Wow! lần đầu tiên có người khen đó. để em chỉnh cái mũì lại cái đã. Được chị đá lông nheo, nhưng em cận thị nặng, nên châ.m chập lắm. Em xin gởi chị TK thêm chút "giâ'm" (tại chị khen em chi). Em đang sửa bài này, trích bài Hoài Quảng. Thằng nhỏ khuấy quá. Tuần trước nó bò vô keyboard xì nặc ở đó làm thối văn chương em hết trọi.
"Tôi sinh ra khi cuộc nội chiến vừa tàn và lớn lên trong âm hưởng của kẻ thắng người thua. Cái nghèo hòa lẫn sự tự ty và bao lo sợ trong thời thơ ấu đã che phủ đi những thơ mộng của tuổi hoa bướm và trở thành một nổi ám ảnh mãi mãi trong lòng. Xa đất Quảng đã mười lăm năm lẽ, từ lúc tôi vừa bước chân vào trung học. Nay ngồi vãn chuyện Quảng, tôi nghe lòng nao nao và nhớ nhớ những người thân nơi quê nhà. Sự thật thà và chất phát của họ thì tôi nhớ ít. Cái ngồ ngộ thì tôi nhớ dai. Đêm đêm, những con đường đất ngoằn quèo vẫn ẩn ẩn hiện hiện trong cơn mơ, nhưng thật xa xăm và hư ảo. Ai xa quê cũng mong mỏi ngày về. Tôi xa quê đã lâu mà chưa tính ngày trở lại, dù ý nghĩ đó có lảng vảng trong đầu. Hình như cái Quảng Nam trong tôi đang dần dần phai mờ. Nếu có sót lại cũng chỉ là những kỷ niệm không tên của thời thơ ấu. Dù thương, dù nhớ, dù chán, dù xa đi chăng nữa, tôi luôn luôn mang một sự kiêu hãnh ngấm ngầm là đã được sinh ra và lớn lên nơi xứ sở của “Ngũ Phụng Tề Phi". Nếu có một ngày nào đó, cái ý nghĩ trở về thăm quê xưa lại trỗi dậy, tôi sẽ đưa con trai tôi về cùng. Rồi cố gắng tìm một chút quen thuộc nào đó còn xót lại nơi góc phố, tôi sẽ bảo với nó “Này con, ngày đó….”
Chim rẽ về đâu, bóng đã tà
Đường mây thâm thẩm dệt xa xa
Phố Đà mờ ảo trong sương khói
Lặng lẽ tình ta, có nhớ nhà?
(trích bài Hoài Quảng,Nguyễn hồng Hải, 07/23/2007)