Hòn Sỏi Thân Yêu
Nhất trần gian tật nhiều chi xiết
Kể ra hoài không biết đựng đâu
Hôm qua lốc cốc… thần sầu
Bữa nay nhịp ấm lời âu yếm tình
Suối đang khóc giật mình ngơ ngác
Lá đang buồn lác đác ngoài sân
Cùng hoa xúm lại thật gần
Kề tai nói lén… lão trần ai ghê
Dễ ghét vậy… tiên… mê mới ngộ
Làm mặt lì cỏ chộ hoa ghen
Quyết theo… tối lửa… tắt đèn
Không cho Sỏi trốn mon men vườn hồng
Trúc Giang 05.8.12Sỏi đã quen nghe dòng suối hát
Lâu ngày dần khúc nhạc in sâu
Hóa mềm khác thuở ban đầu
Yêu thơ thích nối nhịp cầu văn chương
Từ lúc đó đời thường bỗng mới
Tắm sông xa gội được chua phèn
Thăng trầm đi nữa nào quên
Huống hồ gởi trọn khoảng duyên đời nầy
Năm tháng tiếp trồng cây ướm hạt
Vườn riêng rày ngan ngát hương hoa
Ánh trăng xưa vẫn màu ngà
Đủ soi sáng được lòng Ta và Người
05.8.12