Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Truyện ngắn - Du Lam
Du Lam
#1 Posted : Thursday, December 14, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Nguyệt khuyết


Hân bần thần, cô chăm chú nhìn vào khỏang không trước mặt mà đầu óc cứ trống rỗng. Trong đầu cô giờ chỉ còn vang vọng giọng nói trầm ấm của anh, nửa thân quen nửa như xa lạ. “Anh mới về. Tối nay mình gặp nhau em nhé!”. Anh gác máy lâu rồi mà Hân vẫn còn ngỡ ngàng. Sao nhanh đến thế. Cô vẫn biết sẽ có ngày này nhưng không nghĩ rằng nó lại đến một cách bất ngờ và vội vã như vậy. Cô bối rối không biết mình phải nên như thế nào. Trong cô một cảm xúc nôn nao khó tả vui sướng, hồi hộp và hoang mang. “Sao anh về mà không báo trước với em vậy?” “Anh về có chút việc nhà vả lại muốn tạo cho em sự bất ngờ và vì…anh nhớ em.” Chỉ vài lời thế thôi mà làm lòng cô thổn thức. Cô nôn nao chờ….

Sáng nay trời âm u. Hân uể ỏai mở cửa sổ nhìn ra bên ngòai. Bầu trời trên cao phủ một màu xám xịt ảm đạm. Xung quanh im lìm. Thường thì giờ này vào những ngày đẹp trời ít nhất cũng có vài chú chim sẽ nhảy nhót dưới mảng sân tràn ngập nắng. Lâu lâu thì cũng có chú hót lên vài tiếng ríu rít…vui tai. Hôm nay thì chẳng thấy bóng dáng con chim nào. Mảng sân trơ trọi chỉ có vài chiếc lá khô của cây xòai nhà bên cạnh nằm vương vãi…Một bức tranh chết. Giá như bây giờ có vài chậu hoa thì bức tranh này sẽ đỡ ảm đạm hơn. Hân nghĩ thầm và bất giác thấy lòng chùn xuống. Trước đây khi xây nhà cô có đề nghị Khang dành một khỏang trống ở góc sân để cô trồng hoa. Cô thích hoa, cô thích chìm đắm mình trong những sắc hoa. Nhưng Khang cứ khăng khăng: “Hoa với cỏ vớ vẩn. Tấc đất tấc vàng, chỗ đâu mà chừa. Cứ lát phẳng để trống cho thuận tiện mai mốt khách đến nhà còn có chỗ đỗ xe chứ.” Cô đành nhượng bộ với cái lý lẽ sực mùi thực tế của Khang.

Một cơn gió sớm nhẹ thổi qua làm cô rùng mình. Đúng thật vớ vẩn. Lại “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” nữa rồi. Lâu lắm rồi cô chẳng còn nhớ là mình cảm thấy hạnh phúc là khi nào. Mà cái cảm giác vui sướng hạnh phúc nó như thế nào nhỉ? Cô quên béng mất. Cô đã quen với cuộc sống vật vờ không phân định được là vui hay buồn. Sáng cô rời nhà khi ánh sáng mặt trời chưa đủ sức lan tỏa khắp mọi ngõ ngách để chui vào cái hộp bê tông vuông vức, kín mít và bị cuốn theo guồng máy xoay vần cho sự mưu sinh thường nhật. Khi cô rời khỏi nhà thì thành phố đã lên đèn từ lúc nào. Rồi lẩn quẩn với trăm thứ việc không tên của người vợ, người mẹ đến khi mệt lã, lăn đùng ra thì ngủ như chết. Ngày này qua ngày khác, vẫn theo cái vòng xoay của số phận, cô tồn tại như mọi vật bình thường khác vẫn tồn tại trên cõi đời này.

- Lại thẩn thờ gì nữa đây. Gớm! Mới sáng sớm mà đã thế..vào mà lo bữa sáng chocha con chúng tôi kìa.”
Tiếng Khang vang lên phía sau làm Hân chợt tỉnh. Cô với tay vừa đóng cửa sổ vừa trả lời chồng.
- Vâng em vào ngay.
Khang bước đến gần cửa sổ, vén bức màn nhìn ra ngòai. Vừa chắc lưỡi vừa nói:
- Mới sáng sớm mà trời đã âm u, khéo lát nữa thế nào cũng có mưa. Lại áp thấp nhiệt đới. Thời tiết thay đổi liên tục thế này không khéo lại bệnh. Mà sáng nay ngủ dậy cứ thấy đau đau cổ họng làm sao ấy.
Nói đến đây Khang quay lại tiến đến ngồi vào bàn ăn đặt gần đấy tay vừa giở tờ báo vừa nói vọng vào trong.
- Làm thêm cho anh ly chanh nóng nữa nhé.
Hân ậm ừ trong miệng mà chẳng cần biết Khang có nghe không. Cô biết quá rõ chồng mình, tính Khang là thế cứ thích áp đặt và càm ràm. Mọi việc đối với anh lúc nào cũng phải vào khuôn phép và quy tắc nào đó. Bao nhiêu năm nay cô đã quá quen thuộc với hình ảnh anh mỗi sáng thế này, cứ ngồi ngay đầu bàn, chân dang hơi rộng, người hơi ngả về sau, mắt dán chặt vào tờ báo trên tay, lâu lâu lại nhíu mày nhăn mặt chút xíu khi đọc đến một vấn đề nhạy cảm nào đấy…Một thước phim lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác. Để giờ không cần nhìn chồng, cô vẫn thấy vẫn biết từng cử động của Khang. Hân biết Khang đang hài lòng với cuộc sống của anh. Anh có tất cả những gì mình muốn, một công việc ổn định với một “vị trí” lý tưởng mà nhiều người thèm muốn. Một căn nhà xinh xắn, không xa hoa nhưng cũng không tầm thường nó hiện đại với những khối bê tông ngang dọc khô khốc. Nó là điều mà Khang hài lòng nhất vì anh đã bỏ rất nhiều công sức trong việc thiết kế. Cuối cùng là một cô vợ và đứa con gái nhỏ cũng xinh xắn nốt. Bất giác Hân chợt nghĩ vậy cô có hài lòng với cuộc sống của cô không? Một câu hỏi mà hơn ai hết cô biết chắc chắn câu trả lời mà không cần suy nghĩ. Nhưng trả lời nó làm gì? Cô có đủ sức để thay đổi nó chăng..?!

Ba giờ chiều.
Hân mệt mỏi buông bút liếc nhìn cái đồng hồ trước mặt. Vậy là còn bốn tiếng nữa cô được gặp anh. Cô cảm thấy nỗi hồi hộp càng lớn dần lên trong cô. Cái cảm giác này cô cứ ngỡ là đã đánh mất rồi nào ngờ giờ nó lại cuồn cuộn như muốn nhấn chìm cô. Nó là sự cồn cào, lâng lâng pha lẫn đê mê của cô gái đang yêu. Dịu ngọt và êm ái quá! Hân ngã người ra sau ghế mắt lim dim cô muốn được tận hưởng hương vị này lâu thêm chút nữa. Cô muốn nó lôi cô đi….cuốn cô đi mãi…..

Con Hương bay từ Hà Nội vào. Nó vô công tác ở SàiGòn được hơn nữa tháng. Là bạn thân của nhau từ thời còn để chởm, sau đó không biết như thế nào vừa tốt nghiệp trung học xong gia đình Hương dọn về bắc. Hai đứa lúc ấy chia tay nhau cứ khóc sướt mướt. Mấy năm gần đây Hương cứ ít lâu lại vào SàiGòn công tác. Cứ mỗi bận như thế hai đứa lại quấn lấy nhau như hình với bóng. Vậy mà mới có hơn một năm không gặp, câu đầu tiên nó nói sau khi nhìn Hân dò xét từ trên xuống dưới.

- Nhìn mày thiếu sức sống quá đi Hân ạ! Cứ như cây xương rồng ở sa mạc ấy
Hân bật cười trước câu nói ví von của nó.
- Mày vẫn cứ cái tính ấy. Cứ thích xóay vào người khác như muốn lột trần người
ta. Cứ thế thì ế dài dài đấy bà cô ạ. Hân trả lời lấp liếm.
- Tao cốc cần. Hương miệng vừa nói mắt vừa liếc Hân ra vẻ bất cần lắm.
- Thà sống độc thân thế mà sướng, chứ như mày tao chả ham. Mà cái lão Khang
nhà mày ấy, chỉ được có cái giỏi là ăn hiếp mày thôi, chứ rơi vào tay tao thì phải biết nhé…
Nói tới đó nó lại nhăn răng ra cười hềnh hệch…Nhìn vẻ mặt nó Hân cũng chỉ biết cười theo. Tính con nhỏ này là thế cứ thẳng như ruột ngựa. Lắm lúc làm người khác đau lòng mà chẳng biết. Như lúc này đây nó đang xóay vào nỗi đau thầm kín của cô. Mà từ bao giờ trong cô hình thành nỗi đau nhỉ! Chịu. Cô không thể phân định được rõ ràng, đầu óc cô giờ cứ mụ mị hẳn đi. Cô chỉ biết mình đang thoi thóp như con cá đang nằm mắc cạn mà sông thì chỉ cách nó trong gang tấc vậy mà nó vẫn không thể cố để nhảy xuống được, chắc có lẽ vì nó đã mắc cạn ở đó trong thời gian quá lâu rồi chăng?! Nhưng dù sao con cá ấy vẫn còn có một người bạn. Hương như một chút chấm phá trong bản màu cuộc sống của cô, nó làm cho cuộc sống của cô có chút màu sắc trong thóang chốc. À mà nó đã đem đến cho cô một điều kì diệu…cô vẫn thầm biết ơn về điều đó đến mãi sau này…

Hôm chia tay để bay về, Hương dúi vào tay Hân một mảnh giấy, nó nheo nheo mắt tinh nghịch: “ tao săn được trên mạng đấy. Thử xem, cứ nói là bạn của Hương Hà Nội, đã tới lúc tưới nước cho cây xương rồng của mày rồi đó ngốc ạ, tao đã đem nước tới còn tưới hay không là tùy mày. Mà giờ cái này là mốt thời @ đấy! Vô hại…hì hì..bye” Nó cười giòn tan rồi kéo vali lách vào đám người mất hút. Tính con nhỏ này cứ thế thích úp úp mở mở Hân vừa cười vừa lầm bầm. Cô giở nhẹ tờ giấy Hương đưa. Vỏn vẹn chỉ có một cái tên vài một địa chỉ e-mail.

Hân mở toang cửa sổ. Gió từ ngoài ùa vào hất nhẹ mái tóc xõa lòa xòa trên vai. Dễ chịu làm sao. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhòai người ra ban công ngước nhìn bầu trời trên cao. Trời trong, cao vời vợi, trăng đêm rằm tròn trĩnh treo lơ lững trong không trung. Trăng đẹp và cô đơn quá. Ánh trăng sáng bàng bạc phủ lên mọi vật một màu vàng huyền hoặc lung linh. Hân giơ tay cố hứng lấy trọn vên thứ ánh sáng huyễn hoặc ấy. Cô thấy mình nhẹ tênh. Bồng bềnh trôi. Tất cả đều tuyệt dịu. Khang mà thấy cô vào lúc này chắc thế nào cũng bảo cô bị hâm. Hân cảm thấy tiếc cho Khang, anh sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên là tuyệt diệu đến thế nào. Khi mà trong đầu anh chỉ tòan là những con số…những con số chi li của cuỗc sống đời thường. Khang thực tế lắm, đối với anh tấy cả đều phải rõ ràng, anh không thích nhũng cái gì mập mờ, anh bảo ảo ảnh chỉ tổ làm phí thời gian. Mà thời gian đối với anh nó qui ra bằng tiền.

Đêm hình như đã khuya, Hân đóan thế vì càng lúc ánh trăng càng sáng càng lan tỏa rộng hơn. Khang vẫn chưa về, anh đang lặn ngụp giữa vòng tròn công việc-xã giao-bạn bè. Đã lâu lắm rồi Hân không còn cảm giác bực bội, cau có vì những chuyện như thế này nữa giờ nhớ lại cô thấy nó xa xưa như ở cách đây hằng mấy thế kỷ. Trái lại cô cảm thấy dễ chịu hơn khi không có Khang. Cô để anh tự do với khỏang trời riêng của mình và ngược lại cô cũng được bình yên với khỏang trời của riêng cô. Thật ra chỉ sau đám cưới ít lâu Hân đau đớn nhận ra rằng cô và Khang hòan tòan khác nhau. Buồn cười là cô đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Cô ngờ nghệch như một đứa trẻ và đứa trẻ ấy đã tự đặt cho cuộc đời mình một dấu chấm. Rồi cô chấp nhận nó, gò ép bản thân mình để thích hợp với dòng sông định mệnh của cô và Khang để rồi cô thấy mình mỗi ngày càng trôi xa hơn…mặc cho bị cuốn phăng đi không còn sức vùng vẫy quẫy đạp. Cô đã hòan tòan kiệt sức. Nhưng đêm nay dưới ánh trăng lung linh thế này cô thấy mình như trẻ lại, cô khao khát được chia sẻ. Cô thèm được một phút giây yếu đuối, được sống thật, được trải lòng mình với một ai đó. Chợt cô nhớ đến tờ giấy của Hương hôm nọ, cô tiến đến bàn làm việc bật máy và cô viết…những dòng đầu tiên…

Đêm đã khuya. Trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi rã rời, tôi buông phịch người xuống ghế, xõai dài hai chân gác lên chiếc ghế trước mặt. Con bé Melaine chạy ùa vào phòng, ôm chòang cổ bố ríu rít:
- Hi Daddy! Sao hôm nay bố về muộn thế?
Tôi kéo nó vào lòng mà nghe ấm áp lạ. Vừa hôn vào tóc con tôi vừa trả lời
- Ừ hôm nay bố bận tí việc.
Con bé là tất cả đối với tôi bây giờ. Trong trắng và tinh khiết. Lắm lúc tôi muốn nó cứ nhỏ bé thế này mãi. Mãi là Melaine bé bỏng của tôi. Tôi ích kỷ và tôi sợ. Tôi sợ nó bị Mỹ hóa, sợ cuộc sống hiện đại máy móc này sẽ cướp mất nó trên tay tôi như đã cướp Ngà- người phụ nữ của tôi suốt mười bảy năm qua- đi mất. Melaine cứ ríu rít như con sáo nhỏ nó kể tôi nghe linh tinh những chuyện đã xảy ra trong ngày với nó. Rồi như chợt nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt tôi nó vùng dậy cười liếng thoắng:
- Thôi bố ngủ đi nhé. Good night.
Đặt trên má tôi một nụ hôn nóng bỏng rồi con bé chạy vụt ra khỏi phòng. Nó đi ra cũng nhanh như lúc đến. Ôi thiên thần nhỏ của tôi! Nó làm cho tôi sung sướng thấy cuộc đời vẫn còn tràn đầy hy vọng, nhưng đôi khi sự ngây thơ của con bé lại làm tôi day dứt dằn vặt..tôi đã không giữ được cho nó một mái ấm trọn vẹn yêu thương.

Như thường lệ tôi xoay người mở computer lên. Cái máy chết tiệt này đã giam hãm tôi cả ngày bên nó. Nó làm cho đôi mắt tôi mờ đục và phải đeo mắt kiếng dày cộm chán chết này cả ngày lẫn đêm. Vậy mà không buổi tối nào tôi rời nó, cứ phải lên đây linh tinh một lát. Giờ này ở cách xa nữa vòng trái đất, nơi được gọi là quê hương mọi người đang thức đang chộn rộn với cuộc sống hằng ngày. Tôi bị chứng khó ngủ khi không còn Ngà, thường thì phải đọc sách để mắt mỏi nhừ rồi rơi vào giấc ngủ, nhưng dạo gần đây hình như phương thuốc này cũng không hiệu nghiệm lắm. Tôi vẫn bị chứng mất ngủ hành hạ. Thế là tôi chuyển sang cách khác, tôi lên mạng trò chuyện, tôi sống một cuộc đời khác. Tôi lắng nghe, cho và nhận những câu chuyện bông đùa vô thưởng vô phạt. Lắm lúc nó làm tôi thấy thỏai mái, thỏa mãn, cảm giác của kẻ ở trên số phận, nắm bắt, xoay chuyển được mọi thứ. Tôi thấy đầu óc thỏai mái và dễ chìm vào giấc ngủ hơn sau những cuộc chơi như thế.

Mắt tôi dừng lại ở một cái tên lạ, một địa chỉ e-mail lạ hoắc, tôi cố nhớ xem đã gặp nó ở một cuộc chơi nào đó không. Không hòan tòan xa lạ. Tôi tò mò và hơi thích thú. “Chào anh. Em là bạn của Hương Hà Nội..” À! Tôi nhớ ra rồi…Hương Hà Nội..một cô bé cũng đáo để, ngang bướng nhưng vui tính. Đã bao lần cô bé đã làm tôi cười vì những câu chuyện têu tếu của em. Và giờ thì em lại mang đến cho tôi một người bạn… Tôi lướt mắt qua từng câu chữ và mỉm cười bâng quơ. Một cô bé cũng có tâm hồn đây. Lại một cuộc chơi mới bắt đầu, chắc sẽ hứa hẹn nhiều điều thú vị… Và tôi quen em từ đó để bắt đầu một cuộc chơi hay một huyền thọai mà đến mãi sau này tôi cũng không sao trả lời được….

Bốn giờ chiều.
Hân bị mất tập trung vào công việc. Cô bắt đầu bị chi phối bởi hình ảnh của anh. Trước đây Hân chỉ biết anh qua những tấm hình và giờ cô sắp gặp anh bằng xương bằng thịt. Trong đầu cô cứ lởn vởn câu hỏi hình ảnh thật của anh có giống như ảo ảnh của anh bấy lâu nay trong cô không. Cô hơi sợ. Cô sợ anh không giống và cô sẽ bị chới với. Hân rời khỏi bàn lấy nước uống. Cô cảm thấy khô cổ họng. Cô khát. Cô muốn những dòng nước lạnh giúp co xoa xịu một nỗi sợ hãi khác cũng đang nhen nhúm trỗi dậy trong lòng. Cô thấy mình có tội với Khang vì từ lâu lắm rồi hình ảnh của Khang cứ mờ nhạt dần và rồi mất hẳn trong lòng, trong trí óc cô. Cứ mỗi khi cô nhắm mắt cố tưởng tượng đến Khang thì hình ảnh hiện ra lại là một người đàn ông khác. Là anh. Ánh mắt và nụ cười dịu dàng ấy cứ ám ảnh và vây lấy cô. Đã bao lần cô ngồi lén nhìn Khang thật lâu cố nhồi nhét cái hình ảnh ấy vào đầu. Đó là chồng cô, là người đàn ông của đời cô. Nhưng cô đầu hàng, cô bất lực trước bản thân mình vì cô cố gắng nhồi nhét bao nhiêu thì kết quả cứ đi ngược lại bấy nhiêu. Cô thấy người tê dại. Cô giờ như kẻ tội đồ chất chồng tội lỗi. Hân thấy mình quá xấu xa. Cô ghê tởm chính bản thân mình. Cô nhắm mắt cố để đầu óc trống rỗng và ước ao mình sẽ mãi ở trạng thái vô thức như thế này.

Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày cô viết lá thư đầu tiên cho anh. Giờ cô cảm thấy mình như trẻ lại, cuộc sống trở nên thi vị hơn. Đều đặn mỗi sáng khi mở máy tính cô đều nhận được thư hồi âm của anh. Biết chắc chắn về điều đó nhưng cô vẫn hồi hộp, chộn rộn để rồi đọc ngấu nghiến những dòng anh viết. Cô như muốn nuốt từng lời từng câu chữ. Đôi khi chỉ vỏn vẹn một dòng mà sao cô thấy ấm áp lạ. Linh cảm của một người đàn bà từng trải luôn mách bảo cho cô rằng anh là mẫu người dành cho cô, là mẫu người mà trước đây cô đã vô tình lướt qua, bỏ dở và không chờ đợi. Giờ thì đã muộn. Cô thấy mình hèn nhát, cô sợ mình sẽ yếu đuối trước anh. Cô nhớ đã có lần cô mơ hồ nói với anh về nỗi sợ của mình, anh chỉ từ tốn khuyên: “…có gì phải sợ đâu em. Người ta nhiều khi không có quá nhiều nỗi sợ như thế này trong cuộc đời con người đâu em. Let’s it be!..” Thế đấy anh quá hiểu cô nên cô không dám mở toang lòng mình, cô cố ép chặt nó lại rút vào vỏ ốc cố hữu của mình. Cô chỉ cho phép mình được lắng nghe, chia sẻ với những nỗi buồn, nỗi trăn trở, những bất hạnh và kém may mắn của đời anh.

Tôi bị bất ngờ vì những gì em viết. Tôi vẫn cứ nghĩ em chỉ là một cô gái lãng mạn, hời hợt như bao cô gái ở tuổi em. Cái tuổi không hẳn còn trẻ mà cũng chưa hẳn đủ chín chắn trong mắt tôi. Tôi rút được kết luận này sau bao nhiêu cuộc chơi trên mạng và vì tôi cũng không còn trẻ nữa. Dù gì tôi cũng đi qua hơn nữa cuộc đời con người. Thằng đàn ông như tôi cái gì mà chưa nếm trải. Ôi đàn bà! Tôi ngao ngán khi nghĩ đến hai từ này. Ngày xưa Ngà của tôi cũng thế. Trẻ trung, bồng bột và yêu tôi cuồng nhiệt. Nhưng giờ tôi còn lại gì ngòai sự cô đơn và cái nhìn khắc nghiệt về cuộc sống. Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người chủ động trong cuộc chơi với em. Nhưng hình như không phải thế, tôi bị cuốn đi bởi sự tinh tế và những câu truyện em gửi cho tôi. Thường em không viết nhiều, chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng mang lại cho tôi một cảm giác rất khác lạ…Tôi nhận ra sự cảm thông từ em. Điều mà trước đây tôi không thể tìm thấy ở Ngà. Những điều em muốn thổ lộ đều lồng vào những câu truyện ngắn của em. Em để tôi đọc và tự suy nghĩ lấy. Thật thú vị. Tôi như kẻ trôi lênh đênh giữa biển đang lúc lặn ngụp chụp được chiếc phao. Trong khỏanh khắc tôi sống thật với mình. Tôi kể cho em nghe câu chuyện cuộc đời tôi. Tôi kể cho em nghe cốt để giải tỏa nỗi lòng, giải phóng những dồn nén bấy lâu. Chứ không mong đợi nhận từ em một thứ gì. Bởi vì tôi biết em vẫn dựng lên giữa tôi và em một bức tường ngăn cách vô hình. Mà lắm lúc tôi điên tiết muốn đập vỡ nó ra mà không làm được. Chứng mấy ngủ đã thôi hành hạ tôi từ lúc nào tôi cũng chẳng còn nhớ rõ. Và cũng chẳng thèm bận tâm tìm hiểu tôi chấp nhận nó như một lẽ đương nhiên.

Rồi thời gian trôi qua, cái gì đến sẽ đến, em bắt đầu thổ lộ về mình khi tôi không còn bận tâm nhiều về điều đó nữa. Em kể cho tôi nghe về cuộc sống của riêng em. Em đã có chồng và không hạnh phúc. Tôi bị sốc. Lần đầu tiên tôi không làm chủ được cuộc chơi. Tôi suy nghĩ rất nhiều về em và về cả tôi. Tôi đau khi biết em đã có chồng vì trong tôi hình như đang hình thành một thứ tình cảm gì đó dành cho em. Nhưng mặt khác tôi lại thấy thỏai mái. Vật giờ tôi và em đều huề nhau. Giờ em không còn là một cô gái trong mắt tôi nữa mà trái lại em là một người đàn bà từng trải. Tôi cần sự từng trải ấy. Bởi có nó em và tôi mới tiến gần nhau hơn.

Tối nay tôi tình cờ gặp Ngà. Trông Ngà tươi tắn hơn, trẻ trung hơn. Ngà chỉ dừng lại hỏi thăm tôi vài câu thường lệ rồi lướt qua. Tôi thấy chua xót quá, mười bảy năm sống gần nhau để giờ khi xa nhau gặp lại chỉ hỏi thăm nhau được vài câu xã giao. Sao lạnh lùng đến thế. Ừ thì người ta phải biết quên đi quá khứ để sống cho tương lai chứ. Tôi biết hết, hiểu hết nhưng sao tôi vẫn không làm được. Tôi vẫn cứ loay hoay với sự ràng buộc của những sợi dây tình cảm vô hình. Tôi nhớ tới em. Tôi bỗng đâm căm ghét em và căm ghét bản thân mình. Em cũng tầm thường như mọi người đàn bà khác. Như Ngà của tôi. Em cũng chạy theo ảo ảnh phù phiếm mà quên đi thực tại của mình. Tôi thấy thương chồng em. Không! Tôi thương những thằng đàn ông như tôi. Tôi xấu hổ về những gì mình đã có với em. Tôi cũng quá tầm thường. Tôi đang quan hệ với vợ người khác. Thật khốn nạn. Tôi cũng là thằng đàn ông tồi…mà thôi. Mà không, tôi tham lam, tôi ghen với chồng em, em phải là của riêng tôi của chỉ mình tôi thôi. Thằng quỷ nhỏ trong tôi đang vật vã, dằn vặt, nó đang khóc. Khóc cho em và cả cho tôi. Tôi quyết định chấm dứt mọi thứ. Tôi sợ em sốc nên chỉ báo rằng tôi đi công tác một thời gian sẽ rất bận rộn nên không thể liên lạc với em thường xuyên. Đúng như tôi đóan, em tin ngay. Tôi bắt đầu sống những ngày không có em..

Năm giờ chiều.
Giờ thì đầu óc Hân tỉnh táo hơn. Cô rời khỏi bàn làm việc tiến sát đến góc phòng. Cô kéo hết rèm lên nhìn ra bên ngòai. Chao ôi! Cô bị chóang ngợp với ráng chiều vàng rực ở một góc trời. Hòang hôn đẹp rực rỡ. Cô như bị thôi miên trước vẻ đẹp ấy. Đã lâu lắm rồi cô mới được ngắm hòang hôn đẹp như thế này. Những giây phút cuối cùng huy hòang rực rỡ của một ngày làm cô nao núng và lôi cô trở về với thực tại. Hân nhớ đến con…. Nhớ giọng hát ngọng nghịu của con.. Dạo này con bé rất hát, suốt ngày cứ líu lo cái đầu óc non nớt của đứa trẻ hai tuổi chỉ giúp nó nhớ được vài câu trong mỗi bài hát. Nhưng nó làm Hân thấy thích thú nghe hòai không biết chán. Con bé giống Khang như tạc duy có đôi mắt là nó thừa hưởng ở cô. Đôi khi nhìn vào mắt con cô thấy hình ảnh của mình trong ấy. Điều đó làm Hân lo lắng cô sợ tâm hồn của con bé sẽ giống cô. Yếu đuối và quá nhạy cảm. Không! Cô không muôqn con cô sẽ sống cuộc sống như cô. Nó phải sống khác, sống cuộc đời cho chính nó và nếu cần cô sẽ hy sinh tất cả vì điều đó. Con bé là mầm sống là những giọt sương mai trên cây xương rồng của cô. Nhưng liệu điều cô sắp làm đây có hủy họai mầm sống của cô không? Hân không chắc. Cô cảm thấy nghẹt thở. Hân quay trở lại bàn, mệt nhọc buông mình xuống ghế. Giờ thì cô biết mình cần phải làm gì. Một cái gì đó trong cô vỡ vụn….

Chỉ một thời gian ngắn không liên lạc với em, tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt. Tôi cuồng lên với chính tôi. Ngòai kia tuyết đã phủ trắng vạn vật còn trong tôi là sự rát buốt ,cô đơn và trống rỗng đến cùng cực. Tôi lại bị mất ngủ. Cứ đặt mình xuống giường tôi lại thấy đầu óc tỉnh táo hẳn. Mỗi sự kiện trong đời cứ lần lượt trôi qua đầu, tôi đang xem bộ phim chiếu chậm mà diễn viên chính là tôi. Tôi đâm ra cáu gắt. Nhiều buổi sáng thức dậy, tôi thảng thốt thấy mọi cánh cửa cuộc đời như đóng lại trước mắt. Một lần nữa tôi lại rơi vào trạng thái không ổn định như hôm Ngà ra đi. Tôi bị mắc kẹt.
Sáu giờ chiều.
Giờ thì Hân không còn hồi hộp vì chờ đợi nữa khi mà giờ hẹn đang đến một gần hơn. Trong cô chỉ còn cảm giác chua xót. Đau âm ỉ. Cô nhớ đến ánh mắt và nụ cười của anh. Nhưng giờ không còn cảm giác phấn khích nữa mà thay vào đó là cảm giác tội lỗi. Cô thấy mình có tội với anh. Cô đã làm gì thế này? Trời ạ! Cô đã để những cảm xúc của mình cuốn trôi hủy họai làm cho tình cảm giữa cô và anh tầm thường đi. Cô đã biến anh trở thành kẻ mà anh căm ghét. Kẻ đi quyến rũ và có ý định cướp vợ người khác. Sao cô ích kỷ đến thế. Cô đã biến người cô yêu thành một kẻ cướp. Hân thấy đau nhói ở ngực khi cô nghĩ đến điều này. Không! Cô sẽ không làm thế. Cô sẽ ngăn nó lại vì con và vì anh.

Tôi tỉnh giấc. Vậy là tôi đã ngủ được một chốc. Cả ngày nay tôi mệt lã cả người vì các cuộc viếng thăm. Đã sáu giờ, tôi liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy người sảng khóai hẳn. Tôi sắp gặp em. Sắp được đối diện với em. Khỏang cách giữa tôi và em giờ đã thu ngắn lại về không gian và cả về thời gian. Tôi vừa húyt sáo vừa bước vào phòng tắm. Hôm nay tôi phải trông thật bảnh bao. Tôi cười khẩy với chính mình. Đã từng tuổi này rồi mà như hồi thanh niên ấy. Nhưng tôi không ngăn được sự hưng phấn đang mỗi lúc một lớn dần lên. Tôi lại là chính tôi của cách đây mười mấy năm. Đã bao đêm tôi vật vã với chính mình để rồi nhận ra rằng tôi yêu em. Tôi không còn thời gian để phung phí, cứ một ngày trôi qua là một ngày tôi lặn xuống dốc cuộc đời mình thêm mộc chút. Trước đây tôi đã không tranh đấu để phải mất Ngà, giờ thì tôi không muốn như vậy nữa. Tôi không muốn mất luôn cả em. Tôi gác bỏ mọi thứ để giờ tôi ở đây với em.

Bảy giờ tối.
Hân cảm thấy thời gian trôi đi sao nặng nề đến thế. Chỉ có mấy giờ đồng hồ mà cô cảm thấy như mình sắp chết. Cô thấy đuối thực sự. Hân cứ nhìn đăm đăm vào cái đồng hồ trước mặt. Cô biết anh vẫn đang đợi. Và cô sẽ không đến. Rồi anh sẽ hiểu hay có thể anh sẽ căm thù cô. Nhưng không sao, thời gian là một phương thuốc nhiệm màu. Anh sẽ dần quên cô, rồi sẽ có một người khác thay cô đem hạnh phúc đến cho anh. Cuộc đời vốn là thế. Một cách khó nhọc cô nhấc mình ra khỏi ghế, cầm cái túi xách trên tay, cô bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa ở sau lưng mà không quay nhìn lại. Cô biết cô đang đóng luôn cánh của thiên đường của đời cô để khuất lấp tình yêu trong cô mãi mãi. Trăng thượng tuần chỉ là một mảnh liềm, trơ trọi trong không trung bao la. Rồi trăng sẽ lại tròn lại huyền dịu nhưng cô biết trăng trong cô sẽ không bao giờ tròn nữa, mãi mãi cũng chỉ là một mảnh liềm vắt vẻo đơn độc mà thôi. Cô thở dài, tiếp tục băng mình vào trong đêm tối mịt mùng…

Du Lam
(Viết tặng một người thân..)
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.