quote:
Gởi bởi ductriqueanh
Em không biết tuổi của cặp vợ chồng chị kể trên.
Làm em nhớ tới ngày trước trong trường em có vợ chồng người dọn dẹp và sống luôn trong trường, lúc nào người vợ cũng mang bầu, hết đứa này tời đứa khác, một bầy cũng 5,6 đứa. Trong nhà không biết họ "làm" gì, chứ mỗi khi gặp họ là thấy họ chửi nhau xối xả, đập nhau loạn xạ, bả cũng dữ mà ổng cũng dữ. Mà hai vợ chồng này đánh con cũng phát khiếp luôn. Cho nên, trong nhiều trường hợp, những đứa con không phải là bằng chứng của một hôn nhân đằm thắm đâu.
Rất nhiều cặp lấy nhau cũng không phải vì tình yêu.
Trở lại câu chuyện của chị BN. Có thể cặp vợ chồng nọ khi khởi đầu không có tình yêu, không có tình vợ chồng, không có tình mẫu tử, còn tình nhân lọai là cái gì nhỉ? Sao mà nghe xa vời quá đi!
Có thể vì sợ mọi người nghĩ rằng hai vợ chồng trong câu chuyện "Bạc tình bạc nghĩa" là thành phần học thức thấp, không yêu con, hay đánh nhau, nên ông NMS nói rõ là hai vợ chồng cùng trình độ đại học, ra trường làm việc lương cao. Với người ngoài, họ là một cặp quá đẹp. Cô vợ lúc nói lời ly hôn với chồng, cũng đồng ý là ông chồng là một người cha tốt, chỉ không là một người chồng tốt thôi, nên đồng ý để hết 4 đứa con cho chồng nuôi (cho ổng chết ổng luôn!)
Cái lý do ổng không là "người chồng tốt" là vì ổng hay đi nhậu với bạn bè, cô vợ cứ phải na 4 đứa con đi theo để chở chồng về, vì sợ ổng say, xảy ra tai nạn. (Như vậy cổ cũng biết nghĩ lắm chớ?) Nhưng giờ, cổ mới cảm thấy được người khác yêu, được chiều chuộng (cái đó trong thời gian "dating" thì dĩ nhiên rồi, bố bảo mấy ổng cũng không dám dở chứng.) Thành ra, Bình mới nói là, lẽ ra, ông NMS nên khuyên cô đó "yêu nhau đi, đời đâu có nghĩa chi". Qua giai đoạn bồ bịch, thì cũng lại "vợ chồng", lại yêu, lại "mắn" tiếp, cái ông chồng thứ hai này biết đâu lại cũng "nhậu", cổ lại phải "na" con theo, en sâu on.
Cái đó là "cái vòng thời gian", con người hay bị xoay vào hết cơn lốc này đến cơn lốc khác, cứ nghĩ cơn lốc khác nhẹ nhàng hơn, êm ái hơn, nhưng rồi có khi nó còn mãnh liệt hơn, tàn nhẫn hơn. Cái Bình muốn nói ở đây, là cô đó can đảm, và tự tin thiệt, dám chắc là cái lưới tình thứ hai sẽ nhẹ nhàng và êm ái hơn nhiều, nhưng Bình thì không tin như vậy, không bao giờ dám thử cái sự rủi ro chưa biết đó.
Cái tình nhân loại là cái tính thương người nói chung. Thấy đứa trẻ bơ vơ, mình cũng thấy tội nghiệp. Thấy người bị hắt hủi, tự nhiên thấy mủi lòng. Thấy ông chồng bị vợ bỏ, mình cũng thấy tội nghiệp, cho dù là lỗi của ổng mười mươi, đáng bỏ lắm! Người phụ nữ Việt Nam nói riêng là người hay chịu đựng, ít dám làm sự thay đổi. Có thể quan điểm đó đã thay đổi, vì bây giờ phụ nữ cũng làm được nhiều thứ quá rồi, họ không cần phải chịu đựng, phải hy sinh nữa. Không cần nữa, là bỏ! Không lôi thôi, lăng nhăng nữa.
Nếu Bình là người đàn ông
(ủa, BN là đàn bà hồi nào ta?), thì Bình sẽ không lấy cô đó nữa, vì biết đâu cổ cũng bỏ mình, bỏ con mình, trong tương lai, giống như vậy? Cổ không có lòng thương người (tình nhân loại), mình chiều chuộng cổ bây giờ, cổ thương mình, nhưng lấy nhau về rồi sẽ ra sao? Chiều chuộng cũng có chừng mức nào thôi chứ?
(Hi hi, kiếm chuyện nói tiếp đó, nhưng đừng nói là hổng có "gỡ rối" nha?)
BN.