Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
(Cù An Hưng dịch từ nguyên tác Anh ngữ: "ART", "SPIDER: LIFE AFTER 1975", và "AFTERWARDS") NGHỆ THUẬT
Nàng, một ý- nghĩ-đến-sau mọi cuộc trò chuyện. Họ nhận nàng bằng cách xóa nàng. Thử hỏi ai muốn bị rối mà bàn luận về nàng, hoặc tệ hơn, cùng nàng trò chuyện? Họ – và nàng dần dần tin họ – nghĩ tốt nhất nên quên nàng hơn có nàng một tiêu điểm đáng thất vọng lúc chuyện trò. Trong bóng tối nàng có thể là một cảm xúc: một vũ công, một phẫu thuật gia, một năng khiếu môn bóng đá. Nàng học tránh né đèn sân khấu, nhảy tới bên ngay cả khi nó dõi theo. Tiếng vỗ tay không thể khiến nàng dừng; nàng biết chẳng phải hoan nghênh mình. Trong bóng tối nàng học lấy trộm những thứ tốt lành, thả vài từ chỗ này chỗ nọ, lén gài chúng vào cuộc trò chuyện khiến mười lăm phút sau, ai nấy đều bâng khuâng và nghĩ suy, đang khi bàn tán về ngày nghỉ, làm sao ruốt cuộc ai cũng đồng lòng dự một bữa ăn tối lịch sự nhưng đáng chán. Nàng bắt đầu xem điều sau đây như một món quà: khả năng thoát khỏi sự chú ý. Nàng có thể ngồi ngay bên họ, ho khi opera đang diễn tấu, nhưng tuy nhìn quanh, họ vẫn không chút hoài nghi nàng. Danh tiếng bắt đầu đi trước nàng. Họ biết trước có nàng đến do mọi sự kiện phơi bày trên báo. Họ dò đám đông bằng đèn chiếu. Đám săn ảnh lang thang trên phố xá. Đám lẻo mép ngồi im lặng, mong chụp bắt nàng qua hành vi, thế nhưng họ chẳng thể im lâu. Đang lúc họ thì thầm không biết sao nàng lẻn vào và đi mất trước khi họ gài bẫy. Tìm nhân chứng trong đám đông ư, ai cũng nhún vai: không một ai nói được tiếng nào thâm thúy về nàng. CON NHỆN : CUỘC ĐỜI SAU 1975
Theo Galway Kinnell 1 ● Mập ù do các món ruồi muỗi, những sinh vật ăn phân hút máu chúng ta, con nhện nay dùng chân giữ chặt con mồi, dùng răng lao vào xé, nuốt chất thải của chúng ta vào bụng dưới. Phình căng với con mồi bị giết, an toàn trong mảng lưng bao, nhện kia níu bám cái màng mỏng treo lửng lơ nơi góc. 2 ● Nó giống tôi trong bảy cách sau: ● định cư nơi gió tạt ● lui về góc khi rối loạn ● có nhìn nhưng không rõ ● dùng chân để kiếm chỗ ● cuốn tròn khi no đủ ● bà con với chấy rận, bò cạp, và mối mọt ● nuốt chỗ trú trước khi qua nhà mới. 3 ● Cư dân vùng tăm tối, tầng hầm, nơi chúng ta cất giấu tất cả những gì ta thương quí, những đồ vật chúng ta không dùng nhưng cần ngoài phạm vi lí lẽ - hộp đựng những bức thư viết vội dành cho người thân nhưng không bao giờ gửi, nước bọt của ước mong bám dính trong những bức thư - yêu thương tất cả những nơi chúng ta bị rối khi chạm tới, những góc và những lỗ ta nhắm tới, những chỗ ta không cách nào gột sạch cái thặng dư của đời, chất dơ và bụi và những dúm tóc rối những thứ đánh dấu cuộc hành trình gian khổ từ ngày này qua ngày khác, những đồ vật chúng ta đã để rơi, Nó dường che chở tất cả những toan tính yếu hèn của chúng ta trong cuộc đời, đóng gói những quyến luyến đáng nản của chúng ta với thứ hữu hình, nỗi sợ của chúng ta trước cái lặng câm, rút ruột dăng thành cái màng để thắt buộc và khiến chúng ta cạn kiệt vì ước mong ví như điều ấy chặn dứt cái tập quán bệnh hoạn của chúng ta sưu tập và cất giấu những món ủy mị dưới giường. Số phận tầm thường đâu có gì đáng quan tâm. Thế nên, nó thương quí thứ trong nhà, cái góc chúng ta coi là đồ sở hữu, cái trần - phía trên giường - nơi chúng ta hướng những tiếng kêu trong bóng tối, cái mà chúng ta hướng về xin dung thứ, xin giúp đỡ, xin đình chỉ. 4 ● Trong một động tác, bà vú dùng đế giày ủng giật con nhện và màng nhện ra khỏi góc nơi có màng treo, đập một lần, hai lần, … tạm dừng trước khi tung cú thứ ba dứt điểm, chất nhờn của nhện bị đế giày ủng nện tung tóe, và con nhện rơi xuống đất, quờ quạng dưới những tấm ván phía sau cầu tiêu, để lại lấp loáng một hình bóng của xác thân trên bức tường nơi từng là nhà nó. 5 ● Trong góc có trăng soi, tôi buông rơi cái áo mỏng từ vai, trườn mình khỏi váy, và kéo hắn vào, chân tôi quấn chặt, miệng tôi tìm kiếm - một đàn bà góa bị móc xé, khát tình, mù quáng xiết người đàn ông nằm dưới tôi. 6 ● Trong cái làng mệnh danh làng tôi, tôi đã co rúm, bị tống khứ khỏi nhà, bị ném vào nơi vô định. Tôi bị săn đuổi bởi những người tôi coi là anh em, bị cha bỏ rơi. Tôi đã quờ quạng tìm nơi che chở, đã trốn trong sợ hãi. Và trên biển khơi, may tìm lại được mình dẫn một cơn canh thức có vị mặn và tỏ mờ. 7 ● Và đêm nay tôi nhận ra đã trễ rồi lại mùa xuân 1975 nữa: dạ dày tôi sưng, cơ thể tôi trong một quả bóng, đám ruồi bắt đầu tụ họp. SAU NÀY
Giường cũi nó, kê nơi góc phòng. Nó đã khóc, không một ai lên tiếng. Nhạc đến cùng tôi trong một khúc giao hưởng mầu, mầu này chồng mầu kia, đột biến hoán chuyển. Tôi chỉ có thể giải thích nổi trong mơ. Trong một tiếng gõ cửa tôi nhìn ra cái liềm nơi nó hé miệng cười. Tháng Tư đem lại mặt trời và bước chân đầu tiên của nó. Cả một ngày tôi được sống. Nhưng nó quị gối, đập cằm. Con tôi nay học bơi. Bé trai biến mất trong nước như ngủ. Rồi không ai nghe thấy gì. Đời sống, ấy là một phản quang gợn sóng cùng từng kí ức. Biển được nâng lên bằng mỗi nụ hôn. Cậu bé này khóc như con gái bị bỏ giữa núi đồi Trung Hoa. Tuyết, một tấm mền bất tận. Khi nó tới, họ kêu tôi darling sweetheart, honey, mother. Tôi đáp cho cái không có gì.
|