Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Viết về người...
Nhu Lien
#1 Posted : Tuesday, November 21, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Nhu Lien

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1
Points: 0

Thưở ban đầu, Cái thưở ban đầu lưu luyến ấy!

Những kỹ niệm thật khó quên..... chúng tôi đã quen biết nhau, sau lần gặp gỡ ấy!!!

Tôi ngước nhìn lên sau tiếng chào
- chào Cô, hân hạnh được biết Cô.
Tôi chỉ gật đầu đưa tay bắt tay anh
- bonjour Anh, tên tôi là Liên
Anh nhìn tôi rất ngạc nhiên nhưng anh lại nói tiếp
-thưa cô, tôi đến để xin quảng cáo cho một Tập San...
Tôi nhìn anh, trước mặt tôi là một người đàn rất lịch lãm và rất trí thức, tôi mời anh dùng café và nói
-vâng thưa anh là bao nhiều tiền để Liên gởi lại anh nhé!
-Anh ngập ngừng với nụ cười thật tươi
-Thưa cô một trang là $200, nữa trang là $100 là giá ũng hộ.
Tôi nhìn anh, bất chợt tôi lại thấy có một cái gì qua đôi mắt anh:
-Anh cứ gọi là Liên được rồi, thì một trang nhé

Tôi đi tìm cuốn check book để ký trả, lúc bấy giờ anh mới nói
-Trường thấy Liên nên lấy nữa trang thôi, Trường sẽ đến sau để thu tiền, có một điều muốn hỏi không biết có đường đột lắm không?
Tôi cười lắc đầu bảo
-không, Anh Trường cứ hỏi nếu trong phạm vi hiểu biết của Liên, thì Liên sẽ trã lời nếu không xin anh thông cảm cho.
Trường nhìn tôi rồi hỏi:
-Liên ở Sài gòn? lúc xưa học trường Tây? và tại sao mở quán nơi nầy một nơi không thích hợp với bản chất của Liên có thể cho anh biết được không ?

Nhìn anh tôi trả lời
-Vâng Liên ở Sài Gòn, và học nội trú trường Ma soeur. Anh nói rất đúng! Liên không nên mở quán café nhạc ở nơi này, sự thật Liên không muốn nhưng vì áo cơm nên liều thôi, rất là phức tạp lắm anh à, có lúc Liên muốn bỏ chạy mà thôi!
anh với đôi mắt mở thật to
- bỏ chạy???
Liên phì cười nói
-vì họ nói tiếng Đức nhiều lắm!
anh bật cười và hỏi tiếp
-tại sao Liên không từ chối khi anh xin quảng cáo, bộ Liên ít nghe tiếng Đức à?
anh chàng này khôn ngoan đáo để, Liên trả lời rất tự nhiên
-vì Liên đặt mình là anh nên không muốn từ chối vì rất là khó khăn đến xin quảng cáo một công việc rất khó mà mình làm khó nữa thì có phải tội nghiệp lắm không? còn tiếng Đức may mắn không được nghe, chỉ mới nghe nhưng không quen cho lắm!
anh lại tiếp
-Tội nghiệp cho anh à?
-Không tội nghiệp anh mà tội nghiệp cái nghề nghiệp của Anh thôi ...
-Anh cám ơn Liên
Bắt tay nhau chào nhau chúng tôi nhìn nhau như đã thân nhau trong ánh mắt....

Anh ra về với nụ cười rạng rỡ, tôi nhìn theo anh bước chân thật đều như từng lời nhạc réo rắc như gợi lại những ngày xưa của thửơ nào, lòng tôi chơi vơi...

Vài hôm anh trở lại với vài xấp vé số, vì khách hàng quảng cáo là được tặng vé số, anh cho biết sẽ ra tập san trong dịp Tết, hiện tại anh cần hoạ sĩ vẽ trang bìa cho tập san.

- Thế anh có muốn Liên giúp anh một tay không? tôi hỏi anh
- Viết bài?
- Không vẽ trang bìa hộ anh, vì thấy vẽ cành mai thì Liên phụ được, mà là dân amateur, anh xem trước rồi hãy quyết định nhé!
- Thế à, may quá!
- Anh đưa cho Liên, tối nay về làm ngày mai anh ghé lấy nhé!.
- Ngày mai nhanh quá cho Liên không? thôi bao giờ xong gọi anh ghé lấy được không?
- Cái bìa anh muốn không khó đâu, Liên làm được cơ mà!
- Nhưng em về nhà muộn, cần phải ngủ chứ!

Không lâu tập san Xuân của anh trình làng, trang bìa do tôi vẽ, cả nhà tôi không ngờ tôi là hoạ sĩ, số báo bán rất chạy, anh và bạn bè anh kháo nhau ăn mừng, cho rằng nhờ cành mai xinh xinh của Như Liên nên tiền thu vào rất khá, anh nhìn tôi với nụ cười trên môi như thì thầm lời cám ơn!

Sao anh giống cha tôi thế từ cái ân cần lo lắng cho tôi, từ cái ăn cái ngủ, khi tôi đau đầu, anh bất chợt nhìn thấy bẳng đi trong chốc lát anh trở lại, đưa tôi lọ thuốc tylenol nhỏ và ly nước, chờ tôi uống thuốc xong, anh lại xách cặp đi hẹn sẽ gặp sau.

Chuông điện thoai reng thì ra anh gọi thăm hỏi tôi như thế nào? tôi hạnh phúc vô cùng, bên cạnh tôi luôn có người thương mến, săn sóc tôi luôn, nếu không chắc có lẽ nơi nầy sẽ lụt lội vì những trận khóc ray rức không dứt của tôi...

Thỉnh thoảng anh đến thăm tôi, dăm ba câu chuyện rồi anh lại đi, thì ra trong cái xã hội phức tạp chúng tôi đã tìm được nhau. Anh với tiếng thở dài, lòng cứ canh cánh nỗi ưu phiền, tôi bon chen nơi chốn không phải là thế giới của tôi êm đềm và thanh tịnh.
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.