Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Truyện ngắn - "Trúc Lam"
Du Lam
#1 Posted : Friday, December 8, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Nắng tắt dần trên những triền dốc. Gió thổi thốc vào người từng cơn lạnh buốt. Tôi kéo dây kéo áo khoác cao hơn, men theo những lối nhỏ ngoằn nghèo ẩm thấp giữa các ngôi mộ. Đất ẩm bám vào mép giày thành từng bệt, cỏ hoang lạo xạo dưới từng bước chân, hoa cỏ may đang bám đầy vào hai ống quần. Loanh hoanh mãi hơn nữa tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng đã tìm đúng chỗ. Quăng ba lô trên vai qua một bên tôi ngồi phịch xuống nền đất đối diện với Hoàng.

Hoàng ở đó, vẫn gương mặt góc cạnh và mái tóc lòa xòa không theo một kiểu cách nào hết. Chỉ có nụ cười trông rắn rỏi và hơi mỉa mai. Vẫn còn phảng phất chút kiêu ngạo của gả trai trẻ trên gương mặt rám nắng phong trần từng trải . Ngày còn học đại học nó vẫn cứ bảo rằng tôi sống yên ổn và nhạt thẽch. Hoàng khác tôi, nó không thích một cuộc sống quá bình lặng, nó thích được thay đổi, được tự do và thử thách. Vậy mà tôi và nó cứ tồn tại bên nhau như một chứng minh của sự bù trừ. Tôi là phần bình lặng mà nó thiếu còn nó là phần sốc nổi và phiêu lưu đang ngủ quên đâu đó trong tôi.

Chẳng biết tôi đã ngồi được bao lâu chỉ cảm thấy thời gian như đang dừng lại. Quá khứ như những mảnh vỡ chấp vá rời rạc ẩn hiện. Từ khi tốt nghiệp mỗi đứa trong chúng tôi tự đi theo lối rẽ của chính mình. Tôi ở lại thành phố đầu quân cho một công ty liên doanh, công việc bàn giấy, sạch sẽ tươm tất. Với ngoại hình trên trung bình cộng với chút nhạy bén và vài tài lẻ trong giao tiếp tôi nhanh chóng thăng tiến đến vị trí mà tôi mong muốn. Mọi thứ diễn ra với tôi khá thuận lợi địa vị, tiền bạc, rồi tôi gặp và cưới Hiền . Nàng là trợ lý giám đốc cho một công ty đối tác, với vẻ ngoài khá xinh và hiện đại, hai bằng đại học, công việc ổn định, lương cao. Nàng là mục tiêu của nhiều gã đàn ông thực dụng thời nay và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đến với nàng cũng một phần do tôi thấy được sự bảo đảm từ phía nàng. Đó là cái tôi muốn.Tuy rằng thi thoảng tôi vẫn cảm thấy ở nàng hay nói đúng hơn mối quan hệ giữa tôi và nàng vẫn có cái gì đó thiêu thiếu và nó hơi nhàn nhạt. Nhưng cái tôi cần đó là một cuộc sống ổn định và tươm tất. Quá khứ nghèo đói đã giúp tôi sớm nhận thức được giá trị của đồng tiền và sự ổn định. Tôi cưới vợ và sống yên ổn. Hoàng khác tôi nó thích tự do nên xin vào làm cho một công ty xây dựng, rồi lang thang đi theo các công trình từ nơi này đến nơi khác. Tôi và nó ít gặp nhau dần vì công việc, vì cuộc sống. Nhưng lần nào gặp cũng say lướt khướt. Nó miên man kể những nơi nó đi qua, những thứ nó gặp phải và cả những chuyện tình lãng xẹt ngắn ngủi của nó nữa. Tôi giống như một cậu bé luôn háo hức và bị những câu chuyện của nó cuốn đi.

Thời gian trôi nhanh thật. Thế mà đã hơn nữa năm rồi kể từ lần cuối cùng tôi gặp Hoàng. Như một giấc ngủ ngắn, khi giựt mình tỉnh giấc chẳng kịp nhận ra mình được gì, mất gì. Giờ gặp lại thì tôi đây nó đó mà cách xa hai thế giới. Tôi nhận được tin nó mất sáng nay, vội vả lên đây ngay dù biết rằng đã muộn. Hoàng mất đã hơn một tuần vì tai nạn ô tô. Có điều gì đó thúc bách làm lòng tôi không yên... Tôi đốt bó nhang thật to cho thằng bạn vắn số. Trời đang lạnh thế này có lẽ như thế sẽ làm cho nó thấy ấm hơn. Mắt tôi cay xè không rõ do khói nhang đang ngùn ngụt bốc lên hay vì gì nữa… Từng sợi khói mỏng manh quyện vào nhau như môt màn sương mờ ảo trước mắt. Tôi thấy đầu óc trống rỗng, một nỗi cô đơn tựa hồ đang cựa quậy trong lòng. Phút chốc tôi thấy mọi thứ như vô nghĩa. Phải! mọi thứ cuối cùng cũng chỉ còn là hư vô…Tôi được kéo về với thực tại bởi giọng nói nhẹ tênh vang lên từ sau lưng.

- Anh nên về đi ở đây trời mau tối lắm đó, nếu không anh sẽ dễ bị lạc.

Có cảm giác như đó là một lời thì thầm thoảng qua. Lúc này tôi mới nhận thấy trời đã sầm sập tối. Gió thổi mạnh từng cơn như muốn hất tung mọi thứ trên đường nó qua. Tôi đứng lên, xốc ba lô lên vai quay người lại định cám ơn ai đó vừa nhắc nhở mình. Nhưng tôi hơi sững người khi bắt gặp hình ảnh trước mắt . Một cô gái trẻ mảnh mai trong tà áo dài màu tím thẳm. Mái tóc dài bị gió hất tung về một phía để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Sống ở thành phố nhộn nhip tất bật dường như tôi đã quên hẳn hình ảnh người phụ nữ dịu dàng trong tà áo dài như thế nào. Chỉ toàn là váy ngắn, váy dài, quần jean, áo thun và cả những chiếc áo thiếu vải chằng chịt những dây nhợ. Thi thoảng bất chợt gặp một vài tà áo trên những chiếc xe gắn máy vội vã vút qua, chẳng để lại chút ấn tượng nào. Ngay cả Hiền nàng cũng chẳng bao giờ mặc, dù rằng đã có lần tôi đề nghị nàng nên may một cái để mặc vào dịp tết, nhưng nàng tỏ vẻ khó chịu bảo rằng mặc thấy vướng víu không quen. Vậy mà giờ đây trước mắt tôi tất cả hiển hiện như một bức tranh. Trong phút chập choạng giao nhau giữa trời và đất cô gái trong tà áo dài đứng đấy nổi bật một cách hoàn hảo lạ lùng. Tôi bị cuốn hút và gần như đang chìm dần vào đôi mắt của em. Nó thăm thẳm và buồn u uẩn. Đôi mắt tựa hồ như muốn nói nó đang rất cần một ai đó. Nó làm vực dậy bản ngã đàn ông trong tôi. Không hiểu sao giữa không gian bao la trống trải và quạnh quẽ thế này tôi bỗng thấy mình mạnh mẽ và muốn được che chở cho thân hình nhỏ bé kia.

- Ừ cám ơn em. Ta về thôi trời cũng đã tối rồi.

Tôi đáp rồi bước nhanh về phía trước một chút để giấu đi chút ngượng ngùng bối rối khi chợt nhận ra sự thân mật hơi quá trong câu nói của mình. Không hiểu sao một cảm giác lạ lẫm xuất hiện trong tôi khi gặp em. Không thể giải thích được nó cứ cuồn cuộn dâng lên như những đợt sóng. Hồi hộp và hơi xáo trộn. Đây là lần đầu tiên gặp nhưng sao tôi cứ thấy rất quen thuộc, gần gũi y như là đã thân nhau từ lâu lắm rồi. Cảm xúc này chưa bao giờ tôi có khi bên cạnh Hiền, ngay cả từ thời yêu nhau rồi sau khi cưới về sống với nhau cũng thế, mọi thứ cứ bình lặng trôi, chưa bao giờ tôi ở tâm trạng không ổn định và khó kiềm chế cảm xúc như lúc này. Em sánh bước bên tôi nhẹ nhàng không tiếng động . Có cảm giác dường như em đang lướt nhẹ trên mặt đất. Trong bóng tối chập choạng tôi vẫn nhận ra rằng em có làn da trắng, rất trắng nó càng nổi bật hơn dưới màu tím thẫm của áo.

- Anh sẽ ở lại đây bao lâu? Em lên tiếng xoá tan sự im lặng.

- Chắc sẽ ở vài ngày.

Tôi thấy ngạc nhiên với chính mình sau khi trả lời em. Khi lên đây tôi chỉ nghĩ ghé thăm mộ Hoàng rồi ngày mai sẽ quay về, thế mà giờ lại trả lời như thế. Hình như tôi đang không phải là tôi ….

Quăng điện thoại sang một bên, ngã người nằm dài trên giường. Tôi vừa báo với Hiền sẽ ở lại đây vài ngày, muốn nhân dịp này để nghỉ ngơi. Không chút thắc mắc nàng đồng ý rồi dặn dò tôi vài chuyện linh tinh. Tôi thấy hơi thoải mái vì nàng không gặng hỏi gì thêm ,tôi không muốn cũng không đủ sáng suốt bịa ra một cái gì đó hợp lý để nói dối vào lúc này. Thế là đã quá đủ đối với tôi cho ngày hôm nay. Hiền đủ khôn ngoan khi nàng đã để cho tôi có một khoảng riêng để thở. Tôi chợt nhớ đến những chuyến công tác dài ngày của nàng, tôi cũng không thắc mắc hay gặng hỏi mà hình như tôi đã chấp nhận nó như một sự hiển nhiên từ lúc nào không hay. Không biết những lúc ấy tâm trạng Hiền có giống như tôi lúc này không? Cuộc sống hiện đại, hối hả và vội vả đã giúp tôi thích ứng nhanh với điều đó chăng? Tôi không biết giữa tôi và nàng đã hình thành cái ranh giới này từ khi nào, chỉ biết cả hai đều hiểu và chấp nhận. Nó ẩn dấu dưới lớp vỏ bọc gọi là tôn trọng sự riêng tư của nhau trong đời sống hôn nhân.

Tôi đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh. Mọi thứ được bài trí đơn giản nhưng ấm cúng làm tôi thấy dễ chịu. Lúc chiều em đã đề nghị và chỉ đường cho tôi đến trọ ở ngôi nhà này khi thấy tôi có ý định đón xe vào khu trung tâm thuê khách sạn. Căn gác không rộng lắm nhưng bày trí đẹp và hơi hoài cổ, bên ngoài có một lối đi riêng tách biệt với nhà chính, vừa đủ tạo một không gian riêng yên tĩnh cho khách trọ. Em bảo tôi sẽ thấy thoải mái hơn khi ở đây. Có lẽ em nói đúng ở đây mang cho tôi một chút cảm giác thân thuộc và yên bình. Tôi như bị thôi miên trước em, bị em dẫn dắt từ việc này sang việc khác. Đầu tiên là ý định ở lại nơi đây và giờ là ở trong căn phòng gỗ xinh xắn này thay vì nằm ườn ra trong một căn phòng bê tông vuông vức ở một khách sạn nào đó. Tất cả những cái đang diễn ra đều hơi lạ lẫm, lần đầu tiên trong đời tôi làm mọi thứ theo ngẫu hứng không dự định hay tính toán. Tôi trở mình, nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ . Những hình ảnh mờ ảo, đang nhảy nhót loạn xạ trước mắt..và hình như tôi vừa gọi tên em. Trúc Lam..!

Càng lên cao đường đèo càng khó đi, nhấp nhô, Gió thổi mạnh, đôi lúc buốt cả mặt. Tôi thở hổn hển. Lâu lắm rồi tôi mới đi bộ một đoạn đường khá dài và leo dốc thế này. Em đứng chờ cách xa tôi một quãng ngắn phía trên với nụ cười trên môi trông em chẳng có gì là mệt cả. Em nhẹ nhàng tung tăng phía trước trong khi tôi đang cố hết sức bắt kịp em nhưng không thể. Em bảo leo lên đến đỉnh đồi em sẽ cho tôi thấy thế nào là điều kỳ diệu của trời đất. Một hứa hẹn đầy thuyết phục. Cuối cùng cũng leo đến đỉnh, tôi hơi ngỡ ngàng trước cảnh vật đang hiện ra trước mắt. Trải dài trên sườn đồi phía bên kia là một màu tím. Mặt đất đã được phủ kín bởi chi chít những hoa li ti, chúng kết lại trông xa như một tấm thảm màu tím của thiên nhiên. Những tia nắng cuối ngày sót lại là nét chấm phá làm tăng giảm mức độ màu sắc trên tấm thảm hoa ấy. Chúng như nhấp nhô, huyền ảo và lung linh.

- Đẹp một cách lãng mạn! Tôi nói, rồi ngồi bệt xuống nền đất thô ráp.

- Hoa dại cả đấy anh ạ. - Em vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh - Rất ít khi chúng nở rộ nhiều cùng lúc như thế này. Anh là người may mắn đấy.

Tôi bật cười trước câu nói của em. Đúng, có lẽ tôi là người may mắn trong lúc này nhưng không phải vì được chứng kiến cảnh đẹp trước mắt mà là vì có em. Hôm nay em cũng mặc bộ váy màu tím nhạt. Mấy ngày nay em luôn xuất hiện trước mắt tôi với màu tím cố hữu ấy. Em bảo em thích chúng vì nó nhẹ nhàng và hợp với em. Với tôi màu tím luôn làm em mong manh, dịu dàng, yếu đuối và quyến rũ. Phụ nữ đôi lúc cũng thật lạ. Hiền khác hẳn, nàng không thích loại màu sắc này nàng cho rằng nó quá ủy mị. Nàng thích những màu nóng và độc lập. Có lần tôi vô tình mua tặng nàng một bó thạch thảo, nàng không nói gì nhưng hôm sau thức dậy tôi thấy nó được cắt tỉa cắm vào bình và đặt trên bàn thờ thay vì được đặt trước bàn trang điểm như mọi khi. Tôi đã cảm thấy hơi hẫng giá như nàng cứ nhăn mặt cằn nhằn có lẽ như thế sẽ làm tôi thấy dễ chịu hơn.

Em rùng mình vì gió và sương đang xuống. Tôi kéo ghì em vào lòng. Tôi muốn truyền sang em tất cả hơi nóng trong cơ thể mình. Muốn xua tan cái lạnh đang xâm chiếm em. Tôi ích kỷ và muốn độc chiếm cái thân hình bé nhỏ kia.

- Giá như thời gian ngừng lại và mình vẫn cứ mãi như thế này anh nhỉ!

- Ừ! sẽ mãi như thế này…Tôi thì thầm..

Em xoay người ngồi đối diện . Phút chốc tôi thấy mình đang chìm dần vào đôi mắt hun hút với những hố sâu thăm thẳm ma mị. Rồi làn môi tôi đang lần tìm trên gương mặt em. Tôi xiết mạnh em. Rà soát,mơn trớn và bứt phá… Em oằn mình bên dưới mềm mại và cuồng nhiệt. Tôi điên cuồng khám phá, cày xới trên mảnh đất thân thể em. Tôi đang bay trên những đê mê, bay qua những núi đồi nhấp nhô, những thung lũng ngập tràn sắc tím… Trời và đất như quyện chặt , quay cuồng, ào ạt, chới với..

Đồng hồ gõ những tiếng đều đặn trên tường. Đêm cô tịch. Trăng bên ngoài sáng vằng vặc, ánh trăng đang tràn vào phòng qua khung cửa sổ soi rọi vào tận mọi ngõ ngách trong phòng. Em nằm gối đầu trên tay tôi. Ánh trăng lung linh đang đùa cợt, buông trôi lả lơi trên thân thể trắng ngần của em. Nơi ấy đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ làm tôi thấy dễ chịu và ngây ngất. Mùi da thịt tinh khôi và thuần khiết. Tôi không ngủ được, tôi muốn được sống với những thời khắc như thế này mãi mãi. Mạnh mẽ, cuồng nhiệt và dịu êm. Tôi vững chãi và em bé nhỏ. Tôi lèo lái và em nương theo..Nó khác hẳn với những cảm xúc mà tôi đã trải qua trước đây với Hiền. Nàng luôn luôn là những đợt sóng mạnh mẽ ồ ạt xô vào bờ cát dài tĩnh lặng là tôi.
Thời gian bây giờ không còn là người bạn đồng hành với tôi nữa. Chỉ còn một ngày nữa là tôi sẽ quay về với thực tại. Sẽ rời bỏ nơi bình yên này, rời xa em để về với cuộc sống hối hả dồn dập, với những bổn phận và trách nhiệm phải gánh trên vai.

Em không ngủ nhưng nằm im thin thít bên cạnh. Tay em đang lần tìm trong tay tôi. Những ngón tay dài mảnh khảnh mềm mại đang vân vê chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tôi. Tôi do dự, băn khoăn. Biết sẽ phải làm gì cho em đây. Hoàn cảnh tôi hiện giờ không cho phép tôi hứa hẹn gì với em, dù chỉ là một lời hứa viễn vông. Thằng đàn ông trong tôi đang vật lộn nó không cho phép tôi bỏ rơi em. Nó luôn thôi thúc tôi phải làm điều gì đó cho em. Vẫn dùng tay xoay xoay chiếc nhẫn của tôi em thì thầm:

- Em hiểu mà anh.

Em đã đoán được những gì tôi đang nghĩ. Chỉ vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ, là một bảo đảm cho sự yên bình của tôi. Tôi sẽ được trả về với cuộc sống riêng của mình mà không một sứt mẻ hay tổn thương. Tất cả sẽ toàn vẹn, tròn trĩnh như ban đầu. Thà rằng em cứ đòi hỏi, cào xé buộc tôi phải có trách nhiệm gì đó hơn là lẳng lặng thế này. Bất giác tôi thấy mình là một thằng tồi. Không! đây không phải là cuộc chơi của một gã đàn ông chán chê no nê những xập xình phố thị rồi tìm đến sự mộc mạc chân chất của thiên nhiên. Tôi luôn biết rõ về điều đó. Em không phải là một nhành hoa dại mà một gã lãng du nhặt được rồi vứt lại đâu đó bên vệ đường. Tôi trân trọng và nâng niu em. Em đã vực dậy những tiềm tàng xúc cảm mà tôi đã lãng quên trong cả nữa cuộc đời mình. Thằng đàn ông trong tôi đang gầm rú, gào thét…Tôi hôn lên làn tóc mềm mại của em, siết chặt em hơn trong vòng tay rồi chìm dần vào giấc ngủ với những ý nghĩ giằng co trong đầu....


Mưa lất phất, bầu trời phủ một màu xám xịt. Lạnh buốt. Nghĩa trang vắng ngắt không một bóng người. Cả buổi chiều tôi đã lùng sục không bỏ sót một ngõ ngách nào ở nơi đây. Tôi gần như lật tung mọi thứ để tìm kiếm một cái tên, một bóng hình nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Tôi nhớ gương mặt đăm chiêu của bà chủ nhà trọ khi tôi hỏi về em về người con gái vẫn hay mặc áo tím. Bà bảo nghe tôi tả cứ như là tả người của nhiều thập niên về trước. Cái thời xa xưa của các cụ, bà đã sống cả đời mình ở phố núi nhỏ bé này, mọi thứ đều thuộc trong lòng bàn tay nhưng vẫn chưa hề nghe đến cái tên Trúc Lam. Thời nay con gái xứ này cũng tập tành chạy theo mốt với người dưới xuôi, hiếm có cô nào lại chịu mặc áo dài đi chơi trong những ngày bình thường. Bà cứ quả quyết rằng tôi bị người của thế giới bên kia trêu ghẹo khi nghe tôi nói gặp em ở nghĩa trang. Tôi thấy lùng bùng mọi thứ, không phân định được điều gì. Sáng nay thức giấc em đã không còn bên cạnh. Không một lời nhắn gửi. Tôi đến ngôi trường mà em bảo là đang dạy học ở đó để tìm. Bác bảo vệ cứ khăng khăng ở đây chẳng có cô giáo hay người nào tên Lam. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã biết quá ít về em. Tôi chờ đợi rồi lang thang nhiều nơi với chút hy vọng mong manh tình cờ gặp em ở nơi nào đó. Nhưng mọi thứ đã trở nên vô vọng khi mà thời gian càng lúc càng co ngắn lại mà em vẫn không xuất hiện. Em biến mất cứ như chưa bao giờ tồn tại trên đời này.

Hoàng ở cạnh bên, nó vẫn đang mỉm cười, có lẽ nó cười vào sự ngốc nghếch của tôi. Đúng là tôi ngốc thật, sao lại tìm kiếm em ở nơi như thế này. Tôi biết em không phải là ảo ảnh, em rất thật. Em đã đến và đã sống trọn vẹn với tôi. Hụt hẫng, đau đớn khi biết rằng từ nay xung quanh tôi sẽ mãi mãi không còn em. Phố núi nhỏ bé này đã giữ lại thằng bạn thân và giờ là một phần linh hồn của tôi. Ngày mai mọi thứ sẽ khác, tôi sẽ bị cuốn trôi theo vòng xoáy của cuộc đời. Thời gian rồi cũng sẽ bào mòn mọi thứ, kỷ niệm cũng sẽ dần trở thành những làn khói mờ ảo trong ký ức. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn em ra đi nhưng em sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim tôi nơi ấm áp nhất và rồi tôi sẽ vẫn mãi đi tìm….

" Em là ai giữa mênh mông biển người

Tôi tìm em hay đang tìm chính tôi..."

Du Lam

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.