không có quyền đòi hỏi hay thắc mắc chuyện gia đình nhà chị. Nhưng mà, cho dù cô ta có sai tất tật, sai trăm phần trăm, dữ dằn, chằn ăn, trăn quấn đi chăng nữa, cô ta cũng vẫn là em của chồng chị. Chị có cấm, có đoán, có từ, có chửi, có bỏ, có không liên lạc, thì cô ta vẫn là em chồng chị, không thể nào chối bỏ được. Vậy thì gây gổ với cô ta để làm gì? Người thiệt hại vẫn là chồng chị, chứ chẳng ai vào đây, và chị có muốn như vậy không?
Bình không khéo, không khéo đâu, nhưng Bình sẽ nói một sự thật, cô à, chúng tôi đang không có tiền, tiền lo cho các cháu còn đang không đủ, cô cứ ứng trước cho cha mẹ lần này, lần sau để anh chị trả hết. Cái lần sau đó, có tới, thì mình lại viện cái cớ khác, nếu lúc đó thật sự mình cũng không có tiền. Như vậy, vừa đủ cho chi tiêu nhà mình, vừa khỏi phải nghe những câu không bùi tai, vì không ai có thể trách một người nghèo thật sự, phải không?
BN.