Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Bích Huyền
Phượng Các
#1 Posted : Friday, November 26, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)


Bích Huyền


Tên thật Phạm Nga.
Sinh ngày 20 tháng 9-1942 tại Duyên Hà Thái Bình.
Vào Nam năm 1954.
Cựu học sinh Trưng Vương, SàiGòn.
Khởi viết lai rai trên báo Ngôn Luận tại Sài Gòn năm 1961.
Giáo chức.
Quả phụ cố Trung tá Nguyễn Quang Hưng, tham mưu trưởng trường đại học Chiến Tranh Chính Trị Ðà Lạt (mất năm 1979 tại trại 'cải tạo' Vĩnh Phú.).
Ðến Hoa Kỳ theo chương trình H.O.
Hiện định cư tại cùng gia đình con gái Nguyễn Quang Diễm Uyển, tại thành phố Irvine California Hoa Kỳ.




Có bài trên Người Việt tại Cali, Sài Gòn Nhỏ...
Hiện làm việc tại đài Radio Bolsa, đặc phái viên của đài VOA tại miền Nam California, phụ trách chương trình thơ nhạc mỗi thứ sáu hàng tuần.

Tác phẩm đã xuất bản:

Lối Cũ Chẳng Sao Quên (tùy bút, tự truyện, song ngữ Việt Anh, xb năm 2000 bản Anh ngữ do Luật sư Trần thị Diễm Quỳnh dịch)
Pearl
#2 Posted : Thursday, February 10, 2005 6:09:28 AM(UTC)
Pearl

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 37
Points: 0



Chân Dung Một H.O: Bích Huyền

Huy Phương

nguồn: nguoiviet online


Nói đến H.O. người ta thường nghĩ đó là những người liên hệ tới chế độ Việt Nam Cộng Hòa, đã bị Cộng Sản giam cầm trên ba năm, được Hoa Kỳ cho nhập cảnh định cư. Tuy nhiên, trong số này có nhiều trường hợp đặc biệt, đó là những người vợ tù, có chồng chết trong trại “cải tạo” cũng được chính phủ Hoa Kỳ cứu xét cho nhập cư. Một trong những trường hợp đó là Bà Bích Huyền Phạm Thị Nga, đến Hoa Kỳ trong đợt H.O.1 đầu tiên vào năm 1990. Bà là quả phụ của cựu Trung Tá Nguyễn Quang Hưng, trong những giờ chót là Tham Mưu Trưởng trường Ðại Học Chiến Tranh Chính Trị Ðà Lạt, người sĩ quan này đã bỏ mình trong một tai nạn tại trại cải tạo Vĩnh Phú năm 1979. Mãi đến năm 1984, bà mới có dịp ra Bắc để bốc mộ chồng đem về Nam.

Tháng Tư năm 1975, bà Bích Huyền đang có thai đứa con gái đầu lòng tám tháng. Khi hai người ở Ðà Lạt chạy về, họ cũng nôn nóng tìm đường ra đi, nhưng khi chồng bà lên được tàu đang kéo bà lên theo thì súng nổ, con tàu hốt hoảng rời bến và Trung Tá Hưng đang ở trên tàu nhảy bổ xuống và cùng ở lại với bà. Hai tuần sau khi miền Nam thất thủ, Uyển Diễm, con gái của hai ông bà ra đời trong một Sài Gòn mất tên buồn thảm. Tháng Sáu, Trung Tá Hưng theo lệnh tập trung vào trại tù và sau đó bị đưa ra Bắc, bà Bích Huyền ở lại với đứa con con một tháng tuổi, với một tương lai mù mịt. Bà chỉ được gặp chồng vỏn vẹn mười phút trong một lần thăm nuôi duy nhất, vì chỉ một tháng sau đó, chồng bà đã bị chết vì một tai nạn trong khi đi lao động. Cán bộ nhà tù giấu quanh, nhưng nhờ thông tin của các bạn tù, Bà Huyền mới biết tin chồng mất. Bà không ngờ rằng 10 phút thăm nuôi gặp gỡ ngắn ngủi vừa qua là lần gặp gỡ cuối cùng, và hai tháng sau bà phải trở lại để đi tìm mộ chồng. Bà là một người phụ nữ miền Nam khổ đau và xâu xé trong nỗi ly tán. Bà có hai anh theo kháng chiến Cộng Sản trở về giúp em gái đi bốc mộ chồng, và giữa những ngày gọi là thống nhất, một nách con, một nách nuôi chồng tù tội, giữa một xã hội đầy thành kiến và kỳ thị độc ác.

Bích Huyền sinh ra trong một gia đình nhà giáo ở huyện Diên Hà, Thái Bình, bà có tất cả 8 anh chị em, trong đó có một người chị là bà quả phụ Lê Ðình Ðiểu và một người em là bác sĩ, viết nhạc Phạm Anh Dũng. Sau Hiệp Ðịnh Genève, bà Bích Huyền cùng gia đình di cư vào Nam và sinh sống tại Sài Gòn. Lúc còn là một nữ sinh đệ nhị cấp Trưng Vương, bà rất thích viết văn, và Bích Huyền là một trong những cây viết cho phụ trang Nhi Ðồng của Nhật Báo Ngôn Luận, một phụ trang rất nổi tiếng trong giới học sinh di cư ngày đó, do hai người đàn ông, mang giả tên con gái phụ trách, đã “chiêu dụ” được một số cây viết mới vào nghề, là cô Kiều Diễm Hồng (tên của ông Thái Linh) và cô Thùy Hương (tên của ông Vân Sơn). Lớp trẻ viết văn thời đó về sau có những người thành danh như các ông Y Dịch, Ngọc Hoài Phương, Nguyễn Ðức Nam và Ðinh Nam... Năm 1962, Bích Huyền vào trường Sư Phạm Sài Gòn ban hai năm để sau đó, bà học lên để trở thành một Giáo Sư Trung Học. Sau năm 1975, vì chuyện lý lịch bà phải về làm tại thư viện nhà trường, nhưng sau đó vì có cuộc thi đua học sinh giỏi giữa các trường, bà được đưa ra dạy lại môn văn tại một trường trung học.

Bà Bích Huyền gặp Thiếu Tá Nguyễn Quang Hưng năm 1968 khi ông là Trưởng Khối Chiến Tranh Chính Trị tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung. Hai người chỉ có một con gái, chào đời trước ngày ông lên đường đi trình diện “cải tạo”. Bích Huyền là một trong những gia đình H.O. và là người vợ của một cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa mất trong trại tù được lên đường đến Hoa Kỳ sớm nhất, sau khi có sự thỏa thuận và sắp xếp giữa Tướng Vessy, đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ, và chính phủ Cộng Sản Hà Nội. Nhờ có anh chị em sinh sống tại California, bà quả phụ cựu Trung Tá Nguyễn Quang Hưng cùng với con gái mới lên mười lăm tuổi, đến Quận Cam vào Tháng Tư năm 1990.

Trong thời gian đầu, bà làm việc bán thời gian tại một nhà thuốc tây của một vị trong Ban Chấp Hành Hội Ái Hữu Nữ Sinh Trưng Vương và bước vào nghề ký giả với những bài phóng sự, hầu hết ghi nhận lại các hoạt động của các bạn tù của chồng, có hoàn cảnh như bà, mới đến định cư tại Hoa Kỳ. Bà cũng viết những bài đoản văn ghi nhận lại những kinh nghiệm xót xa của một người có chồng chết trong trại cải tạo, với những khung trời miền Bắc u ám của những ngày thăm nuôi, viếng mộ hay bốc mộ chồng tại Việt Nam. Ðó là những gì chúng ta đã đọc được trong tập văn “Lối Cũ Chẳng Sao Quên” ấn hành lần thứ nhất vào năm 1998, và sau đó được tái bản với phần dịch bằng Anh Ngữ năm 2002. Trong thời gian này, cộng tác với Nhật Báo Người Việt, bà đã theo sát những hoàn cảnh khó khăn đặc biệt của những bạn H.O. kém may mắn và kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng và bà đã là một khuôn mặt quen thuộc của anh em cựu tù nhân tại Quận Cam trong thời gian ấy. Những hoạt động báo chí của bà thường gắn liền với các sinh hoạt của các anh em cựu tù nhân chính trị, và từ những hoạt động ấy, sau này đã đưa đẩy bà trở thành một ký giả thực thụ cho vài tờ báo Việt Ngữ, có chương trình trên Ðài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) phát thanh về Việt Nam, đài FM 974 Úc Châu, và Radio Bolsa. Bà là điều phối viên “forum” của “Một Nhóm Trưng Vương” trên vietbao.com. Nhiều trường đại học tại đây cũng đã mời Bích Huyền đến nói chuyện với sinh viên, vì bà là một nhân vật điển hình cho người đàn bà Việt Nam bất hạnh trong chiến tranh.

Bà Bích Huyền mất chồng trong khi chỉ có mới được một mụn con và tuổi hãy còn xuân sắc, nhất là giữa cuộc sống ở xứ người, phải nói bà là một người đàn bà cô đơn nhưng đầy nghị lực. Tuy vậy, Bích Huyền luôn luôn tìm được sự an ủi vì bên cạnh bà còn có một đại gia đình, có đứa con mà bà thường lo lắng, nhất là với hình ảnh người chồng yêu dấu. Ngày nay Uyển Diễm đã có một mái ấm gia đình đôi lứa, đã đem lại cho bà hai đứa cháu ngoại kháu khỉnh và cô cũng phụ trách một chương trình phát thanh và thỉnh thoảng làm MC cho vài sinh hoạt cộng đồng. Phần Bích Huyền, bà luôn luôn bằng lòng với số phận, ngày còn ở Việt Nam, trong khi ngồi với nén nhang tàn ngồi bên mộ chồng, bà luôn luôn cầu nguyện cho hai mẹ con có ngày được rời đất nước ra đi. Hôm nay ở đây, nhìn di ảnh của người quá cố, bà lại nói thầm cùng chồng: “Cám ơn anh đã cho em và con cuộc sống hôm nay!”

Với nghề ký giả báo chí và truyền thanh hiện nay, Bích Huyền phải theo dõi nhiều biến cố, gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, bà thấy mình còn nhiều việc phải làm, có nhiều điều phải viết, và nhất là thấy vui trong công việc thường ngày. Ðó chính là hạnh phúc của bận rộn. Chúng ta nhìn Bích Huyền không chỉ những là một người vợ của một chiến hữu, mà giờ đây, luôn luôn bà là một chiến hữu của chúng ta, trong đại gia đình những người cựu tù chính trị hôm nay có mặt tại Hoa Kỳ.
Vũ Thị Thiên Thư
#3 Posted : Sunday, March 20, 2005 9:38:37 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)


Đọc Lối Cũ Chẳng Sao Quên của Bích Huyền


Hiền Vy


“Em yêu,

Những buổi chiều trở lạnh, mệt mỏi, anh nhớ em thật nhiều. Anh nhớ từng kỷ niệm chi tiết tình yêu của vợ chồng mình ...

Đã hơn ba năm xa nhau rồi ... không biết anh có còn sức khỏe về gặp em và con không? ....”


Nước mắt tôi dàn dụa khi đọc bức thư viết tay của Trung Tá Nguyễn Quang Hưng viết cho vợ, trên bìa sau cuốn Lối Cũ Chẳng Sao Quên của nhà văn nữ Bích Huyền.

Bức thư được chụp lại từ bản chính với ngày ghi là 6 tháng 8 năm 1978, ngay bên dưới là phần Anh Ngữ do Trần thị Quỳnh Diễm dịch.

Bìa trước rất trang nhã, hình chụp một tập thư được đóng lại thành cuốn sách với bó hoa dại nằm giữa.





Cuốn sách, mới nhìn tưởng như rất khiêm nhường vì cách trình bày đơn sơ, khiêm tốn, giản dị, nhưng khi đọc, tác giả đã dẫn ta đi qua bao nhiêu là giai đoạn của lịch sử nước nhà, của chiều dài từ Nam ra Bắc trên quê hương Việt Nam yêu dấu ...

Từ Những Ngày Thơ Ấu ...với giòng sông xanh biếc, với cây đa cổ thụ, với đồng lúa mênh mông, với lũy tre xanh ... ở phố huyện Duyên Hà, tỉnh Thái Bình, đến Đường Ra Vĩnh Phú ... trong toa của con tàu Thống Nhất, hình ảnh một thiếu phụ trẻ, tay ôm chặt túi xách với vài món quà khiêm nhường, lần đầu tiên đi thăm nuôi chồng, đang bị “học tập cải tạo” trong một trại giam trên vùng núi hiểm trở của miền Bắc ...

Người thiếu phụ trẻ đã trải qua bao nhiêu khó nhọc để được gặp chồng trong mười lăm phút, cố nén khóc nhưng giòng lệ vẫn cứ chảy dài “...Bốn năm xa cách, nhưng chúng tôi nhận ra ngay những nét thay đổi của nhau ...” Lời văn làm người đọc đau nhói con tim, như chính mình đang đi thăm chồng ...

Cái đau tưởng đã ngừng ở đó, nhưng không, qua Cầu Bao Nhiêu Nhịp, với “Mảnh giấy nhỏ, vết cuộn tròn, chữ viết vội vàng: Trung Tá Hưng, nhà ở ... có vợ vừa đi thăm nuôi, đã chết ... làm cả nhà sững sờ ...” đã làm tim tôi như muốn ngưng đập.

Người thiếu phụ trẻ lại bắt đầu cuộc hành trình thứ hai ra Vĩnh Phú, cố tìm xem hư thực ra sao.

Nàng lầm lũi lội nước, nàng sợ hãi bò qua những chiếc “cầu khỉ” mới bắc. Có lúc sợ quá, nàng đã phải nhắm mắt bò qua những cây tre nhỏ xíu ... để khi đến được K1, rồi K2 ... thì Nàng được trả lời “Đã chuyển trại, không biết tới trại nào ...”

Lê bước tới được K3, khi người công an trả lời “Vừa mới thăm nuôi, chưa được thăm lại ...” người thiếu phụ trẻ đã không còn bình tĩnh, nàng nói như điên, như dại: “Tôi chỉ cần các ông dẫn chồng tôi ra, đứng xa xa cho tôi được nhìn thấy ...”

Rồi lại thất thểu đến K5. Tại đây, người thiếu phụ được xác nhận là chồng nàng đã chết. Nàng đón nhận tin chồng với một tâm trạng bình thản. Nàng hạch hỏi lại những tên công an không một chút sợ hãi. Nhận những di vật của chồng, nàng chia lại cho những bạn tù cùng trại với chồng...

“Hưng nằm yên trên một ngọn đồi cao, quanh đó còn khoảng năm ngôi mộ nữa ... Lòng tôi giá lạnh. Tôi quay gót, xuống đồi ... ”

Hình ảnh người thiếu phụ trẻ, cô đơn xuống đồi trong Cầu Bao Nhiêu Nhịp làm tim tôi đau nhói. Tôi muốn gập sách lại, nhưng thật khó để làm việc này.

“Vĩnh Phú, đia danh tôi muốn quên mà không thể nào quên ...” mở đầu cho chương chính Lối Cũ Chẳng Sao Quên. Trong chương này, tác giả kể lại cảnh ra Vĩnh Phú lần thứ ba, lần này Nàng đi cùng với ba người anh để bốc mộ chồng.

“... khi những nhát búa đầu tiên bổ xuống để nạy nắp quan tài, tôi cứ giật thót mình ...” không phải chỉ tác giả giật thót mình mà ngay cả người đọc cũng giật mình đau nhói với người thiếu phụ. Để rồi cùng nỗi thất vọng với Nàng khi “ ...chiếc nắp bật lên, tôi lạnh người: Chiếc chăn len màu đỏ! ...”

Người thiếu phụ đã từng mơ ước chồng mình trốn trại giam, đang lang thang đâu đó, nhưng giờ đây, khi chiếc áo len màu xanh lá cây, rồi đến chiếc sơ mi trắng ngà có từng sợi chỉ xanh xanh... được bóc ra từ chiếc quan tài ...Nàng khóc nức lên và ngất đi ...

“Không gian mênh mông yên lặng. Tôi lặng lẽ theo các anh tôi bước nhanh cho kịp chuyến đò cuối cùng ...”

Tôi đau nỗi đau của người thiếu phụ, tôi khóc khi Nàng khóc, tôi ngẩn ngơ khi Nàng kể lại những ngày đầu tiên cùng chồng sắp đặc lại ngôi nhà trên đường Trần Hưng Đạo ở Đà Lạt ...


Nhưng tôi biết tôi không thể có được lòng can đảm của Nàng. Tôi khâm phục người thiếu phụ.


Tôi tự hỏi có bao nhiêu người thiếu phụ trẻ như vậy trên quê hương tôi, nơi tôi đã rời bỏ khi còn rất trẻ. Tôi đã may mắn không phải trải qua những đau thương, những oan nghiệt mà bao nhiêu người đã phải chịu.


Chỉ đọc thôi mà đã ngẩn ngơ thì không biết sức chịu đựng của những người đàn bà yếu đuối đó mãnh liệt đến dường nào?

Xin gởi lòng khâm phục của tôi đến những người đàn bà đã vì chồng, vì con ... chịu bao nhiêu oan nghiệt, đắng cay.

Xin gởi đến chị Bích Huyền, người chiến sĩ gan dạ, đã chiến đấu một mình trong bao nhiêu lần khó nhọc, lòng cảm tạ vô vàn của tôi vì nếu chị không viết “Lối Cũ Chẳng Sao Quên” thì tôi đã không biết được những chuyện thương tâm đã xảy ra trên đất nước Việt Nam ./.


Hiền Vy

Tháng 3 Năm 2005







phamanhdung
#4 Posted : Thursday, September 28, 2006 6:43:37 AM(UTC)
phamanhdung

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 687
Points: 582

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 34 post(s)
Thông Báo

Trân Trọng kính mời quý đồng hương đến tham dự
Buổi sinh hoạt giới thiệu tác phẩm Song Ngữ Việt Anh

Lối Cũ Chẳng Sao Quên của nhà văn nữ Bích Huyền
Do Quỳnh Diễm chuyển dịch

The Trail I Will Never Forget

Chủ Nhật, Ngày 12 Tháng 11, Năm 2006
Từ 2:00 đến 5:00 chiều
Tại
Diamond Club
6292 Willcrest
(Bên cạnh nhà hàng Phố Xưa)
Houston, TX 77036
281-561-6799


Buổi sinh hoạt sẽ bao gồm phần giới thiệu Tác Giả và Tác Phẩm với phần phụ diễn Văn Nghệ của các nghệ sĩ Thụy Mai, Kim Loan, Thanh Quỳnh, Vân Thanh, Ban Hợp Ca Đàn Chim Việt ... và Nhạc sĩ Kim Bằng.

Đến với buổi ra mắt tác phẩm Lối Cũ Chẳng Sao Quên để cảm thông với tác giả về những chặng đường đau khổ, ray rứt khó quên, qua những ngày tháng thăm nuôi chồng; những nỗi cô đơn trống vắng khi phải phấn đấu để nuôi con, chờ chồng; những khổ đau cùng cực khi phải lặn lội đi bốc mộ người chồng thương yêu đã ngã gục sau những tháng ngày bị đày ải khổ sai trong trại tù Cộng Sản ở núi rừng Việt Bắc.

Lối Cũ Chẳng Sao Quên: Một bản tình ca chung và sống thực của những chinh phụ sau năm 1975 và Bích Huyền là một nhân chứng hùng hồn với lời tự thuật sống động và ngậm ngùi thương cảm.

Đây là một tác phẩm không thể thiếu trong tủ sách của những người Việt tị nạn Cộng Sản, nhất là các Cựu Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Phần Anh Ngữ cũng là một tài liệu quý báu, giúp con cháu chúng ta đọc và hiểu được một phần đời trong giai đoạn lịch sử cận đại.



Vào Cửa Tự Do

Muốn biết thêm chi tiết, xin vui lòng liên lạc với số điện thoại sau đây:

Hoài Niệm: 281-933-6076 hay Hiền Vy: 713-937-3043


Thay mặt Ban Tổ Chức
Hiền Vy - Trân Trọng Kính Mời
phamanhdung
#5 Posted : Saturday, October 28, 2006 6:15:36 AM(UTC)
phamanhdung

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 687
Points: 582

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 34 post(s)
GIỚI THIỆU LỐI CŨ CHẲNG SAO QUÊN

Nguyễn Ngọc Ngạn



Cách đây khoảng hai năm, giưã lúc cuộc tranh luận về “văn chương phản kháng trong nước” đang diễn ra ở cường độ khá cao, tôi đọc được một bài nhận định ký tên Bích Huyền đăng trên báo Người Việt tại Cali. Tòa soạn giới thiệu tác giả là một nhà giáo vừa từ Việt Nam sang Hoa Kỳ định cư, nghĩa là một chứng nhân mới mẻ nhất, phát biểu đôi cảm nghĩ của mình sát với thực tế quốc nội, có giá trị thời sự hơn là những người đã sống quá lâu bên ngoài đất nước –trong đó có tôi- cái nhìn và lý luận đôi khi bị thiên lệch hoặc hời hợt.
Rồi sau đó, thỉnh thoảng tôi cũng vẫn đọc Bích Huyền trên Sàigon Nhỏ chẳng hạn, dưới dạng tuỳ bút hay tạp ghi. Tôi để ý ngay lối văn nhẹ và rõ, cảm xúc nhiều nhưng không cường điệu, chi tiết chọn lưạ chừng mực. Rõ ràng là một ngòi bút đã quen tay, đã có thời gian sống nhiều với chữ nghĩa.
Tháng Ba năm nay, 1993, tôi có việc sang Cali, lang thang vài ngày ở quận Cam, cái nôi sầm uất nhất của người Việt tị nạn. Buổi sáng thứ bảy cùng nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đến đón anh Duy Trác đi tìm cà phê, tình cờ gặp Bích Huyền, lần đầu tiên.
Giữa người cầm bút với nhau, chưa tiếp xúc bao giờ mà vẫn thấy quen. Chị trao cho tôi tập bản thảo, nói đùa “lên máy bay đọc cho dễ ngủ!”
Mấý trăm trang chữ in, từng đoản thiên mang những tiểu tựa khác nhau, phác họa nhiều khía cạnh phức tạp của đời sống, nhưng đọc hết, xếp lại thành cả một hành trình ba thập niên của tác giả, khởi đầu từ thuở ấu thơ tại huyện Duyên Hà, Thái Bình, cho đến hôm nay lạc bước nơi quê người.
Viết về nỗi niềm hoài vọng là một đề tài lớn của văn chương hải ngoại. Một cách nào đó, có thể? nói, nó là một trong những nét đặc trưng trong văn học lưu vong. Trên kệ sách thư viện, giữa hàng hàng lớp lớp những tác phẩm ra đời sau năm 1975, phần hồi ký, tự truyện và tuỳ bút chiếm một số lượng đáng kể. Bích Huyền nằm trong thư mục ấy.
Nhưng, cái khác, cái quý ở Bích Huyền là tuy cũng nặng lòng nao nức với kỷ niệm, tuy cũng phảng phất một thái độ trước thời thế, mà giọng văn rất điềm tĩnh, không gay gắt, không bi thảm hóa, cho dù cuộc đời của tác giả sau khúc quanh 1975 thật sự trùng điệp với những nổi trôi.
Đi với tác giả một chặng đường hun hút ba mươi năm, từ thuở tuổi hoa vào đời cho đến hôm nay trên mảnh đất tạm dung, có lúc tôi gặp lại được cái đầm ấm của dĩ vãng, bên tai chợt nghe văng vẳng tiếng cười học trò hồn nhiên. Tôi lại thấy chính mình qua từng bản thảo, nao nao nỗ~i bâng khuâng của những ngày mới lớn, ngồi cặm cụi bên đèn sách, chép thơ và tập làm thơ.
Hạnh phúc là những gì mà người ta chỉ nhận biết khi nó đã qua, đã mất. Và chính cái đã qua, đã mất ấy, hôm nay làm nên văn chương Bích Huyền.
Cô nữ sinh thuở ấy chỉ làm báo học trò, mà đã vượt ra khỏi khung viên nhà trường, có bài đăng trên nhật báo Ngôn Luận của Saìgon đầu thập niên 60. Tuỳ bút “Hoài Cảm” ghi ngày 20.7.61, không khác Bích Huyền ngày nay bao nhiêu. Có chăng chỉ là cách nhìn cuộc đời sâu sắc và lắng đọng hơn mà thôi.Nghĩa là, tuỳ bút Bích Huyền hôm nay, thật ra, chỉ là sự nối tiếp một ngòi bút dang dở từ ba thập niên trước. Bởi vì khi giã từ ghế nhà trường, cô sinh viên mơ mộng thuở nào, trở thành cô giáo và gắn bó đời mình với người trai thời chiến, chuyển đời qua nhiều địa danh, nhiều cảnh sống thăng trầm theo vận nước.
Rồì thoắt chố’c đến ngày tang chung 30 tháng Tư, mở đầù cho bao nhiêu chia lìa đầỳ ải. Người đàn bà nuôi con ở nhà và nuôi chồng ở trại cải tạo. Câu chuyện nghe thật quen, bởi ai cũng là người trong cuộc, gánh chung cái nhọc nhằn của cả một dân tộc lầm than. Nhưng ngòi bút Bích Huyền, chỉ qua vài nét phác thảo, đã khơi dậy được cả một trời xao xuyến trong lòng người đọc. Tác giả không đào bới nhiều chi tiết, không có cái chi li của một tập hôì ký, mà vẫn thành công trọn vẹn trong vai trò của một nhà văn làm chủ ngòi bút linh hoạt của mình.
Ở phần viết về các hoạt cảnh xã hội miền Nam sau 1975, câu chuyện “Tà Áo Dài, Nỗi Buồn Không Nguôi” làm tôi thích thú hơn cả.
Thật tình mà nói, từ lâu lắm rồi, sau khi đọc bài tuỳ bút “Tà Áo Dài” của Võ Phiến, chính tôi đã nhen nhúm trong đầù ý định sáng tác một chuyện ngắn về số phận chiếc áo dài sau ngày 30 tháng Tư. Lần lữa mãi chưa bắt đầu được thì ngẫu nhiên đọc được chính cái đề tài mà mình ấp ủ dưới ngòi bút thật sắc bén của tác giả.
Thật là sự trùng hợp kỳ thú tôi chưa gặp bao giờ. Với người miền Nam, chiếc áo dài rõ ràng là một biểu tượng của một nét đẹp dịu dàng đã có bên cạnh chúng ta ngày này qua ngày khác. Cho nên, khi không còn nó, chúng ta thấy ngẩn ngơ tiêc nuôí và coi đó là một mất mát thật sâu đậm.
Nhà văn Võ Phiến cho rằng “Áo dài có một đóng góp không nhỏ vào việc làm nồng nàn thêm tình cảm dân tộc.” Ấy thế mà khi miền Nam đổi chủ, áo dài bỗng bị nhìn một cách hằn học!
Bích Huyền kể lại buôỉ trở về trường sau khi bị chính quyền mới tiếp thu, lần đầu tiên cảm thấy sự rẻ rúng người ta dành cho chiếc áo dài! “Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975, tà áo dài như biến mất trong thành phố…Những người bạn đồng nghiệp thân mến của tôi mới thoáng đây mà sao xa cách quá! Có người nhìn tôi bằng đôi mắt xa lạ, có người nhìn bằng ánh mắt xót xa, rồi vội quay đi. Tôi nhìn xuống tà áo dài lạc lõng. Giữa những cán bộ cách mạng ngồi để chân lên ghế, giữa những đồng nghiệp quần áo cố làm ra vẻ lôi thôi, lếch thếch, tôi cảm thấy lúng túng. Cầm tờ giấy chứng nhận đã trình diện, tôi vội đi như chạy ra đường. Tà áo dài vướng víu đôi chân. Không biết số phận mình ra sao? Có còn được đi dạy nữa hay không? Hay cũng như chiếc áo dài này, người ta sẽ bỏ đi? “
Nếu câu chuyện dừng lại ở đây, chắc chỉ tạo cho người đọc nỗi xót xa như đánh mất cái gì thân thiết và quý giá đã gắn bó rất lâu với đời sống. Nhưng câu chuyện chưa chấm dứt, bởi tác giả muốn dẫn chúng ta đi xa hơn và gửi người đọc cái thông điệp chua chát hơn. Vì mười năm sau, khi nhà nước hô hào chính sách đôỉ mới –mà dĩ nhiên chỉ là đổi mới về hình thức, còn cốt lõi mọi vấn đề thì vẫn nguyên vẹn. Chiếc áo dài vô tội của miền Nam từng bị kết án là biêủ hiện cho thoái hóa , tư sản, lười lao động, nay bỗng dưng được kéo trở lại, thậm chí các trường học, các cơ quan phát động thi đua mặc áo dài!
Bà Hiệu Trưởng nói với cô giáo Bích Huyền: “Em nên động viên các chị em mặc áo dài đi dạy nhé! Mình thua các trường Quận 3 rồi đấy!” Và đó mới là kết thúc của một câu chuyện tuy đơn giản nhưngcay đắng, cho tôi thấy rõ cái tinh tế của ngòi bút Bích Huyền, nắm chắc được các điểm mấu chốt, dù rất nhỏ nhặt, trong hàng loạt bi hài kịch của chủ nghĩa xã hội cuôí mùa Việt Nam hôm nay.
Viết mấy dòng cảm nghĩ sau khi đọc xong bản thảo của Bích Huyền, tôi nghĩ mình chỉ nên làm một công việc của người mở cánh cửa một vườn hoa văn nghệ để mời công chúng bước vào thưởng lãm.
Trong niềm vui có thêm được một người bạn văn mới, tôi xin hân hạnh giới thiệu tập bút ký giá trị của tác giả đến với bạn đọc bốn phương.

Canada, tháng Tư 1993
Vũ Thị Thiên Thư
#6 Posted : Tuesday, November 14, 2006 12:24:07 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Đọc Bài cuả Nhạc Sĩ Đỗ Quân


Lối Cũ Chẳng Sao Quên. và tác giả Bích Huyền Ra Mắt độc giả Houston-Texas,USA



Chủ Nhật 12 tháng 11 vừa qua, Chị Hiền Vy và chị Lê Thị Hòai Niệm đã tổ chức buổi giới thiệu Tác Phẩm Lối Cũ chẳng Sao Quên của nhà văn nữ Bích Huyền tại Houston, Texas. Uyển Diễm đã tháp tùng Mẹ bay từ California sang Houston.

ĐQ có đến tham dự buổi RMS này trong tình thần tao ngộ với các chị BH , HV và Hòai Niệm. Đáng lẽ bài tường thuật này phải do chị HV hoặc chị HN viết mới đúng và hay nhưng có lẽ vì là trong BTC nên hông tiện tự thuật về mình nên nhờ ĐQ tổng kết dùm. ĐQ không quen viết phóng sự nhưng cứ ghi nhanh các chi tiết ra đây cho bà con Tao Ngộ đọc cho vui.

Số người tham dự khoảng 300 đồng hương và một vài người Mỹ. Phần lớn tại Houston. Một số ít đến từ Dallas, Austin, Oklahoma City, Chicago.

Sau đây là một vài cái nhất:

Người già nhất: Khoảng 80 tuổi

Người trẻ nhất: Bé Meggie - 2 tuổi rưởi

Ca sĩ duyên dáng nhất; Thụy Mai vời chiếc áo dài rộng tay phất phới trong bài Kỷ Vật Cho Em của Phạm Duy

Ca sĩ trẻ đẹp nhất: Uyển Diễm với bài Giọt Lệ Thương Cha do chính cô sáng tác.

Ca sĩ có tuổi nhất: Ban Hợp Ca Đàn Chim Việt (khoảng 20 người) với người trẻ nhất khoảng 55 tuổi với ba bài hợp xướng Hòn Vọng Phu của Lê Thương.

Diễn giả thao thao bất tuyệt nhất: Nhà văn Đào Vũ Anh Hùng đến từ Dallas. Vì là bất tuyệt nên làm MC Hoài Niệm chờ hoài cũng chưa được giới thiệu tiết mục kế tiếp.

MC nói chuyện văn chương nhất: MC Lê Thị Hoài Niệm. Bằng giọng nói chậm rãi nhưng rất văn chương chị LT Hòai Niệm đã mời khán giả theo chân nhà văn Đào Vũ anh Hùng đi thăm Lối Cũ Chẳng Sao Quên đến gần mỏi chân

BTC lặng lẽ nhất: Chị Hiền Vy trong chiếc áo dài đen thướt tha như vóc dáng của Tiểu Long Nữ (từ của Miên Du - Đà Lạt) vừa tiếp khách vừa lo chương trình nhưng rất ít nói (không giống như Hiền Vy trong Little Saion Radio líu lo)

Microphone nặng nhất: Wireless Microphone của MC Hòai Niệm. Vì quá nặng nên chị HN phải cầm hai tay không thì rớt mất

Ca sĩ Nam hay nhất : Trường Thanh hơi ấm như ca sĩ Trường Vũ và là ca sĩ đơn ca Nam duy nhất trong chương trình.

Người bị mỏi tay và bận rộn nhất : Chị Bích Huyền đến từ California đã phải ký tên trên 200 quyển sách và được mời chụp hình suốt cả buổi.

Vài dòng ghi lại đây. Nếu có gì không đúng thì nhờ chị HV và chị HN sửa dùm cho nhen. Sẽ post hình lên sau.

Chuyện bên lề

Trong dịp này, ĐQ đã được gặp NS Nguyễn Tuấn Chuơng và chị Quỳnh Lan.
Tơ Rối của chị VT Thiên Thư đã được mang ra mổ xẻ đã mang nụ cười đến cho 3 người chúng tôi.

Đỗ Quân
viethoaiphuong
#7 Posted : Friday, March 7, 2008 1:50:16 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trích tập truyện Lối Cũ Chẳng Sao Quên
(The Trail I Never Forget)
tác giả: Bích Huyền

Ðường trần quên lối cũ
Người đời xa cách mãi
Tình trần khôn hàn gắn thương lòng...
(Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay -
Ðoàn Chuẩn-Từ Linh)


Vĩnh Phú, địa danh tôi muốn quên mà không thể nào quên. Trong suốt hơn mười năm qua và trong cả cuộc đời . K1, K2, K3, K4...những chữ số ký hiệu kinh hoàng. Của tôi. Của những người tù và gia đình họ. Ở rồi, đến rồi, đi rồi...mấy ai muốn quay trở lại? Vậy mà hôm nay tôi vẫn phải trở về đây. Cảnh vật không khác xưa là bao nhiêu dù thời gian trôi qua bốn năm rồi...

Những khẩu hiệu:"Chào mừng thành công Ðại Hội Ðảng 5," "Ðảng Cộng sản Việt Nam , Người lãnh đạo Tài Tình", "Ðảng Cộng sản Việt Nam muôn năm..." lem luốc màu đỏ vì nước mưa, chảy dài xuống như những dòng nước mắt pha máu ngoằn ngoèo trên từng bờ tường loang lổ, cũ kỹ. Ngay phía dưới lại có hàng chữ mang tính "Pháp lệnh" bằng những lời thô tục "Cấm ỉa đái" . Có cả những nét chữ nguệch ngoạc chửi thề. Hình như không một ai để ý.

Ở cái ga xép èo uôc gần tận cùng của đất nước này, những con người lam lũ, ngác ngơ, còn đang loay hoay với ký trà, bao gạo, rổ rá nhựa, nồi niêu xoong chảo, xấp vải hoa Chợ Lớn hoa xanh, hoa đỏ...Che che, giấu giấu, tránh con mắt dòm ngó của bọn Công an kinh tế. Chính sách của Ðảng đổi mới rồi, tự do buôn bán nhưng người dân lại khổ vì sưu cao thuế nặng.

Theo lời chỉ dẫn, chúng tôi không đến trại Tân Lập bằng đường sông nữa. Ðạp xe trên bờ đê. Dắt xe đi bộ qua bãi cát lổn nhổn những vỏ sò, vỏ ốc. Băng ngang qua những thửa ruộng khô cằn của vùng đất miền trung du. Cái hình ảnh "quê em miền trung du, đồng chiêm lúa xanh rì..."của một thời hoàng kim nào xa lắm, nay ở đâu? Giặc tràn về đốt phá thôn làng. Gia đình ly tán. "Vườn không nhà trống tàn hoang" còn trong trí óc non nớt của tuổi thơ tôi. Giờ đây, giặc nào đã làm cho miền Bắc điêu tàn?

Ðảng Cộng Sản Việt Nam, đỉnh cao của trí tuệ loài người! Ôi! mỉa mai thay những khẩu hiệu kêu to như những chiếc thùng rỗng! Ðảng lãnh đạo tài tình làm sao để bao nhiêu năm đời ta có Ðảng, bấy nhiêu năm Ðảng phá nát tan? Ðể những người dân quê hiền hoà cởi mở trở nên ngu ngơ câm lặng đến thế kia sao?

Dân cư ở đây rất thưa thớt. Họ sống trong những mái nhà lụp xụp, vách đất, mái tranh. Mảnh vườn. Rào thưa. Khoảng sân đất. Giếng nước. Chiếc gầu..tất cả đều quá nhỏ bé, trơ trụi, xa lạ. Trẻ con gầy còm, ốm yếu. Quần đùi vá víu miếng nọ miếng kia. Cởi trần, ngồi nghịch đất. Không tiếng nô đùa. Không tiếng hát. Không tiếng nhạc của máy thu thanh. Không cả tiếng hót. Như một vùng đất chết.

Ba người anh cùng đi với tôi chuyến này đều là những thanh niên đầy nhiệt huyết của hơn ba mươi năm về trước. Thoát ly gia đình, mang tuổi trẻ của mình cống hiến cho đất nước . Ðể rồi khi biết mình bị lừa thì đã muộn. Cũng dòng sông Lô nắng vàng lấp lánh nhưng còn đâu tiếng hát rộn ràng? Cũng con đê này của những buổi chiều vai đeo ba lô tùu chiến khu về, rầm rập bước chân.

Trong thời gian, "Hồi chuông ngân nga trong chiều thu ngập gió...Hồn ta chìm đắm tiếng chuông xa vời." Ba người anh tôi ôn lại một vài kỷ niệm xưa. Tiếc nuối. Tôi làm các anh tỉnh giấc mơ:"Phải chi ngày ấy các anh không đi theo phong trào Thanh Niên Cứu Quốc thì nay em đâu phải đi bốc mộ chồng ở một nơi đèo heo hút gió này!" Ba người anh im lặn. Họ như muốn quên đi những năm tháng sục sôi khí thế cách mạng. Yêu tự do. Yêu tổ quốc. Ðánh đuổi giặc Pháp ra khỏi đất nước . Chiến thắng Ðiện Biên Phủ, ngày trở về giải phóng thủ đô Hà Nội. Những người bộ độ với tuổi hai mươi. Trẻ trung. Học thức. Hà Nội đã bừng lên một sức sống mới.

Hà Nội rực rỡ cờ hoa. Hà Nội tưng bừng tiếng hát. Không bao lâu, những cuộc đấu tố dã man diễn ra khắp nơi. Ông bác tôi bị đấu tố, dù có năm người con đi kháng chiến. Nghe tin dữ, các anh về quê xin Ðảng khoan hồng. Không những không tha, họ còn xúi giục các anh tôi: phải giác ngộ cách mạng, phải đứng vào hàng ngũ nhân dân, cùng vạch tội, chỉ tên địa chủ, cường hào, ác bá. Ông bác tôi bị tù. Khổ sai lao động. Thất vọng, đớn đau nhìn bố vác cây, đào đất, khiêng đá, trộn hồ...Những người tù già này làm việc suốt ngày đêm để đạt chỉ tiêu biến khu đất hoang quanh hồ Bảy Mẫu, Hà Nội, thành một công viên mang tên Thống Nhất. Ðến thập niên 1980 đổi thành công viên Lê Nin.

Cũng vì sự khổ nhục của người bác thân yêu mà bao lần ra Hà Nội là bấy nhiêu lần tôi không đặt chân vào công viên này. Cũng như tôi đã không đến vui chơi khu K4 Long Khánh, một địa điểm du lịch mớ lạ của miền Nam. Vì nơi đây được tạo nên bởi những bàn tay của cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà bị Cộng sản tù đầy, hành hạ.

Các anh tôi, vài năm đầu "Sài Gòn giải phóng" vì đường lối của Ðảng, hay vì muốn các em của mình ở miền Nam sớm "giác ngộ" để hoà nhập ngay với cuộc sống mới, đã có những lần tranh luận. Bao giờ cũng trở thành lớn tiếng cãi nhau. Tôi đã làm các anh nhức đầu không ít. Lần cuối cùng, tôi không cãi lại các anh nữa. "Ðảng đã cho các anh tôi sáng mắt sáng lòng. "Ðó là lần một anh nói với tôi:"Người em không yêu làm em khổ, em đâu có đau bằng anh? Anh đã yêu, anh đã dâng hiến cả cuộc đờim mà ngày nay anh bị phụ bạc, anh bị lừa dối..." Một anh khác:"Viên gạch đã trót để vào xây tường, giờ có rút ra cũng bị vỡ tan. Thôi em ạ, không còn còn đường nào khác!"

Trên con đê này, giữa khung cảnh hoang vắng của buổi chiều trung du, bốn anh em đi bên nhau. Thương cho thân mình. Thương cho các anh. Lý tưởng sụp đổ tan tành. Ngày mai đen tối.

Trời chạng vạng. Tôi đã bắt đầu đi những bước thấp bước cao. Quãng đường này làm tôi nhớ lại những lần vượt biên. Xuống ghe tại Nhà Bè khi thành phố còn chìm trong màn đêm. Lên bờ đi bộ băng qua bao nhiêu là thửa ruộng. Vấp ngã bao lần mà không cảm thấy đau đớn vì thần kinh đang trong tình trạng căng thẳng: hồi hộp, lo sợ.

Lần nầy trên cánh đồng: mệt mỏi, chán chường. Cũng phải vài giờ nữa mới tới trụ sở Ban Chỉ Huy. Tiếng dế nỉ non. Xa xa ánh đèn leo lét. Cố lê bước tới đó để xin ngủ nhờ qua đêm. Nhìn một căn nhà tương đối khang trang, chúng tôi vào gặp chủ nhà xin ngủ đỡ ngoài mái hiên. Nhưng cũng bị từ chối. Ðang lo lắng không biết tôi có đủ sức đi tiếp hay không, thì như có phép lạ, một người đàn bà gánh lúa từ xa đi tới. Bà ta dừng lại:"Các bác tìm nhà ai thế?" Khi biết ý, bà ta mời chúng tôi về nhà. Bốn anh em mừng rỡ như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao. Dù gánh lúa nặng trĩu trên vai, bà ta vẫn bước đi thoăn thoắt. Trong khi tôi lẽo đẽo theo sau.

Khi bà đẩy cánh cổng tre, bóng tối làm tôi không thể nhìn rõ một người đàn ông đang xếp lúa ngay đầu nhà. Ông ta không quay lại và cũng không lên tiếng đáp lại lời chào của các anh tôi. Trước thái độ lạnh nhạt đó, chúng tôi hơi e ngại. Trong lòng vẫn mừng thầm không bị đuổi ra.

Một gian nhà ba gian bằng tre sơ sài nhưng gọn ghẽ. Nhìn cách trang trí nhà cửa, nhìn bức tượng Chúa nho nhỏ trên bàn thờ cao, tôi có thể đoán chủ nhân không phải là người quê mùa. Tôi ôm bộ quần áo ra giếng. Những giọt nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo lại. Trăng bắt đầu lên. Tôi đã nhìn rõ khung cảnh chung quanh. Mảnh sân hình chữ nhật. Khu vườn nhỏ. Chái bếp cuối sân. Ánh lửa bập bùng. Hàng cây cau vươn cao đón ánh trăng. Tôi liên tưởng tới hàng cau của khu vườn trước nhà tôi ở quê hương. Ngày còn nhỏ, tôi vẫn thường trèo lên nhanh như một chú mèo con để hái quả cau cho mẹ tôi têm trầu đãi khách. Trong không gian thoang thoảng mùi hương hoa thiên lý. Âm thanh tiếng đàn mandoline bản Valse Favorite vui tươi, tiếng hát chan chứa tình quê "Làng tôi xanh bóng tre. Hồn lắng tiếng chuông ngân. Tiếng chuông nhà thờ rung..." chợt khua động trong tôi ngày tháng êm đềm thời thơ ấu.

Tôi thở thật sâu để nén xúc cảm. Ðêm yên lặng. Ðêm mờ ảo. Tất cả đều rất mong manh. Một tiếng động nhỏ cũng đủ làm tan vỡ giấc mơ xưa thoáng đến với tôi, đưa tôi về thực tại. Tôi phải vào nhà để bàn chuyện ngày mai.

Tiếng cười nói làm tôi ngạc nhiên. Ông chủ nhà cùng ba anh tôi đang vui vẻ quây quần bên khay trà bốc khói. Thấy tôi vào, ông kéo ghế trịnh trọng mời ngồi. Tôi còn đang ngơ ngác trước thái độ thay đổi nhanh chóng thì một anh đã giải thích:"Ban đầu ông Tuyển tưởng anh em mình đi thăm nuôi tù. Bây giờ ở đây có tù hình sự (những thanh thiếu niên can tội cướp của giết người ) Tù chính trị chuyển đi từ lâu rồi. Một số về trại Hà Nam Ninh. Ða số vào Nam.

Ông Tuyển đặt ly trà thơm phức trước mặt tôi:"Ðược biết cô về đây bốc mộ cho chồng, chúng tôi vô cùng cảm kích. Gia đình chúng tôi xin hết sức giúp đỡ cô và các ông anh đây."

Vầng trán cao. Khuôn mặt chữ điền. Cách nói chuyện lưu loát cùng dáng điệu từ tốn, cử chỉ lịch sự, chứng tỏ ông Tuyển là một người có một số vốn kiến thức về học vấn cũng như về xã hội. Ông cho biết có một người anh là linh mục trong một ngôi nhà thờ vùng đất đỏ Long Khánh.

Ông Tuyển đã sắp xếp chỗ ngủ cho chúng tôi. Ðể khách được tự do, ông Tuyển dặn dò vợ con và đi vào thôi tìm người quen chuyên việc cải táng.

Gian phòng khác rộng, sơ sài nhưng ngăn nắp. Giường tre, bàn gỗ mộc mạc, thô kệch, được hình thành có lẽ do bàn tay của chủ nhà. Tượng Chúa và tượng Ðức Mẹ trên cao là một hình ảnh cảm động hiếm có trong những ngôi nhà tại miền Bắc. Theo như lời ông Tuyển, đời sống gia đình ông bắt đầu khá hơn kể từ khi hợp tác xã nhà nước tan vỡ. Lối làm ăn tập thể nhường lại cho lối khoán sản phẩm. Tuy nhiên, vẫn phải nộp đủ cho nhà nước , cả nhà xúm nhau cày cấy mới có gạo ăn.

Dưới nhà ngang, các con ông bà Tuyển đang đập lúa, giã gạo, sàng sẩy...Mọi người chăm chú làm việc, không tò mò để ý khách phương xa. Tôi mệt mỏi nằm thiếp đi trong chốc lát.

Khi tôi tỉnh dậy, trăng đã lên cao. Ông Tuyển vừa về tới. Tay cầm hai chai rượu và một bó hoa tươi. Ông cho biết đã tìm được một người rất thành thạo trong việc bốc mộ. Chai rượu này để rửa hài cốt. Tìm mua được rượu ở miền núi không phải là chuyện dễ dàng.

Bà Tuyển bưng mâm cơm từ nhà bếp lên. Chúng tôi trải chiếu ngoài hiên, ngồi ăn cơm dưới ánh trăng. Ðĩa thịt gà luộc thơm mùi lá chanh thái chỉ rắc lên trên. Tô canh rau "tập tàng"- đủ mọi loại rau hái ngoài vườn - mát ngọt. Tôi không ngờ anh em chúng tôi được đối xử như một thượng khách ở nơi đây. Thế mới biết ở một nơi tưởng chừng như không có, ta vẫn tìm thấy một tấm lòng.

Qua một đêm ngủ với nhiều mộng mị, sáng sớm hôm sau, tôi và các anh đến Bộ Chỉ Huy. Có quãng đường đi được bằng xe đạp. Có quãng đường đá lởm chởm phải dắt bộ. Chỉ huy trại là người mới. Không phải Thiếu Tá Nguyễn Thùy tôi gặp lần trước. Hắn vồn vã thái quá, khiến tôi chỉ im lặng ngồi nghe. Hắn kể chuyện, có một người nước ngoài, cách đây không lâu, về đây bốc mộ bố. Cầm bình hài cốt lên xe, xe không nổ máy. Gọi xe ngựa đến kéo, con ngựa nhảy quớ lên không chịu chạy.

Nhìn hắn ba hoa, ngồi bỏ cả hai chân lên ghế, tôi hơi khó chịu. Nhất là cặp mắt hắn thỉnh thoản lại nhìn vào mấy bao thuốc là "555" anh tôi mang đến làm quà. "Ba con năm vừa nằm vừa ký", cho nên bọn tôi mới được chấp thuận một cách dễ dàng.

Những chuyện hắn nói có thể xảy ra ở đâu, hắn nghe được. Hắn muốn nói đến đời sống tâm linh. Anh em tôi thì có rất ít thời gian. Cũng có thể sau một thời gian quá dài bị đè nén, những con người triệt để chống chủ nghĩa duy tâm ngày nay bắt đầu duy tâm hơn ai hết.

Xe Volga cọc cạch chở chúng tôi đi lên ngọn đồi, nơi an nghỉ của những quân nhân chế độ cũ. Ít ra từ ngày Việt Công muốn bang giao với Mỹ, đã có lúc họ bỏ được từ ngữ "ngụy quân ngụy quyền". Nhưng tiếc tay những tên gọi này vẫn là vết hằn trong lòng người Việt.

Tôi ngồi đợi trong một căn nhà nhỏ dựng sơ sài bằng tre nứa. Nền đất lồi lõm. Trên vách nhỏ treo đủ thứ khẩu hiệu, kế hoạch công tác hàng tháng, tuần... Hình ảnh các lãnh tụ Cộng Sản thế giới và trong nước quá khổ so với bức vách, treo xộc xệch như sắp rơi. Ðây là nơi làm việc của toán công an canh gác.

Cách đây bốn nă,, khi tôi đến nơi đây nhận mộ chồng, cảnh vật chung quanh gọn ghẽ hơn. Hàng ngày còn có bàn tay bạn tù săn sóc. Giờ đây cỏ cây, dây leo chằng chịt, không nhìn thấy lối đi. Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, tên công an cầm bản đồ nghĩa trang và các anh tôi trở lại trụ sở với gương mặt thất vọng. Không tìm thấy mộ vì cỏ cây che lấp cả một vùng rộng lớn. Tim tôi như muốn ngừng lại. Chẳng lẽ lại về không?

Tôi xin mọi người hãy cho tôi đến tìm. Tôi thầm cầu nguyện cũng như ở Sài Gòn, mẹ tôi và các em tôi đã cầu nguyện cho chuyến đi của tôi được tốt đẹp.

Kỳ lạ thay! Tôi chỉ vạch lá chui vào đúng một quãng ngắn là tìm ra mộ. Tôi reo to lên. Các anh tôi đứng ngoài không tin. Ngôi mộ có hai bia đá. Tôi lầm thế nào được. Một tấm bia tôi mang từ Hà Nội lên. Một tấm bia nữa của anh em bạn tù đẽo gọt bằng tay. Nét chữ khắc vào đá mờ đi vì rêu phủ.

Trong khi người thợ cải táng chặt cây cối chung quanh, tôi thắp nhang lui cui cắm trên từng ngôi mộ. Ðêm mưa, cỏ ướt, ngửi thấy có hơi người, những con vắt nhảy ra, bám lấy chúng tôi. Máu chảy ròng ròng. Tôi muốn ngất người đi vì sợ. Cây cối quang dần. Dầu nóng tôi bôi đầy mặt, mũi, chân, tay, khiến những chú dế bé xíu cũng không dám nhảy ra đột kích nữa.

Một ít trái cây mua vội dọc đường, bó hoa ông Tuyển mua dùm, chúng tôi chỉ có những tấm lòng thành trước linh hồn người đã khuất. Người anh lớn nhất của tôi khấn thật lâu. Những cây nhang cháy rất nhanh, tàn cong vòng...khói nhang thơm toả ngát. Nhát cuốc đầu tiên bổ xuống đất, lòng tôi đau buốt. Tiếng cuốc, xẻng đều đều vang vọng giữa miền rừng núi hoang vu. Từng tảng đất bật lên, tâm hồn tôi nhu vỡ vụn. Cho tới lúc lưỡi cuốc đụng vào quan tài. Tôi hồi hộp. Các anh tôi nôn nóng.

Khi tôi ra đến Hà Nội, các bậc lão thành có trấn an:"Ðất núi miền khô ráo, xương cốt lâu ngày sẽ tan đi. Phải chuẩn bị tinh thần: có thể đứng trước một cái hòm chỉ có đầy cát bụi!"

Thế cho nên khi những nhát búa đầu tiên bổ xuống để nạy nắp quan tài, tôi cứ giật thót mình. Một cảm giác đớn đau như lần đầu tiên nghe thấy tiếng đóng đinh vào quan tài bố tôi lúc liệm quan...

Gỗ áo quan dầy và chắc. Khi chiếc nắp bật lên, tôi lạnh người: chiếc chăn len màu đỏ! Suốt đêm qua, người anh lớn của tôi cứ chợp mắt là nằm mơ thấy xác chồng tôi quấn bằng mảnh vải màu đỏ. Gương mặt các anh tôi xúc động. Bóc lượt chăn len ra là quần áo. Hết lớp áo này đến lớp quần khác. Bàn bè đã dồn tất cả cho người chết mang đi. Nước mắt tôi ràn rụa. Màu xanh lá cây đậm của chiếc áo len mẹ tôi mua tặng, gửi trong năm ký lô quà đầu tiên ra Bắc. Chiếc sơ-mi trắng ngà có từng sợi chỉ xanh xanh, hồng nhạt, mang về Sài Gòn sau chuyến du học tại Mỹ năm 1971. Chai dầu gió, đôi giày ba ta...tất cả tôi đã tự tay xếp vào ba lô trước ngày anh đi trình diện "học tập cải tạo".

Không còn lầm được. Không còn ảo tưởng:"Ðã trốn trại, còn đang ẩn trốn tại một nơi nào." Tôi mất anh thật rồi! Thế là hết. Tôi khóc nức lên. Trời như nổi gió. Cỏ cây chao đảo. Ðồi núi quay cuồng. Quanh tôi cảnh vật mờ đi...

Lâu lắm, khi tôi tỉnh dậy, đống tro tàn của áo quần vừa đốt còn âm ỉ cháy. Trong một cái xanh to bằng gang dùng thổi cơm cho trại tù đã gẫy tay cầm, các anh tôi đã đổ bột nhang thơm với rượu trắng để ngâm xương cốt. Người thợ cải táng cùng các anh tôi quấn giấy bao từng lóng xương, đặt từng mảnh vào trong nhiều túi ni-lông ...

Không gian mênh mông yên lặng. Tôi lặng lẽ theo các anh tôi bước nhanh cho kịp chuyến đò cuối cùng...


Roseheart
viethoaiphuong
#8 Posted : Sunday, March 9, 2008 9:39:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
viethoaiphuong
#9 Posted : Wednesday, March 12, 2008 6:19:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần Dần, Thơ ở đâu ???
(Bích Huyền thực hiện) [12/03/2008]
Roseheart
http://www.radiochantroi...com/spip.php?article3502
viethoaiphuong
#10 Posted : Tuesday, March 18, 2008 6:41:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nét đẹp Quê Hương qua những dòng sông trong nhạc và thơ (phần 5)
Bích Huyền thực hiện 16/03/2008

http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3518

Roseheart
viethoaiphuong
#11 Posted : Tuesday, March 25, 2008 12:50:26 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
viethoaiphuong
#12 Posted : Tuesday, March 25, 2008 10:14:09 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thơ Lưu Trọng Lư
Bích Huyền
( một thoáng hương xưa , chủ nhật 23-03-2008 )
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3547

Roseheart
viethoaiphuong
#13 Posted : Wednesday, April 2, 2008 8:59:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thơ Lưu Trọng Lư (phần 2)
Bích Huyền
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3580
Roseheart
viethoaiphuong
#14 Posted : Saturday, April 5, 2008 10:25:34 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Biển trong thơ và nhạc
Bích Huyền

http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3607
Roseheart
viethoaiphuong
#15 Posted : Sunday, April 13, 2008 5:23:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Biển trong thơ và nhạc (phần 2)
Bích Huyền
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3642
Roseheart
viethoaiphuong
#16 Posted : Saturday, April 19, 2008 10:23:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Biển trong thơ và nhạc (phần 3)
Bích Huyền
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3671
Roseheart
viethoaiphuong
#17 Posted : Saturday, April 19, 2008 10:52:57 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Sài Gòn một thoáng bồi hồi
14/04/2008

Nhưng Sài Gòn cũng rất đằm thắm dịu dàng, mật ngọt. Nơi đó có ánh mắt thiếu nữ long lanh giọt nắng, có mái tóc mây dài thả gió tung bay trong một sớm mai cùng bạn bè đến lớp…

Những ngón tay lùa những ngón tay
Tóc Thiên Thai xõa xuống vai này
Đường lên Bách Thảo hoa me rụng
Rụng trắng đường đi trắng dấu giày

Người con gái nhỏ vơ tà áo
Ngỡ bước chân mình run trên mây
Ngỡ bước chân mình đưa lá rụng
Áo mình mà ngỡ áo ai bay…
Y Dịch


Roseheart

Mời qui vị bấm vào đường dẫn ở trên để nghe
http://www.voanews.com/v...se/2008-04-14-voa32.cfm
viethoaiphuong
#18 Posted : Monday, April 28, 2008 6:01:26 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Biển trong thơ và nhạc (phần 4)
Bích Huyền

http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3700

heartRose
viethoaiphuong
#19 Posted : Thursday, May 8, 2008 2:27:03 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Dòng nhạc Phan Văn Hưng
Bích Huyền thực hiện


http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3731
Roseheart
viethoaiphuong
#20 Posted : Monday, May 12, 2008 10:08:18 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Dòng nhạc Phan Văn Hưng (2)
Bích Huyền thực hiện


http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3763
Roseheart
Users browsing this topic
Guest
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.