Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Đã biết đắng cay
Tùy Anh
#1 Posted : Tuesday, September 4, 2007 4:00:00 PM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Đã biết đắng cay


Mang tiếng có chồng con mà suốt năm mươi năm vì hoàn cảnh trắc trở đặc biệt tôi vẫn sống chung với mẹ, bởi vậy đi học rồi đến đi làm, về đến nhà lúc nào cũng có sẵn cơm dẻo canh ngọt, tôi đâm ra gảnh gót, khó chịu nết ăn.

Vài năm nay sang Mỹ, phải đi cày mỗi ngày mười một đến mười hai tiếng, có tuần chẳng được một ngày nghỉ vì việc cần mà thiếu người, nên về đến nhà mắt đã mờ tịt chỉ còn kịp nhanh chân lẹ tay tắm qua loa rồi đi ngủ lấy sức mai đi cày tiếp.

Ngày nghỉ, nấu được nồi cơm, luộc hay xào bó rau, loại không có cái gì lái ( nghĩa là không thịt và cả không bột ngọt) chia ra năm hay sáu cái hộp nhựa, quăng vào tủ lạnh để sáng ra có cái mà vơ theo chống đói.

Lúc chui vào được một xó mà bưng cái thứ gọi là thức ăn, hộp thứ nhất, thứ hai cũng đã lạnh tanh chẳng còn mùi thơm của cơm, của rau rồi, huống gì đến hộp thứ năm, thứ sáu, phải ghém vài trái ớt, nước mắt chan cơm nhạt nhòa ( nghe nói ăn cay ghen dữ lắm? ). Thây kệ, lòng phải nhủ lòng " ăn để có sức đi cày, chứ chẳng phải lây lất tấm thân tàn ở xứ này mà ăn" trong cảnh ăn xó ăn rọ thế này ...

Mẹ tôi chắc sẽ ngạc nhiên khi biết tôi đã biết ăn cay, còn tôi biết nghĩ đến mẹ muộn làm sao !


tuyanh

Tùy Anh
#2 Posted : Thursday, September 6, 2007 1:27:02 AM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0


Chỗ ngồi


Đứa con gái theo cha sang Mỹ từ năm 9 tuỗi. Năm 16 tuổi mẹ nó mới được gặp lại nó bằng cách đi du lịch qua thăm.

Có hai cha con nên đi đâu dĩ nhiên nó đều ngồi ghế trước cạnh tay lái của cha nó, nay có mẹ, nó chẳng thấy mừng mà chỉ bực bội vì từ nay phải ngồi ở băng ghế sau. Nó nói với cha nó hay cha nó nói với nó ( mẹ nó không được biết ) " mẹ nó là nguyên nhân khiến nó bị mất quyền ưu tiên " Thế là ngay từ cửa phi trường bước ra, mẹ nó đã chui ngay vào băng ghế sau.

Dĩ nhiên mẹ nó buồn, không phải vì cái chỗ ngồi trước hay sau cũng trong một chiếc xe mà mẹ nó đau đớn xót xa về người đầu ấp tay gối, người đồng sáng tác ra hình hài và cuộc sống cho đứa con chung nay manh động để lôi kéo đứa con trở thành tài sản riêng một phía.

Bây giờ mỗi ngày đi làm, mẹ nó ngồi ở vị trí mà trước đây mẹ nó luôn nhường nó trong chiếc xe sang trọng hơn trăm lần xe cha con nó, mẹ nó vẫn cứ cay cay nơi khoé mắt nhớ, nghĩ đến nó.


tuyanh

ngodong
#3 Posted : Thursday, September 6, 2007 11:14:12 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Buồn!
Nhưng chỗ ngồi thì... oke phải không TA?
Tùy Anh
#4 Posted : Wednesday, September 19, 2007 10:54:24 AM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Mèn ơi ! dzị mà cũng giỡn được sao cha nội !

tuyanh
Tùy Anh
#5 Posted : Wednesday, September 19, 2007 10:59:45 AM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Tiếng chuông Chùa

Hồi còn ở VN, bà ta luôn bận rộn: nào đám giỗ bên Nội, bên Ngoại của gia đình. Nào đám giỗ bên Nội, bên Ngoại của gia đình chồng, lại sống trong thời kỳ cực khó khăn của đất nước sau biến động lịch sử 1975 bà ta một thân gánh vác mọi điều...

Kiếm sống một mình, lo toan trên dưới, trong ngoài một mình, kèm cặp con học hành một mình, miết tới con trưởng thành lo vợ cho con cũng một mình, có cháu nội lại ôm lo một mình. Thì chiều chiều tan sở là vội vàng chạy về trước đón cháu, kẻo gởi người ta cả ngày tội nghiệp cháu bơ vơ, về nhà vừa cắp cháu vừa cơm nước sẵn sàng để con trai, con dâu tà tà đi làm về sau, chỉ tắm rửa là có ăn, ăn rồi có khi tụi nó đi công chuyện hay đi chơi đâu đó thoải mái, bà lại lo dỗ cháu ngủ.

Tới hồi cháu nội đi mẫu giáo, bà mạnh dạn phủi tay giao lại cho vợ chồng con, thì mẹ già không thể ở với em dâu của bà được nữa, bám chặt lấy bà.

Mỗi tháng hai chiều tối 14 và 30 bà cố làm siêng đưa mẹ đi sám hối. Con gái trẻ trẻ còn biết mặc áo lam vào dự lễ, chẳng lẽ bà ngồi ngoài sân, nên cũng phải vào dự lễ, còn chuyện có thành tâm sám hối tội lỗi của mình hay không thì bụng bà ta biết.

Mỗi chủ nhật mẹ muốn đi nghe Pháp, bà ta phải vào ngồi kề bên mẹ. Ngồi đó mà chưa chắc lời thuyết giảng hay lời kinh nào lọt vào tai, bởi tâm trí lẫn xác thân bà ta chỉ khao khát ngày đoàn tụ với ông chồng Việt Kiều bên xứ Mỹ đã bỏ bà ta đi mấy chục năm rồi...

Tuần nào không đi Chùa thì đến nhà bác Tư, dì Tám, dì Chín... trước thăm sức khoẻ nhau, sau cà kê dê ngỗng giải sầu kiểu nhiều chuyện của đàn bà. Đó là khi mẹ khoẻ, chứ mẹ già nay đi thăm thày thuốc bắc này, mai thăm bác sĩ kia. Hết bệnh này, sang bệnh nọ, bệnh của tuổi già mà! đủ thứ cho mỗi ngày sau giờ làm việc về. Khiến bà ta lúc nào cũng buồn bực.

Bởi vậy tâm trí đâu mà bà ta nghe câu kinh nguyện "Ba nghiệp lắng thanh tịnh, Gởi lòng theo tiếng chuông, Nguyện người nghe thức tỉnh, Vượt thoát nẻo đau buồn" mỗi khi cùng đi lễ Chùa với mẹ...

Rồi một ngày bà ta vui mừng được thoát bỏ mẹ già sang Mỹ, tưởng là đạt ý nguyện, nhưng mỗi nơi cảnh khổ mỗi khác nhau, nói theo thuyết Nhà Phật là khi nghiệp chướng chưa dứt, bà ta lại đối mặt với những khổ đau kiểu khác như người còn mắc nợ thì đầu thai kiếp nào, nợ vẫn cứ theo đòi, và bà ta tiếp tục trả nợ kiểu cách mới.

Ao ước được rảnh rang một mình thì bà ta được rảnh rang một mình, cô đơn ngay trong căn nhà có chồng con bên cạnh. Trong thế giới vẫn có người qua lại nhưng chẳng ai thèm nhìn thấy bà ta. Bà ta chẳng khác gì cái bóng trong căn nhà không bao giờ có tiếng cười.

Bà ta trở thành kẻ đần độn bởi tiếng Mỹ chưa tinh thông (cứ hào phóng cho là chưa tinh thông chứ chẳng cần nói hoàn hoàn mù tịt tiếng Mỹ) Bà ta như què, vì ông chồng cương quyết không cho bà ta tập lái xe, đi đâu đã có ông nhưng đi làm về ông luôn kêu mệt, không thể đưa đi đâu (mà đi đâu cơ chứ? ông cứ hỏi dồn: muốn đi đâu? bà vừa từ VN sang biết đâu là đâu mà đòi đi?) hai ngày cuối tuần thì ông có việc riêng của ông, bà không được phép biết, biết sao được? bà có biết lái xe đâu mà theo dõi ông? thế là bà ở tù.

Bà ta bỗng nhớ mẹ, nhớ cảnh Chùa da diết nhưng ở Mỹ đâu phải cứ 14 hay 30 là có thể đến Chùa như VN. Ở đây có moto cũng không dám chạy ra đường vì phố xá toàn xe hơi, sắt bọc thân mà vẫn xảy ra tai nạn, mà tai nạn là thảm khốc, bây giờ lấy thân mà bọc cái moto hỏi sao không cầm chắc cái chết. Bà ta đành ngồi nhà nhìn ra cửa sổ vào mùa cuối thu, hết mùa đông, sang cuối xuân, bà ta đếm những ngày hè hiếm hoi cực ngắn của Rochester bằng lời cầu xin ngày hãy dài thêm mãi để bà có thể nhìn thấy cảnh vật rực nắng qua vuông cửa sổ.

Chiều nay, một buổi chiều giao mùa, lại sắp một năm nữa bơ vơ nơi xứ lạ quê người, bà ta theo xe của hội đồng hương đến Chùa, nghe tiếng chuông ngân vang, nhìn dáng vẻ an nhiên tự tại của Đức Phật, bà ta mới thực sự biết nhớ mẹ, nhớ cảnh Chùa thường đi lễ cùng mẹ.

Bà ta thành tâm quỳ lặng yên trước chánh điện, cố gắng trút bỏ mọi phiền não, ý thức sự hiện hữu mầu nhiệm của xác thân nơi cõi tạm này, bà ta gượng cười khi hai dòng lệ cứ ngang nhiên tuôn dài trên má, bà ta nghe văng vẳng trong thinh không và thì thầm khấn nguyện theo

"Ba nghiệp lắng thanh tịnh, Thả hồn theo tiếng chuông, Nguyện sống đời tỉnh thức, Gạt bỏ mọi đau buồn"

tuyanh
ngodong
#6 Posted : Wednesday, September 19, 2007 11:50:42 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Không giỡn thì đời chán lắm biết không?

Ngạo với nhân gian một nụ cười cho bớt buồn, chứ biết phải làm sao?
Sao gọi người ta là cha nội vậy? Bà nội mới đúng chứ Tongue
Tùy Anh
#7 Posted : Thursday, September 20, 2007 11:23:02 AM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Ủa lên chức Bà Nội thiệt rùi hả? Blush Chúc mừng nhen Bà Nụi beerchug

tuyanh
ngodong
#8 Posted : Thursday, September 20, 2007 12:09:55 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chưa đâu ông ơi, tui không ham lên chức bà đâu, giỡn cho ông vui vậy mà.
Tùy Anh
#9 Posted : Friday, September 21, 2007 12:09:47 PM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Chời ơi ! ông ỉ ông viết văn hay, rùi ông cho tui xách guốc dong chạy theo ông dzòng dzòng dzị hả? Black Eye

Ông ca nghe mùi wa' , làm tui dé lợt nè ! Tongue

TA
ngodong
#10 Posted : Friday, September 21, 2007 1:15:41 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Nghe dda^u di. ba`?
Tùy Anh
#11 Posted : Saturday, September 22, 2007 10:42:42 AM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Lúc ông ỏn ẻn trên sân khấu dzí cái áo dài truyền thống VN, có tình báo ( cứ tình là báo lại hết ) thu thanh giọng woanh dzàng thỏ thẻ của ông gửi tui nghe. Được hong? :D

TA
Tùy Anh
#12 Posted : Friday, October 5, 2007 12:39:16 PM(UTC)
Tùy Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 95
Points: 0

Vẽ

Cứ mỗi khi chìm vào cơn mơ là nàng chỉ thích vẽ. Có lẽ nàng đam mê ngành kiến trúc. Những mẫu vẽ không chuẩn mực, không vừa ý rồi cả những mẫu vẽ nàng ưng ý, sau khi vẽ xong cũng được vo viên quăng quanh giường nằm.

Ở chỗ làm mọi người cho rằng nàng có vẻ khó gần với kẻ thinh lặng kỳ bí khi làm việc, những người bạn của nàng nói rằng nàng không biết hòa đồng và tâm tính thất thường. Nàng đành nhún nhường xin lỗi những người bắt nạt nàng trong tức tưởi nghẹn ngào.

Sau những lần như vậy cơn mơ vẽ đến với nàng nhiều hơn, ngay lập tức khi nàng gặp chuyện bất đắc chí, thế nên nàng vẫn cảm thấy tự tại. Thậm chí nàng còn có cảm giác chủ động đối với đàn ông khi nàng vẽ người đàn ông ưng ý của riêng nàng có vóc dáng và tính cách tốt đẹp ở rải rác trong tất cả những bạn trai của nàng từ thuở nhỏ cho đến thậm chí vừa mới quen biết đây.

Không chỉ thức khuya, đã nhiều đêm nàng thức trắng để chìm vào cơn mơ vẽ. Sáng ra nàng nhức đầu kinh khủng, hai hốc mắt sâu hoắm thâm đen và làn da vàng bủng ai trông thấy cũng kêu là phát khiếp.

Nàng kiểm chứng trong gương cũng nhận thấy điều gì đó không ổn trong thân xác vay mượn mà tạo hóa đã giao cho cha mẹ nặn ra nàng. Nàng rơi vào cơn mộng mọi thứ nàng đều có thể vẽ được một cách trầm trọng.

Ban đầu nàng còn vẽ cả một căn single house thật lớn, rồi thấy rộng quá chẳng làm sao ở hết một mình, nàng chuyển sang townhouse, rồi ngày càng thu nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ mãi ... đến nỗi nàng chợt thấy quá chật chội, ngộp thở, nàng muốn kêu nhưng tai nàng chẳng thể nghe được chính âm thanh giọng nói của nàng nữa. Nàng muốn đẩy cửa bước ra ngoài nhưng hình như có nhiều thứ bó chặt lấy thân thể nàng. Tiếng đóng hay gõ thật ồn ào khiến nàng càng thấy tức ngực hơn.

Lúc phá bỏ toàn bộ căn nhà cũ để xây dựng mới, trong vách của một gian phòng ngủ có cái hốc bé xíu tròn như quả trứng lúc bị đập vỡ một làn khói trắng là đà bay lên.

Nàng bật vùng dậy với cảm giác thật nhẹ nhõm khi có thể bay lượn nhìn thế giới bao la.

tuyanh
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.